*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: susublue
Bởi vì ngày hôm qua mắc mưa lại còn sốt nhẹ nên sắc mặt Mộc Yên vẫn rất tái nhợt.
Cô cô ngồi ở vị trí của mình trong văn phòng, vừa đang tính mở máy tính lên thì lại lơ đãng liếc nhìn thấy mặt mình trong gương để bàn. Khuôn mặt trắng bệch, đôi môi tái nhợt không có chút máu. Người như cô cho tới bây giờ chưa từng chú trọng đến vẻ bề ngoài của mình, Mộc Yên không ngờ đột nhiên nhìn vào gương một chút lại thấy chính mình như vậy. Cô cắn chặt môi dưới, bên tai cô lại vang lên giọng nói của sáng nay, giọng Tạ Lam dịu dàng gọi "Dung Lạc, anh đừng quên không có ai hiểu rõ anh hơn Tạ Lam tôi." Bọn họ quen nhau đúng không, Tạ Lam không hề gọi anh là "Dung thiếu" như người khác mà lại gọi thẳng tên anh. Trong ấn tượng của Mộc Yên, trước mặt mọi người Dung Lạc là một người lạnh lùng, người anh thật lòng đối đãi không nhiều lắm chứ đừng nói là phụ nữ.
Mộc Yên cau mày, cảm thấy bất đắc dĩ, rốt cuộc mình đang nghĩ cái gì, phải nhanh làm việc cho xong, Cao Nghị tin tưởng cô như vậy, cô không thể để cho mọi người ở tòa soạn báo thất vọng.
Nhưng khi Mộc Yên mở tài liệu Lưu Nhân Nhân đưa cho cô ra thì lại nhìn thấy khuôn mặt Tạ Lam xinh đẹp, cô mặc cảnh phục chỉnh tề, ngồi ngay thẳng, trong mắt đầy vẻ chính nghĩa. Mộc Yên bất chợt cảm thấy cô không thể trốn khỏi người phụ nữ này, ngay cả công việc cũng có liên quan mật thiết với cô ấy. Mộc Yên nhìn tài liệu một lượt, sửa sang lại cho tốt rồi sau đó dùng bút nguyên tử màu đen ghi lại những câu muốn hỏi từ bản kế hoạch ra giấy ghi chú. Mộc Yên là một người làm việc hết sức nghiêm túc, từ trước đến nay công tư phân minh, càng không để cảm xúc ảnh hưởng đến công việc. Bản kế hoạch của cô rất cặn kẽ, hơn nữa hết sức để tâm đến cảm nhận của khi phỏng vấn Tạ Lam. Cảnh sát mới nhậm chức luôn đối mặt với nhiều lời chất vấn, Mộc Yên để những câu hỏi liên quan đến thành tích của Tạ Lam để đầu để cho độc giả có thể cảm nhận được cô là người có năng lực.
Thật ra Mộc Yên thật tâm phỏng vấn Tạ Lam như thế cũng không có nguyên nhân đặc thù gì, chỉ bởi vì đây là công việc của cô mà thôi, đã là công việc thì phải làm cho tốt.
Trên tờ giấy màu trắng, Mộc Yên cầm cây bút nguyên tử, không giống với những chữ viết xinh xắn của mấy cô nhóc bình thường, chữ của cô đầy vẻ nặng nề, đường nét rõ ràng, bén nhọn thoải mái giống như chữ đàn ông. Dần dần ngòi bút cũng hết mực, cô chỉ có thể mở ngăn kéo tìm thử bên trong, chuẩn bị đổi ruột bút khác rồi tiếp tục viết ra suy nghĩ của mình.
Mộc Yên vừa mở ngăn kéo ra thì liền nhìn chằm chằm vào phong thư màu trắng.
Mở bức thư màu trắng ra, bên trong là tấm hình Mộc Quốc Hồng nắm trong tay trước khi chết mà ngày đó pháp y đã đưa cho cô, vốn dĩ là bị nhiều nếp nhăn nhưng vì Mộc Yên đè trong ngăn kéo nên đã trở nên bằng phẳng rồi.
Cô vươn ngón tay thon dài trắng nõn ra, cầm lấy tấm hình, nhìn trong chốc lát rồi lại nghĩ đến tang lễ của Mộc Quốc Hồng là vào chiều mai. Rốt cuộc có nên đi hay không, đến bây giờ cô vẫn không quyết định được. Cất
tấm hình vào phong thư, thật ra thì Mộc Yên cũng không hiểu tại sao mình không vứt bỏ nó. Ở phía sau tấm hình vốn là màu trắng nhưng vì bị nhuộm máu nên có chút bẩn, vết máu khô, đọng lại thành màu nâu. Lúc Mộc Yên lấy bút nguyên tử ra rồi định đóng ngăn kéo lại thì mặt sau của tấm hình bị cô nhét vào trong phong thư có lộ ra một góc, dòng chữ mờ mờ thu hút sự chú ý của cô. Ngăn kéo đang sắp đóng lại bị cô mở ra lần nữa, Mộc Yên rút tấm hình kia ra, thấy chữ viết cứng cáp ở phía sau thì cô biết đây là do Mộc Quốc Hồng viết. "Tôi và con gái của Tiêu Khanh, Tiểu Yên chụp ảnh chung. Ngày 24 tháng 3 năm xxxx."
Tiêu Khanh? Mộc Yên cau mày, cô biết tên tiếng anh của mẹ mình, bởi vì cô không có quá nhiều kí ức lúc bốn tuổi nên không thể nhớ được tên tiếng Trung của mẹ cô.
Tiêu Khanh, Tiêu Khanh, cô viết lại cái tên này mấy lần trên một tờ giấy trắng, khi Mộc Yên hồi thần thì đã viết đầy một tờ giấy lớn rồi. Ở trong đầu Mộc Yên, khuôn mặt bà ấy hoàn toàn mơ hồ, dienxdafnleequysdoon cô chỉ nhớ rõ lúc bà ấy ôm mình thì rất dịu dàng, khi cười cũng rất ấm áp. Lúc cô bốn tuổi bà ấy lại chết vì sự cố máy bay, lúc ấy những người ngồi trên chuyến bay đó không ai may mắn thoát chết. Rồi sau đó cô bị đưa đến Nhà họ Mộc, Mộc Quốc Hồng ôm một đứa trẻ bốn tuổi như cô, kêu cô gọi ông ấy là "Ba."
Trong lòng Mộc Yên rất loạn, đây là tâm trạng mà cô không muốn có nhất. Mặc dù trước đây Mộc Yên quả thật rất khổ, nhưng cuộc sống lại đơn giản, cũng không có nhiều vấn đề tình cảm như vậy. Đối mặt với tình cảm, thật ra cô rất đơn thuần, cho nên những chuyện gần đây quá phức tạp, cô giống như một đứa bé luống cuống tay chân.
Cô không muốn suy nghĩ nhiều, bởi vì vừa nghĩ tới thì lại cảm thấy trong lòng không thoải mái. Cảm thấy muộn phiền, thậm chí còn có cảm giác dồn nét, hít thở không thông. Như thế cô vẫn nên tập trung, vùi đầu vào công việc thì hơn, để cho mình không có thời gian suy nghĩ viển vông, như vậy cũng sẽ không khổ sở.
Bận rộn tới trưa, mãi cho đến khi mọi người trong phòng làm việc đã ra ngoài hết thì Mộc Yên này mới nhận ra hôm nay có thể về sớm một chút.
Thu dọn đồ đạc xong, lúc ra cửa thì vừa lúc thấy A Cửu, cô ngoắc ngoắc tay, trước khi lên xe muốn hỏi A Cửu vài chuyện nhưng cổ họng lại đau như muốn rách ra.
Từ sáng tới trưa không hề uống nước, lúc đi họp lại báo cáo tiến trình quá nhiều với Cao Nghị nên bây giờ cô hoàn toàn không nói nổi một câu. Đôi môi tái nhợt hơi giật giật, Mộc Yên vươn tay đặt ở cổ họng, bất đắc dĩ nhắm mắt lại.
Cô trở về rất sớm, Dung Trạch cũng chưa về đến nhà, Dung Ngữ