Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Quyển 2 - Chương 14: Bí mật thân thế, Ám Dạ hỗn loạn


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: susublue

Người đàn ông đứng ở ngoài cửa lớn có gương mặt anh tuấn, anh cười như không cười nhìn cô, làm cho người ta có cảm giác hào sảng không kiềm chế được.

Nhưng trong trí nhớ của Mộc Yên không hề có chút ấn tượng nào về anh, sau một lúc lâu cô mới lạnh lùng nói, "Chúng ta không biết nhau."

"Mộc Yên tiểu thư, bây giờ chúng ta gặp mặt thì đã biết nhau rồi." Mặc dù anh đang cười nhưng đôi mắt lại vô cùng lạnh nhạt.

Mộc Yên không nói gì mà chỉ cực kỳ đề phòng nhìn anh.

Thấy vậy, anh lại nở nụ cười, "Có cảnh giác là tốt, nhưng tôi thật sự không có ác ý."

Anh liếc nhìn căn biệt thự sau lưng cô một cái, giải thích, "Tôi đang đi tìm người thân, sau đó nghe nói cô ấy đã từng ở đây một khoảng thời gian."

Mộc Yên nhìn mắt anh đột nhiên ảm đạm xuống thì mới nhớ ra chuyện căn biệt thự này là do cô bán đi trong lúc bất đắc dĩ, có rất nhiều người từng trở thành chủ nhân của nó.

Nhìn sắc mặt cô hơi thay đổi, anh lại hỏi một lần nữa, "Mộc Yên tiểu thư, tôi chỉ muốn vào trong xem thử thôi."

Mộc Yên nhíu mi, mở cửa ra, ý bảo anh có thể vào.

Trong sân có cây Sơn Chi, trên đóa hoa màu trắng còn đọng vài giọt sương lóng lánh, khi gió thổi qua thì vỡ vụn rồi trượt theo cánh hoa rơi xuống đất.

Cô đứng dưới tàng cây, đóa hoa rơi xuống trên lông mi dài mi, cô chớp mắt mấy cái, đóa hoa màu trắng bị dao động rơi xuống đất. Đôi môi màu hồng nhạt nhẹ nhếch lên, đôi mắt lạnh thấu xương giảm bớt ý lạnh, nụ cười ôn hòa của cô làm cho sống lưng Thẩm Diệp cứng đờ.

Anh đã đọc qua mọi thông tin điều tra được vào tối hôm qua rồi, cô nhóc này là con gái thứ hai của Nhà họ Mộc. Ba là Mộc Quốc Hồng, tất cả tin tức đều không trùng khớp với người anh muốn tìm. Nhưng bộ dáng lúc cười lại giống nhau đến vậy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Nhìn cô xoay người vào bên trong, anh an vị ngồi trên ghế dưới tàng cây Sơn Chi.

"Cho anh." Thẩm Diệp mở đôi mắt đang nhắm lại ra, nhìn Mộc Yên đưa một ly sữa cho mình, đôi mắt lạnh như băng hoàn toàn không hòa hợp với động tác lúng túng của cô, "Trong nhà chỉ có cái này."

Thật ra trong những việc đối nhân xử thế như này Mộc Yên vẫn rất đơn thuần. Đối mặt với cuộc sống muôn màu muôn vẻ, đối với cô mà nói thì không hề dễ như việc phải đi ám sát kẻ địch.

Thẩm Diệp đột nhiên cười khẽ, anh cảm thấy cô nhóc này thật sự rất mâu thuẫn, rõ ràng vừa rồi khuôn mặt vẫn lạnh thấu xương đầy sát ý, bây giờ lại luống cuống chiêu đãi khách như vậy. Huống chi, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy có người dùng sữa để đãi khách. Nếu cô thật sự là...

Thẩm Diệp lắc đầu, cảm thấy mình đang tự lừa mình dối người, đã đọc thông tin điều tra rồi mà anh vẫn không từ bỏ.

"Mộc Yên tiểu thư rất thích hoa Sơn Chi sao?"

"Cũng tạm." Là mẹ cô rất thích, cô cũng chỉ cảm thấy nó không tệ thôi.

Mộc Yên dừng lại một chút, nhìn người đàn ông vẫn luôn nhìn xung quanh sân vườn, "Người thân của anh đã từng ở đây sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy bây giờ cô ấy ở đâu?"

"Con bé đã mất rất nhiều năm rồi."

"Thật xin lỗi." Mộc Yên nhíu mi, người thân đã qua đời thì quả thật không cần nhớ lại.

"Không sao." Thẩm Diệp cười khẽ.

Đối với Mộc Yên mà nói, việc phá lệ để cho anh vào trong sân ngồi đã là rất vớ vẩn rồi, cô vốn không phải người giỏi nói chuyện nên liền im lặng đi làm chuyện của mình.

Thẩm Diệp ngồi một mình trong sân, từ khi anh biết trước khi mẹ mình qua đời đã từng ở nơi này thì vẫn luôn muốn mua lại nó, ai ngờ lại bị người ta mua trước.

Anh vẫn muốn tới đây xem thử, nhưng lại không ngờ chủ nhân căn biệt thự này lại khiến anh kinh ngạc như thế.

Tuy rằng đã điều tra ra thân phận của Mộc Yên nhưng anh vẫn không cam lòng. Lấy điện thoại di động ra, anh dặn dò vài câu đơn giản rồi chuẩn bị bay về Trung Quốc.

Trong nước, gần mười hai giờ đêm, ở quán bar Ám Dạ.

Quán bar dùng hoa Mân Côi màu trắng để trang trí, dưới ánh đèn nê ông tạo ra một phong cách riêng biệt.

Thời gian mà mọi người vốn nên ngủ say thì ở đây lại cực kỳ ồn ào náo nhiệt.

Dưới ánh đèn mờ ảo, ở mỗi góc của quán bar đều có đầy người ngồi.

Nhóm nhạc rock điên cuồng, cả trai lẫn gái nhảy theo âm nhạc, ánh đèn nhiều màu chiếu rọi xuống ly rượu Lafite, trong bữa tiệc linh đình đầy sắc thái mờ ám ăn mòn đám người say xỉn.

Trong một góc yên tĩnh, một người phụ nữ lẳng lặng ngồi đó, váy màu tím nhạt dài tới đầu gối để lộ đôi chân thon dài, da thịt trắng nõn như tuyết, đôi môi của cô đẫy đà trơn bóng, đỏ như hoa Mân Côi

" Ức tiểu thư, đêm nay muốn uống gì?" Phục vụ anh tuấn lịch sự cúi người bốn mươi lăm độ. Ức Hâm là khách quen nơi này, nhưng mỗi lần cô tới đây uống rượu thì tâm trạng đều không được tốt lắm.

"Như cũ."

"Được, một ly Julie bạc hà bình thường, cô chờ một chút." Phục vụ mỉm cười.

Một khúc nhạc kết thúc, dàn nhạc ở giữa quán bar ngừng lại, mọi người trên sàn nhảy cũng ngừng lại nghỉ một chút.

Bên trong ly thủy tinh trong suốt là một chất lỏng xinh đẹp.

Ức Hâm vừa đưa ly đến bên môi thì liền nhíu mi vì tiếng đùa giỡn cách đó không xa.

Cô đặt ly rượu màu đỏ sậm lên bàn, bởi vì không còn âm nhạc ầm ĩ nên cô có thể nghe rất rõ ràng tiếng phụ nữ khóc thét chói tai.

Âm thanh quen thuộc này khiến Ức Hâm sửng sốt, sau lập tức đi về phía âm thanh đùa giỡn phát ra.

"Xin anh đừng như vậy, đừng như vậy..."

"Cho anh trai hôn một cái nào, hôn một cái thôi thì có sao..."

Một người phụ nữ có vóc dáng xinh đẹp bị một người đàn ông ôm vào trong ngực sàm sỡ, có thể thấy rõ là cô ta bị ép buộc, trên gương mặt thanh tú đầy nước mắt.

" Đừng mà... Đừng mà..."

"Chát..." Một tiếng tát tai vang lên, trên khuôn mặt tái nhợt của cô ta lập tức xuất hiện một dấu tay đỏ ửng.

"Tiện nhân, không biết xấu hổ!"

Người đàn ông mất tính nhẫn nại, bắt đầu cay nghiệt mắng cô ta.

Nhưng người bên cạnh đều làm như không thấy, không ai lên tiếng ngăn cản.

Còn về nguyên nhân, đương nhiên là bối cảnh to lớn sau lưng anh ta rồi.

Quản lí không ở đây, nhân viên an ninh của quán bar cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ trêu chọc vị Âu Dương đại thiếu gia này thì sẽ có chuyện không hay.

Trong hoàn cảnh khó xử đó, chợt có một âm thanh bén nhọt, lạnh lùng vang lên cách đó không xa.

"Buông cô ấy ra!"

Người phụ nữ chậm rãi đi ra khỏi đám người, quán bar lập tức tức yên ắng hẳn đi, vẻ mặt cô cười như không cười.

"Ức, chị Ức Hâm." Cô gái bị người đàn ông ép chặt trong ngực cũng ngừng khóc, hai mắt cô sưng đỏ nhìn người phụ nữ có tướng mạo bất phàm trước mắt.

Ức Hâm không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt.

Âu Dương Nhạc mặc áo sơ mi màu đen bằng tơ tằm nhàn nhã tựa vào trên sô pha màu đỏ rượu, dienx;dafn~lee*quýdoon vài nút áo bằng ngọc bích trước ngực được gỡ ra để lộ da thịt màu lúa mạch bên trong, gợi cảm, quyến rũ lại vô cùng hấp dẫn người khác. Sau khi rượu cay chảy xuống cổ họng, anh mới ngẩng đầu nhìn người trước mắt.

"Này, tiểu mỹ nhân lại đây!" Anh ta đứng dậy,
nhưng tay vẫn chưa buông Từ Hiểu Đình ở trong lòng.

Anh cười không chút để ý, ánh mắt lúc sáng lúc tối.

Nhìn người phụ nữ lạnh nhạt trước mắt, Âu Dương Nhạc đột nhiên rất muốn phá vỡ vẻ lạnh lùng trên mặt cô, anh ác ý đột nhiên muốn trêu cợt người phụ nữ trước mắt.

"Tiểu mỹ nhân, cô đổi cho cô ấy, thế nào? Tôi sẽ thương cô thật tốt!"

Lời trêu đùa mờ ám khiến những phục vụ nữ thẹn quá thành giận, ngược lại Ức Hâm chỉ lạnh lùng cười, "Vậy phải xem coi anh có bản lĩnh này không!" Giọng nói không lớn nhưng lực uy hiếp rất mạnh, đủ để khiến mọi người run lên.

Cô đứng thẳng lưng, vẫn không nhúc nhích.

"Cô thật to gan!" Âu Dương Nhạc rống giận, bóp chặt cổ của người phụ nữ trong lòng, nổi trận lôi đình đứng dậy.

" Ức... Ức Hâm... chị Ức Hâm... Cứu em!" Từ Hiểu Đình bị bóp cổ nên sắc mặt trắng bệch, cô gian nan nhìn Ức Hâm, cầu cứu.

Lầu hai của quán bar Ám Dạ.

"Lão đại, chúng ta xuống giúp chị dâu một chút đi?" Hoàng Viêm lo lắng thúc giục người bên cạnh.

Người đàn ông không có phản ứng, nhưng khóe môi lại nhếch lên chứng minh tâm trạng anh đang rất tốt.

Không muốn lãng phí thời gian, Ức Hâm đón nhận cơn tức của Âu Dương Nhạc không chút sợ hãi.

"Tôi lặp lại lần nữa, buông cô ấy ra!" Giọng điệu vẫn giận dữ như trước, có lẽ bởi vì chính mình chịu tổn thương quá nhiều nên cô ghét nhất là những tên đàn ông ức hiếp phụ nữ.

"Ông đây không buông, mày có thể làm gì? Biết điều thì mau ngoan ngoãn lại đây xin lỗi ông. Một mỹ nhân đẹp tuyệt sắc như vậy, ông đây còn có thể suy xét lại..."

Bàn tay to của Âu Dương Nhạc ôm lấy vòng eo thon của Ức Hâm.

"Mẹ nó, đúng là khốn kiếp lại còn muốn chết!" Ức Hâm tức giận quát lớn, lúc hắn ta còn chưa kị đụng tới mình thì cô liền xoay người một cách hoàn mỹ, bắp đùi thon dài đá một cái vào cánh tay Âu Dương Nhạc.

"A..." Âu Dương Nhạc bị đau té xuống đất, anh vốn không ngờ người phụ nữ này lại đột nhiên tập kích.

"Đại thiếu gia! Đại thiếu gia!"

" Đại thiếu gia, ngài không sao chứ?" Vệ sĩ mặc đồ đen vội vàng chạy tới vây xung quanh Âu Dương Nhạc.

Âu Dương Nhạc ôm cánh tay bị thương đứng lên, tỏ vẻ tức giận nhìn Ức Hâm, hận không thể nuốt cô vào trong bụng.

Chỉ thấy anh thở hổn hển, giận dữ hét, "Mấy người là kẻ ngu ngốc sao? Đừng động vào tôi, mẹ nó! Nhanh chóng đi bắt cô ta lại cho tôi."

" Dạ!"

Mấy tên đàn ông mặc áo đen đáp một tiếng rồi liền đứng dàn hàng trước mặt Ức Hâm.

Biểu cảm trên mặt cô rất lạnh nhạt, giống như cô không cảm thấy sát khí bén nhọn trên người bọn họ vậy, lưng vẫn đứng thẳng tắp.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm làm cho mọi người đang ngồi đều hít thở không thông.

Tên vệ sĩ áo đen tức giận quát một tiếng, rồi đá nhanh về phía Ức Hâm đến nỗi nghe thấy cả tiếng gió vun vút.

Ở lầu hai của quán bar, Hoàng Viêm nắm chặt tay, anh nhíu mày nhìn người đàn ông vẫn nhàn nhã ngồi bên cạnh, nhịn không được sốt ruột mở miệng, "Lão đại, ngài thật sự nhẫn tâm nhìn chị dâu bị đánh sao? Tôi đã từng giao đấu với vệ sĩ của Nhà Âu Dương rồi, bọn họ rất lợi hại. Chị dâu chỉ là một phụ nữ..."

Anh đang nói thì lập tức im bặt, bởi vì anh thấy Ức Hâm xoay người linh hoạt, dễ dàng tránh thoát đòn tấn công mạnh mẽ của đối phương.

Không chỉ Âu Dương Nhạc, mà tên vệ sĩ cũng có chút khiếp sợ, anh ta đã trải qua huấn luyện đặc thù, người có thể tránh thoát được đòn tấn công này của anh ta không được bao nhiêu người.

Thân thủ lưu loát như thế! Người phụ nữ này là ai?

Tên áo đen kinh ngạc không dám khinh thường nữa, động tác cũng bắt đầu từ từ tàn nhẫn hơn.

Ức Hâm cũng không tấn công, cô bình tĩnh tránh từng đòn đánh một.

Tên vệ sĩ giận dữ, anh quả thực không tin được đòn tấn công mà mình luyện tập trong thời gian dài như vậy lại không thể đụng tới được một sợi tóc của người phụ nữ này. 

Cảm thấy buồn bực, anh đứng cách xa một khoảng rồi nhảy lên cao, sau đó từ không trung đá về phía Ức Hâm với tốc độ nhanh như tia chớp.

Mọi người kinh hãi, lúc nghĩ cú đá đó sẽ trúng đỉnh đầu Ức Hâm thì liền thấy cô cũng nhảy mạnh lên, quay người nhanh chóng đá một cái thật mạnh.

Tia lửa lóe lên, hai bóng người chồng chéo lên nhau ở trên trần nhà.

Sau khi nhanh chóng rơi xuống đất thì Ức Hâm tung người nhảy lên một lần nữa, xoay người vung chân trái lên đá thật mạnh vào bụng của tên vệ sĩ, anh ta còn chưa đứng vững thì đã lảo đảo lui về phía sau một bước, khóe miệng chảy máu tươi. Ức Hâm nhanh chóng nâng đùi phải, hung hăng bổ xuống, đá hắn ta bay ra xa hơn một mét.

Bước từng bước tới gần Âu Dương Nhạc đã sớm ngây người, khuôn mặt Ức Hâm vẫn là nụ cười sáng rỡ như trước.

"Buông cô ấy ra!" Vẫn là giọng điệu ra lệnh như trước, nhưng rõ ràng có lực uy hiếp hơn vừa rồi.

Âu Dương Nhạc kinh sợ, lập tức buông lỏng Từ Hiểu Đình trong lòng ra.

" Ức Hâm, chị Ức Hâm... Cám... Cám ơn chị..." Từ Hiểu Đình bị kinh sợ nên khóc thút thít không nói được một câu hoàn chỉnh.

"Cho cô!"

Ức Hâm ghét nhất là nhìn thấy phụ nữ khóc, lúc cô và Mộc Yên huấn luyện cùng nhau, cho dù bị đứt gân gãy xương cũng rất ít khi khóc. Cô có chút đau đầu đưa khắn tay tùy thân của mình cho Từ Hiểu Đình.

"Đại thiếu, thiếu gia!" Tên vệ sĩ bị thương rất nặng, có chút gian nan đứng lên.

"Bốp!" Trên mặt hắn ta bị tát hằn một dấu tay, "Phế vật!" Âu Dương Nhạc rống giận, cảm thấy mình đã mất hết mặt mũi nên thở hổn hển đi ra ngoài quán bar.

Tên vệ sĩ lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ đang lau nước mắt cho 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện