Edit: susublue
Phòng khách Nhà họ Tạ
Lâm Uyển nhìn Mộc Yên đã hoàn toàn đi vào phòng tắm, cô ngồi ở sô pha nhìn hai thợ mát xa Huân hương.
"Có phải tinh dầu đã được pha chế theo lời tôi nói không?"
"Đúng vậy, Lâm tiểu thư, đã dùng một lượng lớn dầu Ylang trộn chung với hương liệu dựa theo lời dặn dò của cô, chắc là khoảng mấy chục phút sau sẽ phát huy tác dụng."
Đôi mắt dịu dàng trở nên độc ác: Trò hay còn ở phía sau, hôm nay cô nhất định phải làm tiện nhân kia thân bại danh liệt, để cho tất cả mọi người nhìn thấy rõ ràng bản chất dơ bẩn của cô ta. Anh Vũ thần là của cô, con nhỏ hạ lưu kia đừng mơ tưởng tới gần anh ấy nửa bước.
Lấy chi phiếu của Lâm thị đã chuẩn bị từ trước ra đưa cho hai thợ mát xa.
"Chuyện này tôi không hy vọng có người thứ tư biết."
"Biết, đã biết." Nhìn ánh mắt cảnh cáo khủng bố của Lâm Uyển, hai thợ mát xa Hương Huân run run cầm lấy chi phiếu.
Khi Mộc Yên thay xong quần áo bước ra khỏi phòng tắm thì trong khách phòng chỉ còn lại có một mình Lâm Uyển.
"Tiểu Yên, bữa tiệc vẫn còn đang diễn ra, chúng ta ra sảnh thôi." Lâm Uyển mỉm cười, phải mấy chục phút sau Hương Huân mới phát huy hiệu quả.
"Ừ."
Đẩy cửa ra, Lâm Uyển và Mộc Yên nhìn thấy Dung Li và Lưu Tiệp đang ngồi trong phòng khách lý uống trà nói chuyện phiếm.
"Mẹ, bác Lưu."
"Hai người trẻ tuổi bọn con ra đại sảnh chơi nhạc đi." Lưu Tiệp cảm khái nói một câu.
"Lời này cứ như nói Tạ phu nhân đã rất lớn tuổi rồi vậy." Lâm Uyển bĩu môi.
“Mấy đứa đều đã lớn như vậy, chúng ta còn không già sao."
"Da Tạ phu nhân trắng nõn, xinh đẹp như vậy, sao có thể già được?"
Lưu Tiệp lập tức hớn hở nhìn Dung Li, "Dung Li, tiểu Uyển nhà bà thật biết ăn nói, mở miệng ra là ngọt đến chết người."
"Con chỉ ăn ngay nói thật mà thôi."
"Được, nhanh ra đại sảnh đi, đừng để cho Tiểu Yên sốt ruột." Dung Li ý đầy thâm ý liếc nhìn Mộc Yên sau lưng Lâm Uyển rồi cười như không cười.
Đại sảnh đèn sáng như ngọc, trong những ly thủy tinh chân dài đựng đầy chất lỏng trong suốt. Khăn trải bàn màu tuyết trắng, dienxdafnleequysdoon những chiếc bàn tiệc thật dài, những chai rượu ngon được ngâm trong những thùng đá, hoa Mân Côi xinh đẹp tận tình nở rộ.
Cùng với những cử chỉ thoải mái của Lâm Uyển, trên người cô tỏa ra mùi hương nồng đậm liên tục hấp dẫn sự chú ý của đàn ông trong bữa tiệc, không ngừng có đàn ông đi lên mời rượu cô, cô cười duyên đáp lễ lại.
Hương rượu bay khắp bốn phía, Lâm Uyển đột nhiên cảm thấy có chút mê muội, đại sảnh bữa tiệc náo nhiệt làm cho cô cảm thấy trong người khô nóng khó hiểu, rất cần thứ gì đó lạnh lẽo để giải nhiệt. Miệng lưỡi khô hết lại, Lâm Uyển uống liên tục mấy ly sâm banh lạnh lẽo, giống như chỉ có uống rượu không ngừng mới có thể giảm bớt sự khô nóng trong người cô.
Lễ phục màu đỏ như hoa Mân Côi bó sát người, phác họa rõ nét thân hình lồi lõm của Lâm Uyển, thiết kế thấp ngực mê hoặc, lúc Lâm Uyển thở dốc, bộ ngực đầy đặn cũng phập phồng theo, hơn nữa còn rất hớp hồn!
"Lâm tiểu thư, hôm nay thật sự hết sức mê người."
"Đinh!" Ly thủy tinh chân dài chạm vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.
Nhìn vẫn đàn ông không ngừng tới mời rượu, Lâm Uyển cười duyên, vẻ quyến rũ lại xuất hiện, "Cám ơn."
Vài thiếu gia thế gia đứng bên cạnh cô tranh nhau trò chuyện, điều này làm thỏa mãn lòng hư vinh của Lâm Uyển. Cùng lúc đó Lâm Uyển cũng uống rất nhiều rượu. Cho dù uống nhiều rượu lạnh như vậy nhưng cô vẫn thấy miệng lưỡi khô khan, nhiệt độ trong cơ thể dâng trào càng lúc càng nghiêm trọng. Mùi rượu cuồn cuộn, gương mặt trắng nõn ửng say lòng người, quyến rũ mà mê người.
Mộc Yên ngồi xuống ghế nghỉ ngơi đã được một lúc lâu. Cô lạnh lùng nhìn chăm chú vào phản ứng của Lâm Uyển cách đó không xa, đồng tử sâu thẳm đen đến mức tận cùng.
Lâm Uyển chưa thỏa mãn khi chỉ nói chuyện với đám đàn ông này mà còn động tay động chân với bọn họ nữa, dục vọng dâng trào cô còn muốn tiếp nhận từng người một.
Khi Mộc Yên lạnh lùng nhìn về phía Lâm Uyển thì cùng lúc đó Lâm Vũ Thần đứng ở một nơi gần đó đang nhìn cô chăm chú, bởi vì cô không chú ý tới cho nên anh có thể nhìn cô không kiêng nể gì. Mái tóc dài tán loạn càng khiến người ta động tâm, khí chất lạnh như băng trở nên gợi cảm hơn nhờ mái tóc đen, hai loại cảm giác quyến rũ lại xa cách mâu thuẫn lẫn nhau, nhưng lại thần kỳ xuất hiện trên người cô.
Không ngừng có người đứng lên khỏi chỗ ghế nghỉ, như vậy giữa Lâm Vũ Thần và Mộc Yên chỉ cách nhau có ba cái ghế mà thôi. Tầm mắt trở nên trống trải, ánh mắt anh cũng càng ngày càng nóng rực.
Trong góc khuất có chút u ám, trên người cô có một mùi hương nhàn nhạt, như là hương vị tươi mát của biển cả, màu lam của bộ lễ phục bằng lụa mỏng nổi bật thấm vào ruột gan. Tóc cô rất dài, sợi tóc đen nhánh dài cập thắt lưng, chỉ một động tác ngẫu nhiên thì tóc đen đã tản ra, để lộ xương quai xanh trắng nõn như gốm sứ. Lông mi vừa dài vừa cong, ánh mắt đen nhánh như sương mù, lạnh như băng lại xa cách, nhưng luôn có sức hấp dẫn trí mạng. Môi của cô thật mỏng, nhàn nhạt, đẫy đà trơn bóng. Đột nhiên, đôi môi đẹp của Mộc Yên hơi nhếch lên một chút.
Tim Lâm Vũ Thần đập lỡ mất một nhịp.
Bị vây trong những hành động càn rỡ, những lời trêu chọc vui đùa ầm ĩ, đầu óc Lâm Uyển càng lúc càng mê mang, như là có lửa đang điên cuồng thiêu đốt trong cơ thể cô vậy, có người làm càn vươn tay sờ tấm lưng trần của cô, mờ ám vuốt ve, cô vốn định né tránh, nhưng tay đối phương thật lạnh lẽo, chỉ có thể để anh ta muốn làm gì thì làm. Không ngừng có người trêu đùa cô, nhưng cô không được từ chối được. Đột nhiên cô trượt tay, một ly rượu liền rơi xuống mặt đất.
"Thật xin lỗi, trượt tay." Lâm Uyển mỉm cười xin lỗi. Đầu óc lập tức tỉnh táo lại, nghĩ đến mục đích mình đến đây, cô uyển chuyển xin miễn tất cả lời mời dùng cơm sau bữa tiệc của đám đàn ông rồi tìm kiếm Mộc Yên, chậm rãi đi qua đó. Nhưng vì sao thân thể của cô càng lúc càng vô lực, chân mềm đến nỗi mỗi một bước chân đều như dẫm vào bông.
Lâm Uyển nhíu mi, nhất định là vì uống quá nhiều rượu, nhưng không thể quên chính sự.
Một lần nữa cầm lấy ly rượu đỏ trên khay của bồi bàn, hai gò má của cô đã hơi ửng đỏ rất mê hoặc.
"Tiểu Yên." Cổ họng có chút ngứa khó nhịn.
Mộc Yên đứng lên đi qua đói, chờ động tác tiếp theo của cô ta.
Thân thể vốn đã mềm đến đòi mạng, Lâm Uyển vốn định giả bộ đổ ly rượu đỏ lên người Mộc Yên nhưng lại bất cẩn đổ đầy người mình.
"Đáng chết." Thấp giọng rủa một tiếng, Lâm Uyển vội vàng thu lại cảm xúc, mỉm cười, "Tiểu Yên cùng tôi đi thay một bộ quần áo khác."
"Ừ." Đôi mắt đen nhánh lạnh đến thấu xương.
Vẫn là phòng khách Nhà họ Tạ, những người thợ mát xa vốn nên ở đây thì lúc này lại biến mất không thấy đâu. Phòng khách trống trải làm cho Mộc Yên liên tục nhíu mi.
"Tiểu Yên, cô tới phòng mát xa lúc nãy chúng ta vào nghỉ ngơi trước đi, ngồi chờ tôi một chút, tôi qua phòng kế bên thay quần áo xong liền tới tìm cô." Mộc Yên nhìn Lâm Uyển là biết tinh dầu Ylang đã hoàn toàn phát huy tác dụng rồi, bản thân mình khó giữ lại còn muốn hãm hại cô? Thật là không biết tự lượng sức mình, Mộc Yên âm thầm châm chọc. Nhưng cô thật muốn xem thử coi Lâm Uyển dùng trăm phương nghìn kế muốn cô trở về phòng khách là vì cái gì.
Vừa mở cửa phòng khách ra, Mộc Yên đã nhìn thấy hai tên đàn ông mặc quần áo bồi bàn, lúc này cô đã hiểu rõ mọi chuyện.
"Tiểu thư, anh em chúng tôi đã chờ cô thật lâu." Hai tên đàn ông uống rượu tham lam nhìn Mộc Yên đã quay trở lại, hận không thể lập tức nhào lên.
"Không ngờ tiểu thư Nhà họ Lâm lại tìm cho chúng ta một người phụ nữ tốt như vậy."
"Mấy người là ai?" Mắt phượng híp lại, tràn đầy nguy hiểm.
"Tiểu mỹ nhân, cô không cần biết, hãy lại đây hầu hạ chúng tôi cho tốt là được."
Quần áo còn chưa kịp cởi, một kẻ lưu manh trong đó đã nhào tới giống như sói đói.
Mộc Yên nhanh chóng đẩy cửa một chút, phát hiện cửa đã khóa lại. Phòng khách Nhà họ Tạ đều không bị khóa mà luôn mở cửa, nhất định là bọn họ động tay động chân.
"Tiểu mỹ nhân, đừng nghĩ chạy thoát, thẻ phòng ở trong tay chúng
tôi." Một tên đàn ông khác ngồi ở trên giường quơ quơ chiếc thẻ phòng trong tay, ánh mắt đầy vẻ tham lam.
Đôi môi mỏng nở nụ cười khát máu, quá ngây thơ rồi, nghĩ rằng khóa cửa phòng thì có thể nhốt được cô sao?
Sự thô bạo trong máu đã bắt đầu điên cuồng dâng lên cuồn cuộn, Mộc Yên lạnh lùng nhìn hai tên đàn ông đáng khinh ngụy trang thành bồi bàn trà trộn vào đây, lúc bọn họ còn chưa đụng được đến một cọng tóc của cô thì cô đã liên tục phản đòn, đánh gãy cánh tay bọn họ. Sau đó cầm cả hai cánh tay mạnh mẽ đập xuống đất rồi nhanh chóng đá vào bụng bọn họ.
"Răng rắc!"
"Răng rắc!"
"A!"
...
Tiếng xương gãy cùng với tiếng kêu thảm thiết của hai tên đàn ông văng vẳng trong căn phòng được cách âm cực kỳ tốt.
Máu tươi chảy ra khỏi khóe miệng còn chưa kịp lau, hai người đàn ông kêu là thảm thiết, bò trốn vào một góc khuất cách xa Mộc Yên nhất, mồ hôi lạnh chảy khắp toàn thân, làm gì còn bộ dáng sảng khoái như vừa rồi nữa.
"Biến thái!"
"Quái vật, mau giết cô ta!" Cũng may một tay với được một bình hoa nên liền ném về phía Mộc Yên. Cô nhẹ nhàng xoay người lại rồi lưu loát tránh thoát.
"Choang!"
Bình hoa rơi xuống đất, nát thành bốn năm mảnh.
"Nát." Trong đôi mắt tuyệt mỹ có chút đáng tiếc.
"Cút ngay! Cút ngay!" Người đàn ông run run, cánh tay bị gãy đã hoàn toàn mất hết tri giác.
Bọn họ sợ hãi nhìn Mộc Yên như lấy lòng, giống như hai con chuột bạch nhỏ bị nhốt trong lồng vậy.
Mộc Yên đột nhiên bĩu môi, "Không phải hai người đang đợi tôi sao?" Lúc này vẻ lạnh lẽo đã biến mất mà chỉ còn lại vẻ uất ức như một em gái nhỏ bên hàng xóm không có ai chơi cùng vậy. Nhưng đôi mắt lại hoàn toàn đen tối.
"Lại đây!" Ánh mắt thô bạo đầy vẻ khát máu.
"Cút, cút, cút ngay, cút ngay!"
Nhìn máu tươi chậm rãi thấm ướt ống tay áo người đàn ông, Mộc Yên vô tội nói, "Chảy máu rồi."
"Nếu không thì để tôi giúp hai người được không?" Cúi người xuống ngồi xổm bên cạnh hai người đang lạnh run, cô cười như thiên sứ đến từ Địa ngục.
Hơi thở hắc ám mạnh mẽ như thế làm cho hai người đàn ông lớn xác này phải chảy đầy mồ hôi, diễn dafnlê quysdôn cánh tay bị gãy lại bị Mộc Yên nắm một lần nữa, "Răng rắc!", cánh tay được nối lại, rồi tiếp theo đó lại là tiếng "Răng rắc!" vang lên, cánh tay hoàn toàn bị gãy, cô như một đứa bé đang chơi đùa vậy nhi trò chơi giống nhau, đáp trả lại gấp mười lần. Mộc Yên nghe người đàn ông thét chói tai, bĩu môi, "Đứa bé không nghe lời thì phải bị trừng phạt."
"Có chịu nghe lời chưa?" Kéo cánh tay vừa được nối lại của tên đàn ông, ánh mắt cô đầy vẻ ác liệt khiến bọn họ sợ tới mức đồng loạt gật đầu.
"Bé ngoan, sẽ có thưởng." Mộc Yên cười ngọt ngào, nhưng bọn họ lại càng kinh hồn bạt vía.
Cùng lúc đó ở trong căn phòng kế bên, Lâm Uyển vừa cởi quần áo ra thì không muốn mặc vào, đôi mắt nửa mở nửa khép đầy vẻ dụ hoặc, hơi thở cũng khô nóng, dồn dập.
"Nóng quá." Cô nhẹ ngâm nga, thân thể cọ xát vào vách tường lạnh lẽo, luồng nhiệt nóng trong cơ thể dâng lên cuồn cuộn, nóng bỏng đến mức muốn thiêu cháy Lâm Uyển khiến cả người cô đều run rẩy.
Đôi môi đỏ tươi hé mở, hơi thở hỗn loạn mà dồn dập, nhiệt độ trong cơ thể khiến chân cô run rẩy mềm nhũn, đầu óc trống rỗng.
Cửa bị đẩy ra, trong cơn hoảng hốt Lâm Uyển cảm thấy hình như có người đi vào.
"Mẹ nó, đại ca, chỉ vì con đàn bà họ Lâm mà vừa rồi chúng ta mới bị người phụ nữ biến thái kia tra tấn thành như vậy." Tên đàn ông vừa cử động khuỷu tay đã mất hết cảm giác vừa đi vào bên trong.
Trên sàn nhà màu tuyết trắng, người phụ nữ cả người trần truồng, hai má đầy vẻ quyến rũ, hơi thở nóng rực làm cho hai tên đàn ông vừa mới nhìn thấy đã nhịn không được bắt đầu chảy nước miếng.
"Nếu cô đã làm hại chúng tôi thì chúng tôi nhất định phải được bồi thường." Hai tên đàn ông đã bắt đầu cởi quần áo.
"Nóng, nóng quá..." Lâm Uyển hoàn toàn không biết tình hình lúc này mà chỉ lo nỉ non, dù thế nào cũng không ngờ kế hoạch ác độc tỉ mỉ của mình lại hoàn toàn được áp dụng trên người mình.
"Đúng là tiểu thư thế gia đều non mềm như vậy." Trừ bỏ trả thù còn có cảm xúc dâng trào trong cơ thể, hai người đàn ông cùng nhau tùy ý đi lên.
Đôi mắt ngập nước hơi híp lại, hơi thở của Lâm Uyển có chút nóng rực, "Anh, mấy người là ai?"
"Chát!" Lâm Uyển giơ tay lên tát một cái vào mặt mọt trong hai người đàn ông.
"Kỹ nữ thối nhà cô, còn dám đánh người!" Tên đàn ông hùng hổ gầm lên, vươn tay kéo tóc Lâm Uyển.
"A." Lâm Uyển đau đến mức khóc lên.
Cuối cùng ý thức càng lúc càng biến mất, với xúc cảm lạnh lẽo, sức lực giãy dụa đều biến mất, Lâm Uyển hoàn hoàn toàn luân hãm vào trong tác dụng của tinh dầu Huân Hương.
"Vũ, anh Vũ thần." Lâm Uyển không ngừng nỉ non gọi tên Lâm Vũ Thần, đầu óc trống rỗng, cô chậm rãi xuất hiện ảo giác, giống như thấy khuôn mặt mà mình ngày nhớ đêm mong.
" Anh Vũ thần, anh không thể thích tiện nhân Mộc Yên, không thể!"
Cô một mình thì thầm, vẻ mặt quyến rũ ửng hồng. Bởi vì cô đã hoàn toàn luân hãm trong tinh dầu Ylang nên nhất định sẽ không nghĩ đến cơn ác mộng vô cùng thê thảm mà mình sắp phải đối mặt sau khi tỉnh lại.
Cho dù hiệu quả cách âm rất tốt nhưng đối với thính lực cực kỳ nhạy bén của Mộc Yên thì cũng chẳng là gì.
Cô nghe động tĩnh càng lúc càng nóng bỏng ở phòng kế bên, đôi mắt đen nhánh đầy ý lạnh.
Nếu không phải sớm phát hiện âm mưu dùng Huân Hương thì sợ là người chịu tra tấn lần này chính là mình. Xem ra vị chị họ Lâm Uyển này của cô cũng không hề yên tĩnh như cô tưởng. Nếu cô thích Huân Hương như vậy thì cứ để cho chính cô tự mình trải nghiệm trước.
Trường hợp như vậy cô thật sự không thích, vì để tránh gặp phiền phức khi đi ra ngoài bằng cửa chính, cô đẩy cửa lan can ra rồi đi ra ngoài.
Lan can phòng khách nằm ở lầu bốn.
Mộc Yên thả người lưu loát nhảy xuống dưới một cách thoải mái. Cô không thèm để ý nở nụ cười, lại khiến Lâm Vũ Thần vừa mới đi ra ngoài hoảng sợ, anh trơ mắt nhìn bóng dáng mảnh khảnh nhảy xuống từ lầu bốn, tim cũng sắp ngừng đập. Thẳng đến khi cô an ổn rơi xuống đất, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Lòng còn sợ hãi nhưng đồng thời anh cũng cảm thấy cô nhóc lạnh như băng này giống như một điều bí ẩn, như thế càng khơi dậy tính tò mò của anh.