Edit: susublue
Hiếm khi gặp được một đứa nhỏ thông minh lanh lợi, có năng lực lĩnh ngộ mạnh như vậy, Dung Uy cực kỳ vui mừng chơi thêm mấy ván cờ với Mộc Yên.
Dung Uy thưởng thức quân cờ màu đen làm bằng ngọc trong tay, thoạt nhìn thì thấy vẻ mặt không thèm để ý nhưng trên thực tế lại đang quan sát Mộc Yên. Dung Uy xuất thân là quân nhân, một tay sáng tạo tập đoàn đế quốc Dung thị, ánh mắt nhìn người cũng sắc xảo. Một ông lão đã trải qua nhiều chuyện cùng với thân thế bất phàm thì những ai chưa nếm đủ mùi đời sẽ không thể hiểu thấu được.
Đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Dung Uy, Mộc Yên lại có vẻ kín đáo hơn nhiều, nét mặt cô bình tĩnh, thản nhiên.
Hai quân cờ đen trắng đối chọi nhau, cuộc chiến đang dần đến hồi gay cấn, rõ ràng quân cờ trắng của Mộc Yên kém Dung Uy rất nhiều.
Dung Lạc ngồi bên cạnh chỉ nói vào tai Mộc Yên tổng cộng có hai câu, Dung Uy mỉm cười nhìn hai người hỗ trợ nhau, không hề tức giận vì chính mình đang từ từ bị đánh bại.
Ngón tay trắng nõn tinh tế ngọt ngào đặt quân cờ trắng xuống, một lúc lâu sau vẫn không thấy Dung Uy hạ cờ.
Mộc Yên nghi hoặc ngẩng đầu thì nhìn thấy Dung Uy đã muốn đứng lên, "Cô bé, con thắng!" Giọng điệu tán thưởng, tổng cộng chỉ có ba ván, nhưng người chỉ hiểu sơ sài về cờ vây cũng nhìn ra được Mộc Yên đã có màn lột xác kinh người.
Mộc Yên lắc đầu rồi nhìn về phía Dung Lạc, "Ông nội, có Lạc Lạc giúp con nên con mới may mắn thắng được."
"Cô bé, con không cần khiêm tốn." Dung Uy nhìn Mộc Yên cười khẽ.
Dung Lạc cũng chỉ nói với cô tổng cộng có hai câu, cho dù là giúp đỡ thì cũng hoàn toàn dựa vào chính bản thân cô. Dung Uy yêu cầu những đứa bé Nhà họ Dung chơi cờ không phải là để bồi dưỡng bọn họ thành đại sự cờ vây. Một ván cờ có thể nhìn rõ phẩm chất đạo đức của một người, cô nhóc này biết khiêm tốn, không hoảng hốt, không vội vàng, là mầm xanh tốt! Chỉ tiếc không phải họ Dung. Người như vậy nếu không thể dùng cho mình thì cũng chỉ có thể... Nghĩ đến đây Dung Uy lại thở dài một hơi. Dù thế nào thì theo như hiện tại thế cục đều rất tốt, dù sao cô cũng là bảo bối của cháu mình, cũng coi như người một nhà. Chỉ hy vọng đứa nhỏ này đừng khiến cho ông thất vọng.
"Ông ngoại." Lúc Dung Uy lâm vào trầm tư thì giọng nói ngọt ngào của Lâm Uyển ngắt ngang suy nghĩ của ông."Mẹ nói chiều nay bác gái Nhà họ Tạ có tổ chức tiệc trà ở đó, người quen của con đều đã qua đó, mẹ muốn con dẫn Tiểu Yên cùng đi."
Tiệc trà của phụ nữ là nơi giao lưu của các phu nhân tiểu thư danh môn thế gia. Ngoài mặt thì là để giải trí nhưng trên thực tế lại là trò chơi đàm phán của phụ nữ trong các gia tộc thế gia.
"Cô bé, con đi theo tiểu Uyển đi, quen biết nhiều người cũng tốt." Nhìn qua Mộc Yên, muốn làm nữ chủ nhân tương lai của Nhà họ Dung mà không hiểu đàm phán thì sao được.
"Được." Mộc Yên nhìn đôi mắt nghiêm túc của Dung Uy thì cũng nghe lời gật đầu.
Dung Lạc lại nhíu mi, anh không hy vọng cục cưng của anh đi kết giao với những người đó, xã hội thượng lưu đầy lợi ích, âm mưu rất phức tạp, chỗ nào cũng có tâm cơ, anh không hy vọng Mộc Yên bị mấy thứ đó vấy bẩn, cô chỉ cần là chính mình là tốt rồi.
"Ông nội, cục cưng chưa bao giờ tham gia mấy trường hợp như vậy, vẫn không đi thì hơn." Dung Lạc mỉm cười, đôi mắt lại âm u, sâu không thấy đáy.
Dung Uy nhíu mày, "Vì con bé không tiếp xúc với ai nên ta mới muốn nó tiếp xúc nhiều. Tiểu Uyển, con đưa Mộc Yên đi đi."
"Được. Chúng con đi đây." Lâm Uyển quay đầu lại nói với Lâm Vũ Thần, "Anh, không phải anh nói phải về tòa soạn báo sao, thuận đường đưa bọn em qua đó đi."
"Tiểu Yên, tiểu Uyển, hai người ra ngoài trước đi, anh đi lấy xe." Lâm Vũ Thần cung kính tạm biệt Dung Uy xong thì liền đi ra từ cửa hông đến chỗ gara.
"Lạc Lạc." Ngón tay tinh tế trắng noãn xoa khóe môi mím lại vì tức giận của anh, Mộc Yên mỉm cười áp sát môi vào lỗ tai anh nói, "Không cần lo lắng, em đi rồi sẽ trở lại. Buổi tối em muốn uống cháo tôm bóc vỏ nấu với nấm hương của anh.”
Anh ấm áp hôn lên môi cô, sự ấm áp khiến cho Dung Lạc có chút bất an khó nói. Khẽ vuốt mái tóc dài thơm ngát của cô, diễn dafnlê quysdôn Dung Lạc ôn tồn dặn dò, "Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh."
"Được." Hôn một cái lên gương mặt anh, nhìn thấy vẻ mặt anh có chút dịu đi thì Mộc Yên mới xoay người đi theo Lâm Uyển.
Dung Uy ngồi trở lại trước bàn cờ, thu hết mấy quân cờ phát tán trên bàn cờ vào hộp, "A Lạc, lại đây chơi cờ với ông nội." Đã không còn vẻ hòa ái như lúc chơi cờ với Mộc Yên, lúc này Dung Uy đã khôi phục lại vẻ nghiêm túc như ngày xưa.
Dung Lạc nhíu mi, nhặt một quân cờ trắng đặt lên bàn, không biết vì sao lần này anh nhìn bóng dáng Mộc Yên rời đi thì trong lòng lại có cảm giác cực kỳ bất an. Cảm xúc chưa bao giờ có này khiến cho anh có chút phiền não khó hiểu.
"A Lạc!" Dung Uy nghiêm khắc quát lớn, nhìn Dung Lạc bất an ngồi đối diện chính mình thì thở dài, "A Lạc, con bảo vệ quá mức rồi!"
"Ông nội, ông cũng biết con không muốn để cục cưng liên lụy vào vòng phân tranh nhà chúng ta, vì sao còn muốn..." Vì sao còn muốn bắt cô đi làm chuyện không ra gì như vậy, Dung Lạc rất không vui về chuyện này.
"Không có vì sao." Dung Uy nhíu mi, "A Lạc, từ lúc con lựa chọn con bé thì nên hiểu rõ con bé phải đối mặt với trò chơi giao thiệp của nhà thế gia." Đặt quân cờ đen lên bàn, giọng nói thanh thúy, "Cuộc sống của con quyết định những gì con bé phải đối mặt lúc này."
Dung Lạc kinh sợ, quân cờ trong tay rơi xuống. Cho tới nay anh vẫn chưa kết hôn với cục cưng, cũng chưa từng công khai cho Mộc Yên biết thân phận mình là vì anh sợ mình sẽ làm Mộc Yên bị liên lụy. Người hận anh rất nhiều, người muốn giết anh cũng không phải loại lương thiện gì, một khi Mộc Yên xuất hiện ở những nơi như vậy thì sẽ có nhiều người biết được thân phận của cô, như vậy sẽ bất lợi với cô với cô.
Từ trước tới giờ anh đều sát phạt quyết đoán, bởi vì không sợ hãi. Nhưng mà bây giờ lại khác, anh có nhược điểm. Người có thể uy hiếp được Dung Lạc là Mộc Yên. Anh vẫn muốn bảo vệ cô thật tốt, sao có thể để cô bị tổn thương vì anh chứ?
"A Lạc, giao thiệp là thứ tối thiểu mà con bé đó phải học. Nếu chuyện này mà làm không được thì còn có tư cách gì đứng với con?"
"Chuyện này không liên quan gì đến ngài." Giọng điệu lạnh lùng xa cách cho thấy lúc này Dung Lạc cực kỳ không vui. Anh và Mộc Yên tuyệt đối không phải là giao dịch vì lợi ích, dù cô có như thế nào thì anh vẫn yêu cô.
"A Lạc, sao con có thể hồ đồ như vậy?" Ánh mắt Dung Uy lạnh thấu xương, "Người không giúp được gì cho con thì có lợi ích gì?" Huống chi con nhóc đó không tầm thường, chỉ cần chỉ dạy nhiều hơn thì sau này sẽ có thể mang đến lợi ích không tưởng cho Nhà họ Dung. Nhân tài khó có được, lại là người một nhà, Dung Uy không biết tại sao Dung Lạc lại cố chấp như vậy.
"Ông nội, con không hy vọng thân phận của cục cưng bị lộ ra ngoài, bởi vậy nên sau này những hoạt động giao thiệp mang đến lợi ích cho Nhà họ Dung gì đó cô ấy cũng sẽ không tham gia." Giọng điệu chấp nhất, lạnh lùng đầy sức lực.
"A Lạc, bảo vệ quá mức thì người cuối cùng khổ chính là con." Anh gánh vác mọi chuyện nặng nề lên lưng, không cho bất cứ ai giúp đỡ thì nhất định sẽ mệt mỏi."Mộc Yên rất quyết đoán, ra tay bất phàm, vì sao không muốn cho con bé chia sẻ với con một ít?"
Thế lực hắc ám sau lưng Nhà họ Dung gây áp lực cho người ta thế nào không ai hiểu rõ hơn Dung Uy hiểu được.
Dung Uy không chút khách sáo kết luận, trách cứ Dung Lạc, "Sự kiên trì của con không hề có
chút đạo lý. Có được người có thể giúp đỡ mình thì nhất định phải sử dụng cho chính mình. Gia chủ Nhà họ Dung không cần người vô dụng si tình, bình tĩnh xử sự mới là khí chất mà con nên có."
"Ông nội, chuyện này quả thật con không làm được. Hơn mười năm trước bà nội bị bắt để uy hiếp ngài, cuối cùng còn bị chết thảm. Vì không muốn giẫm lên vết xe đổ này nên con cảm thấy bản thân phải kiên trì mới là có đạo lý."
Giọng điệu bình thản nhưng lại như con dao nhọn đâm từng chút một vào trái tim Dung Uy. Trên khuôn mặt kiên trì không gì sánh bằng lại xuất hiện chút yếu ớt hiếm có khiến Dung Uy trông già đi rất nhiều.
"Ông nội, hy vọng ông không tiếp tục quyết định giùm con nữa, tôi chỉ muốn bảo vệ cô ấy thật tốt." Những thứ này so với cục cưng của anh đều không đáng một đồng. Nếu có một ngày bi kịch mười năm trước tái diễn thì anh nhất định không tiếc hy sinh mọi thứ để đổi lấy bình an cho Mộc Yên.
Dung Lạc ích kỷ, anh sẽ không giống với Dung Uy luôn chú trọng toàn cục, luôn đặt vinh quang của Nhà họ Dung lên trên hết, một khi liên quan đến an toàn của Mộc Yên thì dù hy sinh Nhà họ Dung thì cũng không là gì cả.
Dung Lạc cũng không cầu danh lợi, mọi thứ của anh đều gần như cực đoan cố chấp, không phải vì chính mình mà tất cả đều là vì Mộc Yên.
Sau khi bàn cờ kết thúc, Dung Uy thua, Dung Uy chưa bao giờ thua thảm như vậy. Đứa bé một tay ông nuôi lớn, gửi gắm kỳ vọng sẽ giống như bản thân lại trở nên mạnh mẽ đến mức khiến ông suy tàn.
Chung quy là ông đã già, nhìn thấy Dung Lạc không hoàn toàn trưởng thành theo những gì mình muốn thì Dung Uy lại cảm thấy vui mừng khó hiểu. Thở dài một tiếng, ông chậm rãi lên lầu trở về phòng mình.
Dung Lạc nhìn bóng lưng Dung Uy đã không còn thẳng tắp nữa, anh cảm thấy vừa rồi mình giằng co với ông nội thật sự không đúng, nhưng anh cũng không hối hận, nguyên tắc về chuyện này anh tuyệt đối sẽ không lui bước.
Trong phòng ngủ lầu hai, Dung Uy cô đơn một mình ngồi tựa vào ghế, bóng dáng có chút thê lương, trong tay ông là tấm hình một nhà năm người vào nhiều năm trước, phu nhân Bạch Tĩnh Nhã của ông đã từng cười cực kỳ ấm áp. Nhiều năm như vậy, đây là vết thương đau đớn nhất mà ông giấu ở trong lòng.
Ngón tay già cỗi mơn trớn người phụ nữ tươi cười trong tấm ảnh chụp, Dung Uy thở dài, "A Nhã, tiểu Lạc vẫn còn trách tôi về cái chết của bà năm đó." Dung Uy nhắm mắt lại nhớ về chuyện nhiều năm trước đây, đứa nhỏ với diện mạo tinh xảo đáng yêu luôn mỉm cười gọi Bạch Tĩnh Nhã là "Bà nội." Từ khi nào mà đứa nhỏ đó đã không còn nói thêm câu nào nữa, anh làm theo mọi thứ ông yêu cầu, thông minh cơ trí, mỗi lần đều hoàn thành mọi việc cực kỳ xuất sắc. Nhưng lại càng ngày càng lạnh lùng, kỳ cục. Đến hôm nay lại xuất hiện người có thể giúp ông lấy lại nụ cười hiếm có của Dung Lạc một lần nữa, ông biết mọi chuyện đều nhờ vào Mộc Yên. Ông rất cảm ơn Mộc Yên đồng thời cũng thấy rất không vui, ông không hy vọng người phụ nữ được người thừa kế ông chọn chăm sóc là một người quá bình thường.
Dung Lạc quá nuông chiều Mộc Yên, con nhóc đó vô tình hơn Dung Lạc rất nhiều. Dung Uy đang lo lắng về thứ tình cảm mơ hồ này, ông sợ Dung Lạc trả giá quá nhiều rồi sẽ bị tổn thương.
Màu đen Bentley xe ở lâm ấm đại đạo thượng chậm rãi chạy.
Mộc Yên thường có quán tính thích ngồi ở chỗ gần Dung Lạc nên lúc này cô chọn ngồi ở ghế phụ lái. Nhưng mà sau khi lên xe thì mới nhớ ra người lái xe là Lâm Vũ Thần nên có chút không vui nhíu mi lại, dienxdafnleequysdoon nhưng cô càng không muốn ngồi chung với Lâm Uyển nên không đổi chỗ.
Dọc theo đường cũng gần như không nói gì, Lâm Uyển ngồi ở hàng ghế sau cũng không há mồm nói chuyện, lúc Lâm Vũ Thần lái xe đều luôn im lặng, Mộc Yên lại càng không có gì để nói.
Cửa kính xe không được đóng nên gió mát ngoài cửa sổ thổi vào bên trong, lúc Lâm Vũ Thần lái xe cũng nhịn không được mà nhẹ nhàng liếc nhìn người bên cạnh. Bởi vì có gió nên anh có thể ngửi rất rõ mùi nhàn nhạt giống như hương vị biển cả từ người của Mộc Yên, nhẹ nhàng khoan khoái nhưng cũng lạnh đến thấu xương.
Trước cái trán trơn bóng là những sợi tóc nhỏ vụn bị gió thổi bay tán loạn trông rất đẹp. Đôi mắt giống như mưa bụi, đôi môi hồng nhạt đẫy đà mà trơn bóng, cần cổ thon dài trắng nõn. Cô rất lạnh lùng, lại mang theo lực hấp dẫn trí mạng khiến anh luôn bất tri bất giác bị hấp dẫn, lạnh lùng cũng tốt, khát máu cũng tốt, ngọt ngào cũng tốt, tất cả những gì thuộc về cô đều khiến anh mê muội, giống như bị trúng độc vậy, không thể tự kềm chế được.
Cuối cùng xe không dừng lại ở Nhà họ Tạ mà là một khu thương mại bán quần áo.
Khu phố tiêu phí xa hoa, đầy những chiếc xe đắt đỏ lui tới. Trong cửa sổ lớn sát đất là những mặt hàng tinh xảo sang trọng, giá cả cao ngất trời bên cạnh làm cho người thường liếc nhìn thôi cũng đã cảm thấy áp lực rất lớn rồi.
Thiên đường mua sắm của giới Thượng lưu, ngay cả trước cửa cũng trải thảm đỏ, phô bày sự xa hoa. Nền lát đá cẩm thạch màu đen chiếu sáng dưới ánh mặt trời thu hút ánh nhìn của người đi đường, nơi có giá tiền cao như vậy, chỉ nhìn mặt tiền xa hoa bên ngoài thôi cũng khiến cho người khác kinh ngạc vô cùng.
Xuyên thấu qua cửa kính xe, nhìn thấy có rất ít người đi vào mua, Mộc Yên nhịn không được nhíu mi, "Nguyên nhân."
Lâm Uyển vừa định đứng dậy thì hơi giật mình, vì sao tiện nhân này còn lạnh lẽo Dung Lạc chứ. Cô ta nghĩ mình là ai, dám nói chuyện không lễ phép với cô như vậy.
Lâm Uyển vừa định tức giận thì đã nghe thấy Lâm Vũ Thần ôn tồn giải thích, "Tiểu Uyển thấy nếu đến Nhà họ Tạ thì nên thay một bộ lễ phục khác sẽ tốt hơn cho nên mới tới đây."
"Tôi không cần." Lạnh nhạt từ chối.
"Tiểu Yên, cô thật sự muốn mặc bộ quần áo đó đến tham gia tiệc trà của Nhà họ Tạ sao, đến lúc đó sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý của người khác." Lâm Vũ Thần giải thích uyển chuyển, cuối cùng lại chó ngáp phải ruồi được Mộc Yên đồng ý đi đổi lễ phục với nguyên nhân này. Cô không hy vọng thu hút quá nhiều sự chú ý của người ngoài, còn nguyên nhân chủ yếu khiến cô ngoan ngoãn nghe theo lời người Nhà họ Dung thì đơn giản là vì Dung Lạc.
Tất nhiên Lâm Vũ Thần rất thích ý đi lựa chọn lễ phục cho Mộc Yên, chuyện như vậy làm anh sinh ra ảo tưởng anh có thể ở cùng với cô.
Nhân viên quầy tính tiền vừa thấy ba người bọn họ đi vào thì liền bước lên phía trước, cảm nhận được khí thế bất phàm trên người bọn họ nên anh không dám lơ là.