Đầu tháng ba, Seattle.
Mưa càng lúc càng lớn, ầm ầm, ầm ầm.
Một chiếc ô màu đen, che khuất khuôn mặt người kia. Đến trung tâm thành phố phồn hoa, trong không khí tràn ngập hơi thở ẩm ướt. Hương vị như vậy làm người dưới ô châm chọc ngoắc khóe môi.
Ngoài khách sạn, cách vị khách dưới ô mấy mét có vài bồi bàn mắt sắc nhìn thấy, vội vàng đi tới tiếp đón, dẫn người dưới ô đi vào cửa hông hẻo lánh. Chiếc ô đen chậm rãi buông xuống, toàn bộ khuôn mặt của người nọ đều lộ ra, đây là một cô gái trẻ tuổi, tóc đen dài đến thắt lưng, một vài sợi dính trên cái trán trắng noãn lộ ra vẻ quyến rũ. Con ngươi thờ ơ mê người, thần sắc tái nhợt giống cánh hoa bách hợp. Cô cầm ô trong tay đưa cho bồi bàn. Sau đó khoát tay, ý bảo hắn có thể đi xuống.
Từ thang máy chuyên dụng đi đến tầng 14 thì dừng lại. Cô tiến vào phòng nghỉ của chính mình, nhìn màu tím của hoa mê điệt hương nhịn không được nhíu mày.
Ý nghĩa của hoa mê điệt hương là, “Muốn cô vĩnh viễn nhớ tới việc hắn yêu cô, muốn cô nhớ đến hắn.” Nhìn hoa này, cô cười đến châm chọc, ở đây ai cũng đều nói yêu cô, bất quá đều là vì dung mạo cao quý, xinh đẹp và tuổi trẻ của cô. Chỉ là dối trá bên ngoài mà thôi, không có gì hay cả. Cùng lúc đó, cô nghĩ đến, có thể tự do tiến vào phòng nghỉ của cô, cũng chỉ có người kia.
Là anh ta?
Trên bàn trà được trưng bày theo phong cách châu Âu, trong bình hoa, một đóa hoa Mân Côi đen lớn nhất lẳng lặng nở rộ, quỷ dị lại thần bí. Cô tách đóa hoa kiều diễm đó ra, phía dưới lộ ra một dòng chữ màu trắng tinh xảo.
Thiên sứ của tôi:
Đêm nay mục tiêu xuất hiện, bắt đầu săn bắt. Còn có người đưa hoa mê điệt hương cô yêu nhất để chúc mừng.
Cô một thân hắc y đứng đó nhíu mi, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái bật lửa đốt rụi dòng chữ đó.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn còn rơi, không khí tại Seattle đặc biệt ẩm ướt.
Cô ngồi trước bàn trang điểm, đem tóc dài tùy ý cột thành đuôi ngựa đơn giản. Nhìn bộ đồ màu đen trên người suy nghĩ một chút liền nhăn mặt nhíu mày đi tới tủ quần áo.
Tại đại sảnh khách sạn, cực kỳ náo nhiệt. Cửa trong suốt như thủy tinh được phục vụ mặc đồng phục màu trắng mở ra. Người bước vào được quản lý tự mình tiếp đãi, hắn mặc một thân màu xám. Dáng người thon dài, bộ dạng tuấn tú, xúc cảm xa cách lạnh như băng. Đồng tử đen như mực, nhìn là biêt người đàn ông tuấn mỹ này đến từ Phương Đông.
Hắn vừa vào đại sảnh liền hấp dẫn tầm mắt của mọi người. Nhóm tiểu thư mỹ lệ lập tức rục rịch, bọn họ đều bị khí chất bất phàm trên người hắn hấp dẫn, muốn đi qua tiếp cận. Chỉ là người nọ tuy trang nhã nhưng lại tỏa ra khí chất lạnh lùng làm cho người ta dừng cước bộ. Đám mỹ nhân đều ngượng ngùng lui trở về, chỉ có thể yên lặng ở một bên nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của người đàn ông kia không chuyển mắt.
Góc ánh sáng sáng sủa bởi vì không khí ảm đạm mà trở nên nhu hòa. Điều khác biệt là trước mặt hắn là bàn ăn xa hoa cổ điển theo kiểu châu Âu lại lộ ra vết chạm trỗ hoa văn Trung Quốc tản ra sức quyến rũ cổ điển của Phương Đông. Không có rượu Tây sang trọng, đơn giản mang lên ấm trà Tử Sa, hai chung trà khéo léo. Khiến cho Đông Phương đơn giản mộc mạc mà lịch sự tao nhã cùng với tư bản chủ nghĩa xa hoa có vẻ không hợp nhau.
Đột nhiên, có một người hướng về phía người đàn ông đó đi tới, chung quanh mọi người hèn mọn kinh ngạc nhìn bóng dáng mảnh khảnh chậm rãi tới gần.
“Xin chào, xin hỏi tôi có thể ngồi ở chỗ này không?” Giọng nữ trong veo vang lên trước mặt hắn.
Người đàn ông lẳng lặng uống trà, mang theo khí thế lạnh lùng không muốn kết thân với người khác. Tựa hồ mặc kệ người phụ nữ trước mặt đến gần vì mục đích gì,
cùng hắn đều không có một chút quan hệ.
Hương trà bay lượn lờ, là trà Bích Loa Xuân tốt nhất.
“Tiên sinh, xin chào. Ngại quá đã đến quấy rầy, nhưng anh là người Trung Quốc duy nhất ở yến hội này. Cho nên...”
Cô gái có chút xấu hổ vuốt cằm, tiếp tục nói: “Kỳ thật trình độ Anh văn của tôi không tốt lắm, nên tôi chỉ ở khu người Hoa ở Seattle.”
Ngón tay thon dài nắm thật chặt chém trà, Dung Lạc lạnh lùng nhìn về phía cô gái đối diện.
Tuy rằng cô rất được, một đôi con ngươi sắc sảo động lòng người. Nhưng hắn lại chỉ có thể xem cô là một nữ hài tử mà thôi.
Đại khái mười mấy tuổi đi, áo sơmi màu tím không đeo trang sức, váy màu lam bị tẩy trắng bệch, chân đi một đôi hài bằng vải, cô gái mặt không chút son phấn hơn nữa lạ tùy ý cột tóc đuôi ngựa phía sau. So với những người phụ nữ ở bốn phía mặc váy dài gợi cảm, cô quả thật là một đứa nhỏ. Một chút đều không ngại đối phương lạnh lùng, cô gái cười ngọt ngào như trước, cố gắng tìm kiếm đề tài chung để nói chuyện.
Trong không khí, mùi Bích Loa Xuân tràn ngập.
Cô tựa hồ phát hiện được cái gì khẽ cười nói: “Anh cũng thích trà Trung Quốc sao?”
Dung Lạc vừa mới buông chén trà, con ngươi của cô giống như đêm tối đen nhánh mê người. Ngón tay thon dài trắng nõn lưu luyến chạm vào hoa văn khắc trên chén trà, một lần lại một lần. Thấy Dung Lạc không có ý ngăn cản, cô gái đơn giản đem trà đưa tới miệng, nhẹ nhàng hớp một ngụm. Lúc vào miệng ngọt thuần, mùi thơm ngát tỏa ra bốn phía. Ý cười ở khóe môi cô càng đậm, lại khiến Dung Lạc nhẹ nhăn mày.
“Không sai, là Bích Loa Xuân hảo hạng, chính là hương thơm này.” Cô cười khanh khách tán thưởng hắn, lại làm như quên chính mình đang cầm trong tay chén trà mà Dung Lạc vừa mới uống.
Là không câu nệ tiểu tiết, hay là có ý đồ?
Dung Lạc vuốt cằm, nhìn khóe môi cô nở rộ nụ cười cùng gương mặt hơi đỏ ửng. Ngây ngô mà tốt đẹp. Nhưng cặp con ngươi sắc bén giống như đêm tối, sâu thẳm nhìn không thấy đáy. Cô gái đón nhận tầm mắt hắn, “Một người uống trà không cô đơn sao? Có lẽ, trở thành bằng hữu cũng tốt, tôi có thể cùng anh uống trà nói chuyện phiếm.” Tự quyết định, bên môi cô gái phát ra nụ cười ngọt ngào. Dung Lạc hờ hững đưa cô chén trà, giống như không nghe thấy đứng dậy muốn rời đi.
Cô thấy vậy lễ phép đứng lên cảm ơn chén trà của hắn. Đến cuối cùng Dung Lạc vẫn như trước không mở miệng nói một câu với cô, hắn không sai người đuổi cô đi đúng là không dễ. Nghĩ đến đây, cô hướng về phía Dung Lạc la lớn: “Này, chúng ta nhất định sẽ gặp lại!” Dung Lạc bởi vì tiếng la kiên định phía sau mà đình trệ động tác, sau đó liền tiếp tục biểu tình hờ hững đi ra ngoài.
Lincoln màu đen ở trong đêm chậm rãi chạy.
“Thiếu gia ngài thật sự quyết định ngày mai về nước?” Người đàn ông ngồi ở vị trí lái đã đi theo Dung Lạc nhiều năm, Chu Hàn.
“Ân.”
“Nhưng chuyên cơ của ngài gần đây xuất hiện một ít vấn đề.”
“Tôi đã biết.” Thanh âm thản nhiên, không có một tia phập phồng.
Chu Hàn nhíu mày, hắn biết thiếu gia đã quyết định chuyện gì tuyệt đối sẽ không thay đổi. Chỉ là nghi hoặc, ngày mai sao lại muốn về nước? Chẳng lẽ...