Edit: susublue
Nhà tổ của Nhà họ Dung.
Từ từ tắt nước ấm của vòi hoa sen đi, toàn bộ quần áo trên người đều bị cởi ra.
Đưa lưng về phía thân thể mềm mại trắng nõn, mái tóc dài đen nhánh tới thắt lưng thác nước, che khuất cái lưng trắng mịn, ngón tay thon dài cầm khăn tắm mềm mại lau hết bọt nước, dây lưng của chiếc váy ngủ mềm mại bằng bông được ngón tay to lộ rõ khớp xương cột rất khéo léo.
Bầu không khí mờ ám quyến rũ hoàn toàn biến mất, "Cục cưng, chúng ta có thể đi ra ngoài được rồi." Giọng nói khiêu gợi trầm thấp, hôn một cái xuống lông mi dày đậm, Mộc Yên chậm rãi mở mắt ra, rồi sau đó nhìn thấy Dung Lạc đang cười dịu dàng.
"Được." Vừa lên tiếng trả lời xong thì cô đã bị anh ôm lấy.
"Em có thể tự đi." Kéo cái áo trắng không nhiễm bụi trần của anh, Mộc Yên không chút để ý nói, còn có chút cố chấp.
" Cục cưng không thích anh ôm em sao?" Qua qúa trình lúc nãy, đôi mắt anh trở nên thâm thúy, cực kỳ u ám.
Mộc Yên lắc đầu thuận theo ý anh, cô chỉ không muốn mình càng ngày càng ỷ lại vào Dung Lạc mà thôi, từ khi cô sống ở đây thì ăn mặc ngủ nghỉ đều được anh thu xếp gọn gàng ngăn nắp. Săn sóc ấm áp, bề ngoài thì dịu dàng bên trong thì nhiệt tình, nóng bỏng thiêu cháy mọi sự rắn rỏi trong lòng người khác, rồi sau đó chỉ còn lại mềm mại. Mộc Yên không biết là khi mất đi cái áo khoác bảo hộ cường ngạnh lạnh như băng này thì cô có còn tiếp tục sống được hay không. Nhưng cô biết rất rõ nếu có một ngày không thể dựa vào Dung Lạc được nữa thì tính mạng của cô nhất định sẽ bị hủy diệt.
Giống như cái chết đang quấn quanh người, trộn lẫn với máu tươi, như đóa hoa Mân Côi màu đỏ quyến rũ bị che kín bởi bụi gai. Vận mệnh của bọn họ như hai dây mây đan xen, quấn quýt lấy nhau, phía dưới cành lá màu xanh chói mắt đầy những thứ nguy hiểm khiếp người mọc lên, diễn dafnlê quysdôn chỉ có khi mặt đối mặt mới có thể chống trả, thể hiện sự dẻo dai của dây mây. Nhưng mà đây cũng là lúc dây mây yếu ớt nhất, không có gì để bảo hộ, càng dễ dàng bị nhổ tận gốc. Bọn họ đều hận sự phản bội giống nhau, họ đều là người lớn lên trong sự phản bội nên rất quý trọng và tin tưởng chia sẻ mọi thứ cho nhau, rồi dần trở thành vĩnh hằng.
Bởi vì bị lún vào quá sâu nên lại càng sợ mất đi.
Vùi mình trong quá khứ đen tối ẩm ướt, cô muốn mãi mãi quên đi những thứ hư thối dơ bẩn kia, mỗi lần cảm thấy ấm áp thì sự yếu ớt lại tấn công thần kinh của cô.
Dưới thủy lao đen tối đầy gián chuột chạy khắp nơi, những thanh sắt cứng lạnh như băng bị nước tẩy rửa lóe sáng sắc bén.
Miệng vết thương vừa mới khỏi lại bị roi da quật vào làm rách ra vô số lần, là da non mịn màng nhiễm máu tươi lại bị ném vào ngâm trong nước. Da thịt thối rữa, sau đó cũng chỉ có thể nhịn đau dùng dao cắt thịt thối trên miệng vết thương đi. Lúc đầu thì máu nhỏ từng giọt từng giọt, cuối cùng là nhuộm cả dòng nước.
Vô số tiếng la đau khổ của những đứa bé, cô cũng là một trong số đó.
Bị ném vào khu nước sâu lạnh lẽo, vô số rắn nước độc bơi ở trong đó, một giây trước khi hôn mê mới nhận ra mình vẫn đang làm bạn với lồng sắt cứng ngắc lạnh như băng.
Sau lần khổ hình đó, Mộc Yên quyết định không bao giờ chạy trốn nữa. Bởi vì cô biết một giây trước khi ý niệm này tồn tại trong đầu thì giây tiếp theo đã bị hắc y nhân cầm đao lạnh như băng ném vào Địa ngục.
Mỗi một lần hoàn thành ám sát, cô đều phải nhận rất nhiều cảm xúc từ người khác, được tán dương, bị ghen tị, được tán thành, bị nhục mạ, bị nguyền rủa. Vết sẹo thối rữa vẫn được giấy dưới vết thương đen tối, không thấy được ánh mặt trời còn bị ăn mòn nhanh hơn.
Cầm hộp gỗ màu đen chứa đầu của một người đàn ông, một dáng người nhỏ bé đang cung kính bàn giao nhiệm vụ hoàn thành với thủ lĩnh cao cao tại thượng.
Tổng cộng có bảy người đàn ông, nghe nói bởi vì làm ăn mờ ám ở Seattle nên khiến vô số gia đình tan cửa nát nhà sau một đêm.
Rốt cục có người tìm được tổ chức "Blackflame", cô lại bị phái đi chấp hành nhiệm vụ lần này.
Nhưng trên thực tế, 11 tuổi chỉ nên bị khảo nghiệm, tuy rằng biểu hiện của cô từng khiến cho vô số cao thủ trong tổ chức tặc lưỡi, nhưng kinh nghiệm thực chiến quá ít không nên giao nhiệm vụ gian khổ như vậy cho cô, nhưng mà vị thủ lĩnh cao cao tại thượng kia lại quá ác độc.
Bởi vì tư liệu điều tra cho thấy, bảy tên đàn ông lòng dạ hiểm độc xấu xí này đều có chung một đặc điểm —— bọn họ đều thích đùa bỡn cô nhóc nhỏ tuổi.
11 tuổi, dù thế nào thì vẫn chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, khi giáp mặt với những gương mặt ghê tởm, dâm tà và xấu xí này, cô nắm chặt súng trong tay, sắc mặt lạnh như băng nhưng trong lòng thì lại đang run rẩy.
"Lại đây, bảo bối." Có người vươn bàn tay thô ráp về phía cô.
Người đàn ông khẩn cấp muốn đụng vào cô, thậm chí trong lúc vội vàng còn chảy nước miếng một cách đáng khinh.
Một cô bé xinh xắn như vậy, đôi mắt xinh đẹp mê người như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn làm cho tên đàn ông đói khát hận không thể lập tức tiến lên hung hăng chà đạp cô.
Trong căn phòng bị bịt kín, tên đàn ông nhìn chằm chằm vào ánh mắt xám ngắt của cô bé, nhất định là thiên sứ do ông trời phái tới đây cho ông ta.
Sốt ruột nhịn không nổi nữa nên cởi quần áo, tháo đai lưng, bước từng bước đến gần Thiên sứ nhỏ, ánh mắt đầy tham lam lại dâm tà.
Bị tên đàn ông đáng khinh nhìn khiến cả người run rẩy, lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ đã bị phái tới đối mặt với người ghê tởm xấu xí như thế khiến cho Mộc Yên nhịn không được muốn nôn mửa.
Từ trước cho tới nay, cô không hề thật sự muốn giết người, ánh mắt bình tĩnh nhưng không khống chế được ngón tay đang run rẩy nắm súng lục.
"Bảo bối lại đây, tôi sẽ thương em." Cho dù cô giơ súng chỉ về phía ngực đối phương nhưng ông ta không thèm để ý mà vẫn đi tới.
Không thể lùi bước, mồ hôi lạnh đã che kín trán, lúc thủ lĩnh đưa cô vào đã cười nói với cô, "Đây là khảo nghiệm đầu tiên của cô." Nếu không thành công thì cô cũng biết thứ gì đang chờ đợi cô, sau khi bị roi da quật liên tục cùng với khổ hình xong thì liền bị quang vào Thủy Lao ngâm người trong nước.
Trong vô số lần đấu tranh
và bị kích thích thì cô đã nổ phát súng đầu tiên. Nhưng lại bắn trật qua bả vai của ông ta, máu chảy ra ngoài càng gia tăng thêm sự tàn bạo và khát máu của tên đó.
"Bảo bối, em đối xử với tôi như vậy là muốn tôi hung hăng xé nát em sao!" Máu tươi chậm rãi chảy xuống cánh tay của ông ta, trong không khí đầy mùi máu tươi, cô bị thủ lĩnh ác độc cột vào ghế trên, chỉ có cánh tay là có thể hoạt động. Tên ác ma cao cao tại thượng kia nói với cô đây chính là khảo nghiệm.
--- susublue ~ diendanlequydon ---
Ngón tay thô ráp ghê tởm chạm vào mặt cô, một tiếng "Đoàng!" vang lên, cố chấp bóp cò, tên đàn ông bị bắn trúng động mạch chủ kêu lên thảm thiết, máu đỏ tươi sềnh sệch lập tức phun trào, bắn đầy lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô. Đây là lần đầu tiên cô giết người.
Sau đó cô bị ném tới phòng của sáu tên đàn ông còn lại như là "Lễ vật", lúc đầu còn sợ hãi, đến cuối cùng thì trực tiếp tiến lên bóp cò, giải quyết nhanh chóng.
Làm theo mệnh lệnh của thủ lĩnh, cô dùng con dao sắc bén lạnh nhạt chặt đầu của bảy người rồi bỏ vào cái hòm gỗ, trở về Blackflame giao cho tên đàn ông cao cao tại thượng kia.
Chiếc hộp màu đen bị mở, mùi máu tươi dày đặc bay ra, đầu của bảy tên đàn ông nằm ở bên trong, đôi mắt híp của anh ta đột nhiên trợn to, nhìn mắt của bảy tên đàn ông cũng đều bị một dụng cụ bén nhọn móc ra một cách tàn nhẫn, hình ảnh nhẫn tâm này làm cho người ta cảm thấy ghê người. “Thiên sứ nhỏ của tôi, có thể giải thích cho tôi biết mắt của bọn họ bị gì không?"
"Tôi móc." Lạnh lùng trả lời, trong giọng nói còn có chút vui sướng.
"Vì sao?" Người đàn ông ngồi ở trên ghế cao ẩn mình trong bóng đêm, sườn mặt tuấn mỹ khiếp người như ma quỷ.
"Bởi vì chán ghét."
"Ha ha ha ha!" Người đàn ông cao cao tại thượng cười to, "Không hổ là người do Lý Hân dạy dỗ, làm việc luôn biến thái như vậy! Nhưng mà, tôi thích."
Ánh mắt Thiên sứ, tâm ác ma. Một cô bé như vậy nhất định có thể cho anh nhìn thấy càng nhiều thứ, anh rất mong chờ cô lớn lên, xem thử rốt cuộc đằng sau khuôn mặt xinh đẹp đó ẩn giấu tâm tư điên cuồng thế nào.
Mộc Yên 11 tuổi bình thản giữ im lặng, trong đầu toàn là ánh mắt dâm tà của mấy tên đàn ông kia, ánh mắt đó như muốn cắn nuốt cô, cô cực kỳ chán ghét cho nên mới động thủ móc hết mắt bọn họ ra.
Nhưng cô đã hoàn thành nhiệm vụ rất tốt đẹp, vì sao vẫn bị ném vào trong lồng sắt dưới thủy lao.
Hơi thở càng ngày càng yếu, cô liều mạng giãy dụa, nhưng thứ nước dơ bẩn này vẫn không ngừng chui vào mũi miệng của cô, rắn độc chui qua lồng sắt lạnh như băng gặm nhấm da thịt mềm mại của cô.
Cảm giác đau khổ, máu thịt bị xé rách.
"Đau quá."
"Đau quá."
"Đau quá."
Có ai có thể đến, có ai có thể đến cứu cô không?
"Thật sự đau quá!" Cô đau vì toàn bộ xương cốt vỡ vụn.
Cơ thể nhỏ nhắn cuộn mình lại, cắn chặt răng, không làm được gì, chỉ có thể kêu đau như trẻ con.
"Đau."
"Đau quá!"
...
Đột nhiên, một con rắn độc thè cái lưỡi màu đỏ, há cái mồm to đỏ như máu về phía cô.
Mộc Yên giật mình một cái, ngồi bật dậy, đột nhiên mở mắt.
Thở hổn hển, mồ hôi lạnh đầy trán, một lát sau, mắt cũng dần trở nên tỉnh táo.
Trên giường lớn mềm mại, xung quang được trang hoàng ấm áp, lịch sự và tao nhã, bức màn màu lam làm cho người ta an tâm.
Cảm nhận được ánh mặt trời của buổi sáng chiếu vào, lúc này Mộc Yên mới tỉnh táo nhận ra cô đang ở trong phòng Dung Lạc ở nhà tổ của Nhà họ Dung.
Đã lâu rồi không gặp ác mộng như vậy, lâu đến nỗi cô quên mất mình đã từng là một thành viên của cái tổ chức Blackflame tàn bạo khát máu, những thứ dơ bẩn cô từng gặp qua lại xuất hiện trong giấc mơ làm cho cô không chịu đựng nổi.
Nghĩ đến tin tức kỳ lạ mà Tô Mặc gửi cho cô, cách hành văn như vậy nhất định có liên quan đến tên thủ lĩnh của tổ chức. Mộc Yên cảm thấy nhất định là nó khiến cô mất ngủ.
Thở phào nhẹ nhõm, lúc này cô mới phát hiện bên cạnh mình không có ai, mỗi ngày mở mắt ra đều tỉnh lại trong ngực của người kia. Nhưng hôm nay vị trí bên cạnh lạnh như băng không có chút nhiệt độ cơ thể nào khiến cho cô cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu.
Lưu loát xoay người xuống giường, chân trần dẫm lên sàn nhà lạnh như băng, sân nhà tổ của Nhà họ Dung rất lớn, dienxdafnlleequysdoon cô đẩy cửa ra khỏi phòng của Dung Lạc thì đột nhiên cảm thấy thiết kế của thang lầu này quen thuộc đến mức hơi mê muội.
Khi tỉnh táo lại, chính cô cũng kinh sợ rốt cuộc mình đang làm cái gì?
Bất đắc dĩ ôm đầu gối ngồi ở trên sàn trước cửa. Có cảm thấy mình như rơi vào tuyệt vọng.
"Cục cưng, sao em lại có thể ngồi ở đây." Giọng nói trầm thấp có chút tức giận.
Một tiếng "Bốp!" vang lên, cái đĩa đựng ly sữa ấm rơi xuống đất.
Bởi vì Mộc Yên chợt đứng dậy, nên đụng vào ly sữa mà Dung Lạc chuẩn bị cho cô.
Lúc này cô ôm chặt lấy anh, tham lam cảm nhận sự ấm áp trên người anh.
"Lạc Lạc."
"Lạc Lạc."
"Lạc Lạc."
Cô ôm anh, cố chấp gọi anh, yếu ớt đến kỳ cục.
Dung Lạc cũng ôm cô như vậy, sự yếu ớt của cô làm cho tim anh tan nát.