Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Chương 109: Anh thật sự bị cô hấp dẫn, mê hoặc


trước sau

Edit: susublue

Nụ hôn cực nóng chạy dọc theo đôi môi non mềm của Mộc Yên xuống dưới, chậm rãi đi xuống cần cổ trắng nõn của cô, "Lạc Lạc." Cảm nhận được đôi môi của Dung Lạc ngẫu nhiên nhẹ cắn cô, làm cho Mộc Yên nhịn không được run rẩy cả người, da thịt trắng nõn như ngọc dần dần đỏ ửng. Nhiều dấu hôn đỏ giống như hoa Mân Côi diễm lệ nở rộ trên da thịt cao quý thanh cao của cô, trông rất xinh đẹp.

Càng hôn càng sâu, càng cao trào càng trầm mê, tính tình Dung Lạc luôn lạnh nhạt, nhưng chỉ cần chạm đến Mộc Yên thì lại khó kìm lòng nổi, luôn muốn tới gần cô một chút.

Rời khỏi môi, nhìn khuôn mặt cô đầy vẻ quyến rũ, cố gắng đè nén lắm mới không cúi người hôn cô nữa.

"Cục cưng, hôm nay chúng ta đến nhà gia gia." Giọng nói trầm thấp khiêu gợi có chút khàn khàn. Ngón tay thon dài như ngọc giúp cô cài lại từng nút áo trước ngực, dịu dàng hôn xuống đỉnh đầu thơm ngát của cô, Dung Lạc tiếp tục nói, "Gia gia muốn gặp em."

"Được." Mộc Yên gật đầu, ấn tượng của cô về Nhà họ Dung chỉ giới hạn ở bữa tiệc sinh nhật lần trước."Lạc Lạc." Qua một màn kích hôn, hai tay ôm cổ anh, lúc này Mộc Yên mới nhớ tới, hỏi, "Sao anh biết em ở bệnh viện này."

“ Anh đi tìm em, đồng nghiệp của em nói." Dung Lạc vốn đến cửa tòa soạn báo Triêu Dương để chờ cô tan tầm, nhưng lại nghe nói Mộc Yên đến "Thịnh Ngữ", lúc mới lái xe tới "Thịnh Ngữ" thì nhìn thấy một cảnh tượng hỗn loạn, nghe nói là Tạ Phong bị một vị tiểu thư đả thương. Nghĩ lại mọi chuyện, anh cũng đoán ra người đả thương Tạ Phong chính là Mộc Yên. Anh biết cục cưng của anh sẽ không đánh người vô duyên vô cớ, chỉ biết là nhất định có người ức hiếp cô, dienxxdafnllequysdoon cứ như vậy mang theo tâm trạng cực kỳ không tốt đến bệnh viện, lúc đến nơi thì nhìn thấy cảnh tượng kia rồi cơn tức giận lại dâng lên.

" Cục cưng, nếu còn bị ai trêu chọc thì em cứ hung hăng dạy dỗ." Chỉ cần nghĩ tới Tạ Phong động tay động chân với Mộc Yên thì anh lại muốn hủy diệt tên đó.

"Em biết rồi, Lạc Lạc. Không phải nói là muốn đi gặp gia gia sao, chúng ta đi nhanh đi."

"Ngoan, chúng ta lên phía trước ngồi." Ôm Mộc Yên xuống xe, sau đó đặt cô ngồi vào ghế phụ lái.

Xong xuôi thì bọn họ mới lái xe rời đi.

Xe chạy được nửa đường thì chợt nghe thấy di động Dung Lạc vang lên.

" Cục cưng, nghe điện thoại."

"Ừ." Lấy điện thoại trong túi áo Dung Lạc ra, trượt mở khóa, Mộc Yên nghe máy, "A lô." Giọng đối phương trầm thấp đầy uy nghiêm.

"Là ông nội." Mộc Yên cầu cứu nhìn về phía Dung Lạc đang nhíu mi, cô thật sự không quá am hiểu nói chuyện với trưởng bối.

Dung Lạc yêu chiều cười, ý bảo cô ấn nút loa ngoài, giọng nói của Dung Uy vang lên, "A Lạc, trước khi con đưa Tiểu Yên tới đây thì ghé qua "Tụy Hiền Trai" trước đi."

"Ông nội, ông muốn mua ngọc thạch sao?" Dung Lạc nghi hoặc.

"Đúng vậy, con và Tiểu Yên giúp ta chọn một cái đi."

"Được, lát nữa bọn con qua đó."

"Lạc Lạc, ông nội muốn mua ngọc thạch sao? Là thành phẩm hay là loại ngọc thô?"

Nghe cách nói của Mộc Yên chuyên nghiệp như vậy, Dung Lạc cười khẽ, "Cục cưng, em còn hiểu về ngọc thạch nữa sao?"

"Một chút." Trước kia lúc ở nước ngoài có tình cờ chơi đổ thạch để kiếm thêm tiền sinh hoạt cho cuộc sống của cô ở Seattle.

Bởi vì cửa hàng ngọc thạch "Tụy Hiền Trai" rất gần nhà cũ của Nhà họ Dung, Dung Lạc đậu xe ở nhà sau rồi mới dẫn Mộc Yên đến bên đó.

Mặt tiền cửa hàng được trang hoàng theo phong cách cổ trang, đầy phong cách cổ xưa, ngẩng đầu là có thể thấy được ba chữ "Tụy Hiền Trai’ ở ngay chính giữa bảng hiệu, chữ viết mạnh mẽ có lực.

"Dung Lạc dẫn Tiểu Yên đến." Tay Mộc Yên bị Dung Lạc nắm chặt trong lòng bàn tay, vừa mới tiến vào thì lại bất ngờ gặp mẹ con Dung Li, Lâm Uyển mặt đầy son phấn chủ động tiến lên chào hỏi. Tuy rằng trong lòng vẫn còn sợ hãi vì lần trước ở bữa tiệc Mộc Yên đã ra tay độc ác với Mộc Cẩm, nhưng Lâm Uyển xuất thân thế gia nên rất giỏi che dấu tâm trạng hoảng hốt của mình.

"Bác." Chào hỏi đơn giản, không để ý đến Lâm Uyển, ánh mắt Dung Lạc nhìn về phía Dung Li đầy ý lạnh.

"Hôm nay gia gia con kêu mọi người đến ăn với nhau một bữa cơm nên tất cả đều đến, không ngờ lại gặp mặt nhau ở đây." Dung Li cười rất ôn hòa, ngồi ở một bên, tao nhã nâng chung trà lên chậm rãi thưởng thức. Một lát sau, bà lại quay đầu nói với Lâm Uyển, "Không phải Vũ Thần nói cũng sẽ tới sao, sao bây giờ còn chưa tới, con gọi cho nó hối thúc đi."

Dung Li vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện vang lên từ trong gian sau của "Tụy Hiền Trai", "Dung lão gia, đây tuyệt đối là hàng thượng phẩm."

"Cái này thật đẹp, nhưng mà quản lí Đông có thấy giá quá cao không?" Quân nhân như Dung Uy tuy rằng xuất thân thế gia, nhưng ánh mắt luôn rất độc đáo, hơn nữa lại rất tiết kiệm. Lão gia tử mua đồ rất thích cò kè trả giá.

Sắc mặt quản lí Đông nhăn nhó, "Giá này quả thật không thể giảm nữa, Phỉ Thúy tốt như vậy đã là giá rất thấp rồi."

Dung Uy đi ra ngoài cùng với Lâm Vũ Thần, mỉm cười, “ Ông ngoại, nếu ông thích thì con mua cho ông là được."

Dung Uy nghe xong chẳng những không vui vẻ mà ngược lại còn nhăn mặt nói, "Thằng nhóc thúi, tiền của con không phải tiền sao, sao con lại hào phóng như vậy?" Trong lúc nhất thời Lâm Vũ Thần không biết nên nói gì. Tính tình Dung Uy luôn ngang ngược và khó nắm bắt, anh cũng không muốn mình vất vả lắm mới về nhà một lần mà lại làm cho ông không vui nên cũng không thèm nhắc lại nữa. Nhưng mà không ngờ khi anh quay đầu lại thì cô nhóc mà anh vẫn nhớ nhung trong lòng lại bất ngờ xuất hiện trước mắt anh. Mái tóc đen nhánh được cột lên bằng dây buộc tóc tinh xảo màu lam bằng tơ lụa, có vài sợi tóc rũ xuống bên tai. Lâm Vũ Thần chưa bao giờ gặp người nào khiến anh động tâm như vậy, làn da trắng nõn giống như gốm sứ, đôi mắt sâu thẳm như sương mù, lúc cười khẽ thì lông mi cong vút hơi rung lên, dienxdafnlleequysdoon đôi môi nhạt nhẽo nhưng lại căng mọng, mỗi cái nhăn mày, nụ cười của cô đều làm cho người khác trầm luân. Một cô nhóc lạnh nhạt lạnh lùng như vậy mà vì sao lúc này lại cười dịu dàng như vậy. Ánh mắt tiếp tục nhìn xuống dưới, nhìn thấy cô đang nắm chặt tay một người đàn ông khác, anh hơi giật mình đồng thời cảm thấy có chút đau lòng khó hiểu.

"A Lạc, con dẫn Tiểu Yên lại đây." Lúc này khuôn mặt nghiêm túc nhăn nhó của Dung Uy đầy ý cười, dù sao Dung Lạc là do ông một tay nuôi lớn nên ông cũng thân thiết với anh hơn.

"Ông nội." Dưới ánh mắt hiền lành nhu hòa của Dung Uy, Mộc Yên cũng không làm kiêu mà mở miệng gọi ông.

Đối với đứa cháu dâu mà Dung Lạc tìm về Dung Uy rất vừa lòng, nhìn cô nhóc này xinh đẹp, lễ phép mà yêu ai yêu cả đường đi, Dung Lạc đã thích thì ông cũng cảm thấy không tệ, càng nhìn Mộc Yên càng cảm thấy thuận mắt.

"Ông nội, ông muốn mua ngọc thạch sao?" Dung Lạc vuốt ve mái tóc mềm mại của Mộc Yên từng chút một rồi lên tiếng hỏi Dung Uy.

Thì ra cô tên là "Tiểu Yên", Lâm Vũ Thần ngồi ở trong góc, ánh mắt có chút si mê lưu luyến liếc nhìn cần cổ trắng nõn thon dài của Mộc Yên, bởi vì nút áo được gài rất kín đáo, ngược lại làm cho cả người cô tỏa ra một loại cảm giác nhẫn nhịn dục vọng. Mộc Yên luôn rất mẫn cảm, nhận thấy có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình. Cô quay đầu lại, lạnh lùng hờ hững nhìn thẳng vào mắt Lâm Vũ Thần, cái loại cảm giác lạnh lẽo này xâm nhập vào tận xương tủy làm cho Lâm Vũ Thần kinh sợ, có chút chật vật liếc mắt sang chỗ khác, anh không ngờ mình lại si
mê một con nhóc đến mức này. Đạo đức nhà báo lâu nay làm cho anh cảm thấy mình như tiểu nhân, anh cảm thấy vô cùng hổ thẹn với ánh mắt vừa rồi của mình.

Mộc Yên nhíu mi, cảm thấy kỳ quái vì biểu cảm chột dạ của anh ta, biết anh là con cả của Nhà họ Lâm Lâm Uyển, ngoại trừ lần đó có chút ấn tượng ra thì chẳng còn gì khác cả.

Hàn huyên nửa ngày, quản lí Đông đề nghị, "Dung lão gia, trên lầu còn có một vài ngọc quý khác, nếu không thì mời ngài lên xem thử."

"A Lạc, Tiểu Yên, Vũ Thần các con lên cùng đi, đi theo ta xem thử. Tiểu Uyển ngồi nghỉ ngơi với mẹ con ở đây đi."

"Được." Lâm Uyển mỉm cười lên tiếng trả lời rồi đi ra chỗ Dung Li đang yên tĩnh ngồi.

Quản lí Đông vừa đi vừa trò chuyện với Dung Uy ở phía trước.

Dung Lạc nắm chặt tay Mộc Yên, nghĩ tới gì đó thì cúi đầu ôm lấy cô hỏi, "Cục cưng, vết thương trên tay còn đau không." Tinh tế xem xét dấu xanh tím trên tay cô, Dung Lạc đau lòng nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, " Cục cưng, chúng ta đi chọn ngọc thạch cùng ông nội trước, buổi tối về nhà anh kêu Tạ Thần khám cho em."

"Đừng lo." Mộc Yên chớp mắt mấy cái cười an ủi anh, thật ra cô đang nói dối, bị Tạ Phong nắm chặt tay nên vết thương cũ phát tác quả thật có chút đau, nhưng vì để cho Dung Lạc an tâm nên cô cũng không muốn nói cho anh biết tình hình thực tế.

Nhưng sao Dung Lạc lại không nhận ra được, lúc nắm tay cô rõ ràng cảm nhận được cô đang run rẩy, lâu lâu còn nhíu mi, dùng thuốc trị thương làm tan máu bầm tốt nhất nhưng cô vẫn đau nên cũng chỉ có thể nhẫn nhịn thôi. Hiện tại không còn cách nào, chỉ có thể hôn cô để an ủi. Cảnh tượng bọn họ triền miên đều lọt vào mắt của Lâm Vũ Thần đang đi ở sau lưng, biết rõ cô không phải người mình có thể thích, nhưng nhìn thấy cô và Dung Lạc thân thiết thì trong lòng anh lại cảm thấy bực mình, đau khổ muốn phát điên. Thở dài một hơi, sắc mặt Lâm Vũ Thần đột nhiên trắng bệch, lúc này anh mới nhận ra mình đã thích cô nhóc lạnh lùng này rồi, cho dù cô đã có chủ nhưng anh vẫn thích cô. Chưa bao giờ Lâm Vũ Thần cảm thấy hứng thú với phụ nữ như vậy, lần đầu tiên nhớ nhung một người phụ nữ, nhưng đó lại là vị hôn thê của em họ mình. Sao có thể vớ vẩn như vậy? Lâm Vũ Thần khó có thể chấp nhận sự thật này nên đau khổ suy nghĩ, nhưng anh thật sự bị cô hấp dẫn, mê hoặc, anh không có cách nào cũng không ngờ mình lại thích một người phụ nữ chỉ vô tình gặp thoáng qua như vậy.

Nhà họ Dung, Dung Trạch trở về từ studio, nhìn thấy sân vườn trống trơn thì hỏi A Cửu, “ Sắp giữa trưa rồi sao còn chưa có ai trở về?"

"Thiếu gia và thiếu phu nhân đến gặp lão gia Dung Uy rồi."

"Vậy Hoắc Thất tiểu thư đâu?"

A Cửu cũng nghi hoặc nói, "Thật ra trong hai tháng thiếu phu nhân đưa Hoắc Thất tiểu thư về đây, cô ấy không hề ra ngoài lần nào, có phải đã không còn ở trong phòng nữa không?"

Trong một tháng này, Dung Trạch rất thân với Hoắc Thất, hai người cũng trở thành bạn. Nhưng gần đây bởi vì anh bận công chuyện nên đã hơn một tháng rồi chưa gặp cô.

Sau khi rảnh rỗi, anh muốn tìm cô tâm sự nên chủ động đến phòng khách tìm cô.

Cửa phòng không khóa, Dung Trạch gõ cửa nửa ngày vẫn không có ai lên tiếng trả lời nên anh chủ động đi vào.

Trong phòng trống rỗng, bên trong chỉnh tề sạch sẽ, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ trong suốt vào phòng, một cảnh tượng vô cùng ấm áp nhưng lại không thấy Hoắc Thất đâu.

Nơi này sạch sẽ như chưa từng có ai ở vậy, thậm chí trong phút chốc Dung Trạch cảm thấy mình quen biết Hoắc Thất chỉ là một cảnh trong mơ. Cô gái có đôi mắt sáng, tóc quăn màu rám nắng, nụ cười sáng hơn ánh mặt trời.

Nhìn căn phòng trống rỗng, đột nhiên Dung Trạch sáng mắt lên, thấy một tờ giấy trắng bị ly rượu Whisky đè trên bàn.

Anh cầm lấy nó, tinh tế đọc nội dung trên đó.

A Yên:

Khi cậu phát hiện ra tờ giấy này thì chắc là đã qua hơn một tháng rồi. Đầu tiên xin hãy tha thứ cho tớ vì đi mà không tạm biệt.

Cảm ơn vì mấy ngày qua ở Nhà họ Dung cậu và người Nhà họ Dung đã nhiệt tình khoản đãi, làm cho tớ có cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có, thật sự lâu rồi tớ chưa từng có được cảm giác ấm áp của gia đình như vậy. Người cậu thích là một người đàn ông hoàn mỹ, không hề phức tạp, cậu thật lòng thích anh ta đi, tớ sẽ chúc phúc cho hai người. Trên đời này không có buổi tiệc nào không tàn, chúng ta cùng ở đây thì sẽ không tốt. Tớ còn có việc mình muốn làm, không thể liên luỵ đến cậu. Tự chăm sóc tốt cho mình, không cần lo lắng cho tớ. Nếu có duyên chúng ta nhất định sẽ gặp lại.

Đừng nhớ, Hoắc Thất.

Trong khu nhà ở sa hoa của khu dân cư ở Lâm Giang.

Bức màn lớn kín đáo che khuất ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ.

Trong phòng ngủ u ám, tiếng rên rỉ mờ ám và tiếng thở dốc đan xen vào nhau tạo ra giai điệu kích tình.

Trên giường nam nữ quấn quýt si mê, Lương Đình Hạo cúi đầu nhìn người phụ nữ đỏ mặt vì say rượu. Ngón tay thon dài lưu luyến trên ngũ quan xinh xắn của cô, không biết vì sao sau khi nhìn thấy người phụ nữ lạnh nhạt này ở quán bar anh lại đưa cô đến nhà riêng của mình. Mềm nhẹ vén tóc lên, sự mềm mại có thể xâm nhập vào lòng người. Dúi đầu vào gáy của cô, trừng phạt nhẹ cắn một cái, làm cho người phụ nữ dưới thân liên tục run rẩy, đôi mắt sâu thẳm hiện lên ý cười, môi mỏng nhếch lên, "Em tên là gì?" Giọng nói trầm thấp gợi cảm mà mê người.

---- susublue ~ diendanlequydon ----

Người phụ nữ mê mang khó nhịn nỉ non, "Ức Hâm." Da thịt bị anh hôn đến tê dại làm cho cô nhịn không được lui về phía sau, nhưng ngược lại khiến cho anh càng gần với bộ ngực sữa của cô hơn, nên lại càng làm càn cắn vào vai cô.

"Ức Hâm." Nhẹ giọng nỉ non tên cô, Lương Đình Hạo hứng thú với đường cong lồi lõm trên cơ thể cô, hôn lên những chỗ mẫn cảm khác, "Tên rất hay." Nhíu mi tán thưởng.

"A..." Cô có ý muốn kéo áo khoác lên nhưng lại bị Lương Đình Hạo kéo xuống, da thịt trắng nõn đỏ ửng, bên tai là hơi thở nóng rực của đàn ông, làm cho cô trở nên hỗn loạn. Chỉ có thể mặc cho bàn tay to của anh làm càn, còn cô cũng từ từ mê loạn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện