Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Quyển 2 - Chương 5: Kịch vui chuyển biến, mọi người khiếp sợ


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: susublue

"Ánh sáng ngọc tinh" được đưa ra vị trí trung tâm của sàn bán đấu giá, tỏa sáng chói mắt giữa hương hoa hồng quyến rũ.

Vô số phóng viên nhanh chóng ấn nút chụp "Tách tách", "Tách tách" ánh sáng trắng lóe lên liên tục.

Sức cạnh tranh khốc liệt.

"Chín ngàn chín trăm vạn!"

"Một triệu!"

" Một triệu ba trăm ngàn!"

" Một triệu ba ngàn một trăm vạn!"

...

"Thật sự không muốn sao?" Đôi mắt lợi hại nhìn lướt qua đám người kêu giá đến điên cuồng, Hứa Như Phong tiếp tục hỏi Ức Hâm, "Thật sự không muốn sao?"

"Tên khốn kiếp, anh sờ chỗ nào vậy?" Đôi mắt Ức Hâm có chút ngoan độc.

Hứa Như Phong ngẩn ra, nhưng tâm trạng lại rất tốt, anh thích chinh phục loại phụ nữ khó khăn như vậy, tiếp tục làm càn dán sát lại gần cơ thể mềm mại của cô, "Thiếu dạy dỗ phải không!"

"Đồ khốn, anh cho tôi..." Ức Hâm thật sự không thể nhịn được nữa vừa định mắng nhưng khi cô nhìn thấy bóng người đang đi gần đến chỗ khán đài thì dần không dãy dụa nữa.

"Sao đột nhiên lại hiểu chuyện rồi." Hứa Như Phong nhếch khóe môi lên, chú ý tới ánh mắt của Ức Hâm, anh cũng nhìn về phía sàn đấu giá.

Người chủ trì mặc tây trang màu trắng tiếp tục đứng trên đài thao thao bất tuyệt, " ‘Ánh sáng ngọc tinh" Sức quyến rũ quả nhiên tuyệt vời, bây giờ giá cao nhất là một triệu bốn trăm ngàn! Còn có ai muốn ra giá nữa không?"

Cùng với việc giá của "Ánh sáng ngọc tinh" dần dần bị nâng lên một con số cao ngất trời, tuy rằng bên dưới vẫn tiếp tục kêu giá như trước, nhưng thời gian cũng càng lúc càng lâu ra. Một triệu bốn trăm ngàn đã gần như cực hạn rồi, hội trường đấu giá dần dần an tĩnh lại, để lấy được "Ánh sáng ngọc tinh" độc nhất vô nhị thì nhất định phải trả giá cao một chút, vô số phu nhân, tiên sinh thế gia khẽ cắn môi chuẩn bị tiếp tục kêu giá.

Lúc này ——

Một bóng dáng màu xanh lam lưu loát đi vào, vững vàng dừng trên đài của hội đấu giá.

Tóc đen dài tới thắt lưng dính chút nước mưa, hỗn độn mà lại dày, cô bước một bước về phía tấm ngăn của "Ánh sáng ngọc tinh", ánh mắt lạnh đến cực điểm, cả người giống như vừa đi ra từ một tảng băng vậy, cả người đều tỏa ra khí thế lạnh lẽo đến mức có thể đông lạnh vạn vật.

"A Yên!" Ức Hâm nhanh chóng vươn ngón tay, kích động, hưng phấn rồi sau đó lại trở nên rất nghi hoặc, cô không hiểu vì sao Mộc Yên lại xuất hiện ở đây.

Cả hội trường yên tĩnh, im lặng đến mức chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của mọi người.

Dưới ánh đèn ngọc, dáng người của cô gái hoàn toàn bại lộ, da thịt trắng nõn giống như ngà voi, khuôn mặt lạnh nhạt, khí thế lạnh lẽo đến thấu xương, giống như là cây thuốc phiện nở rộ vừa mê người lại vừa nguy hiểm.

Người chủ trì sửng sốt, thấy cô dần dần tới gần, anh vốn không biết nên làm thế nào. Chẳng lẽ cô cũng muốn mua "Ánh sáng ngọc tinh"?

"Cho tôi." Giọng nói trầm thấp như có thể kết
thành hoa tuyết trong không khí.

"Rốt cuộc cô là loại người nào, tới nơi này muốn..." Người chủ trì còn chưa hỏi xong thì microphone màu bạc trong tay đã bị một thiếu niên thanh tú cướp đi.

"Thiếu phu nhân." A Cửu đưa microphone Mộc Yên cho cô.

"Các người muốn làm cái gì?" Người chủ trì tiến lên ngăn cản thì bị A Cửu cản đường, thiếu niên ngày thường ôn hòa lúc này lại tỏa ra khí thế nguy hiểm khiếp người.

Mộc Yên nhìn người dưới đài, lạnh lùng tuyên bố, "Thật xin lỗi các vị, "Ánh sáng ngọc tinh" sẽ không tham dự lần đấu giá này."

Cái gì? Vì sao lại thình lình bùng nổ một tin tức như vậy, toàn hội trường ồ lên!

Mộc Quốc Hồng đứng bật dậy từ chỗ ngồi, hét lên với đám bảo vệ bên cạnh, "Đuổi đứa con gái phá gia kia đi cho tôi!" Vội vàng bước vài bước qua, cầm lấy microphone người bên cạnh đưa, trầm ổn nói, "Các vị tiên sinh tiểu thư, "Ánh sáng ngọc tinh" tiếp tục đấu giá, người làm loạn buổi bán đấu giá sẽ được chúng tôi nhanh chóng xử lý."

Bởi vì hậu trường nhận được mệnh lệnh tắt âm thanh khuyết đại trên khán đài nên microphone trong tay Mộc Yên cũng mất đi tác dụng.

Cô bước nhanh đến trước mặt Mộc Quốc Hồng, hai người lạnh lùng giằng co.

"Vô liêm sỉ, ai cho mày chạy tới nơi này làm loạn?" Mộc Quốc Hồng áp chế tiếng nói bởi vì chung quanh đột nhiên quá im lặng.

"Hủy bỏ buổi đấu giá!" Mộc Yên nhíu chặt mày, thân hình mảnh khảnh giống như một tảng băng, tỏa ra khí thế khiến người ta sợ hãi.

"Mày cho rằng mày là ai, dám nói chuyện với tao như vậy!"

Mộc Yên nghiến răng nghiến lợi, "Mộc Quốc Hồng, di vật người đã chết mà ông cũng muốn bán sao?"

"Mộc Yên, mày thử gọi thẳng tên tao lần nữa coi!" Ngực lạnh lẽo từng đợt, bàn tay cũng bị ông ta nắm chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.

"Mộc Quốc Hồng, đó là do mẹ tôi để lại cho tôi, ông có tư cách gì để bán đấu giá?"

Người đàn ông căng cứng cằm, đây là điềm báo của sự tức giận, "Mày cũng không có chút quan hệ nào với Nhà họ Mộc, tài sản Nhà họ Mộc cũng hề liên quan đến mày!"

Sống lưng Mộc Yên cứng đờ, đây chính là người mình đã gọi là ‘Ba’ hơn mười năm sao, người đang đứng cạnh mình 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện