Editor: Susublue
Chiếc Lamborghini màu trắng chậm rãi chạy trên đường.
Chu Hàn lái xe, ngồi ở ghế phụ lái là Dung Trạch với vẻ mặt chưa ngủ tỉnh.
"Anh, anh đưa chị dâu nhỏ về nhà mà nhất định lôi kéo em theo làm gì!" Dung Trạch nhìn hai người ngồi phía sau bằng vẻ mặt không tình nguyện."Lát nữa em về nhà nhất định sẽ bị mẹ mắng, không phải chúng ta đã nói chuyện này vài ngày trước rồi sao, sao bây giờ lại bắt em về nhà?"
"Mẹ đã biết em về."
"Cái gì?" Dung Trạch kinh ngạc hô to, "Như vậy là xong đời rồi!"
Ra vẻ đáng thương nhìn Dung Lạc, kính nhờ hắn: "Anh phải cứu em! Anh nhất định phải cứu em!"
Nhìn vẻ mặt hắn lạnh lùng, Dung Trạch hoài nghi, "Anh, anh đã nói sẽ giúp em, không phải lại đổi ý chứ?"
Thật lâu sau, tầm mắt hắn mới chuyển đến trên người Mộc Yên, đột nhiên lại có chủ ý.
"Chị dâu nhỏ, chị cứu em đi!"
Mộc Yên ngay từ đầu đã không hiểu bọn họ đang nói cái gì, trong lúc nhất thời cô không biết làm sao. Ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn về phía Dung Lạc.
"Dung Trạch muốn làm nghệ thuật, nhưng mẹ không đồng ý." Lời ít mà ý nhiều, để cho người khác dễ hiểu.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Mộc Yên có chút lo lắng nhìn Dung Trạch.
Dung Trạch cảm động sắp rơi lệ đầy mặt, quả nhiên vẫn là chị dâu nhỏ lương thiện am hiểu ý người khác!
Lúc hắn cảm động còn không quên oán giận anh trai của mình một chút. Vừa rồi chị dâu nhỏ không hiểu thì anh ấy liền chủ động giải thích rõ ràng, vậy mà hắn nói cả nửa ngày thì anh ấy cũng không thèm để ý.
Dung Trạch ở trong lòng hô to: Không công bằng, không công bằng! Dù sao hắn cũng là em trai anh ấy mà. Sao anh cả có thể không có người tính như vậy!
Đương nhiên những lời này hắn chỉ có thể thầm oán giận trong lòng, oán khí tan hết hắn lại chân chó lấy lòng anh trai nhà mình: "Anh, em xin anh đó, về nhà nhất định phải nói tốt cho em!" Nhìn người bên cạnh hắn lại bổ sung thêm, "Đương nhiên còn có chị dâu nhỏ!"
Chống lại biểu tình kính nhờ của Dung Trạch, Mộc Yên đành phải mỉm cười.
Ngoài của sổ xe phong cảnh không ngừng thay đổi, đến khi biến thành một khung cảnh yên lặng ấm áp, phong cảnh ngoài xe liền dừng lại.
Mùi thơm bên ngoài bay vào, cô biết hai bên đều trồng hoa Sơn Chi.
Cánh hoa trắng noãn, nhẹ nhàng thoải mái mang theo mùi hương của hoa Sơn Chi, đúng là rất quen thuộc.
Dung gia.
Chờ người hầu mở cửa xe, Dung Lạc lôi kéo tiểu nha đầu xuống xe.
Cửa lớn bằng hợp kim màu bạc, ngói màu đỏ, dây thường xuân xanh ngắt bám trên toàn bộ vách tường.
Đứng ở cửa lớn, Mộc Yên đột nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt trở nên điên cuồng vặn vẹo, trời đất quay cuồng, đột nhiên cô có cảm giác mê muội mãnh liệt.
Lảo đảo không vững, thân thể bị Dung Lạc ôm vào trong lòng. Sắc mặt của cô tái nhợt đến đáng sợ.
"Sao vậy?" Tiếng nói lạnh lùng vang lên.
Cô vô lực cười cười, "Không có gì, chắc do tối qua không nghỉ ngơi đủ." Đứng vững lại, Mộc Yên đi theo Dung Lạc vào Dung gia.
Khác với phong cách cổ của vườn trà, bên trong Dung gia trang hoàng cũng theo phong cách châu Âu xa hoa.
Sô pha màu xanh đen, trên bàn trà để cà phê mới nấu.
Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi ngồi trên sô pha đọc báo, gọng mắt kính nạm vàng, con mắt khôn khéo giỏi giang, cả người toát ra khí chất nho nhã. Nghe được tiếng bước chân, ông buông tờ báo trong tay nhìn ra cửa.
"Ba!" Dung Trạch vừa vào cửa liền cao giọng gọi to.
Người đàn ông cười ôn hòa “ Con trai về rồi sao!" Đón tiếp con trai thứ xong tầm mắt lại chuyển về phía sau Dung Trạch. Thấy tay Dung Lạc đặt trên thắt lưng tiểu Mộc Yên, đôi mắt ông trầm xuống.
"Ba." Giọng nói bình thản, không chút cảm xúc.
"Bác Dung, xin chào." Tiểu nha đầu lễ phép cười cười.
Nhìn cô gái nhỏ trước mắt tươi cười điềm tĩnh, Dung Diệu Huy tán thưởng: " Con gái Mộc Quốc Hồng thật sự rất xinh đẹp!"
"Ngài quá khen."
Tuy rằng chưa từng gặp Dung Diệu Huy, nhưng cũng không có tiếp xúc quá gần gũi, huống chi cô lấy thân phận con dâu xuất hiện. Mộc Yên đánh giá người đàn ông trước mắt, nghe nói đã hơn năm mươi tuổi lại vẫn phong độ như trước, khí chất phi phàm.
Nhìn khóe môi ông tươi cười, Mộc Yên thật sự rất khó tin người đàn ông lạnh lùng
như Dung Lạc lại là của ông. Đương nhiên cô rất nhanh đã biết săc mặt lạnh như băng của Dung Lạc là giống ai.
Một thân sườn xám màu tím, dáng người rất đẹp. Âm thanh giày cao gót va chạm xuống sàn nhà khoe ra sự tài giỏi, người phụ nữ chân thành đi đến.
Trên cổ trắng nõn là dây trân châu trắng sáng chói, bà lạnh lùng nhìn mọi người trong phòng khách, ánh mắt lãnh liệt mà cường thế.
"Mẹ." Dung Trạch gọi một tiếng liền trốn sau lưng của Dung Diệu Huy, cố gắng để sự tồn tại của mình giảm xuống mức thấp nhất.
"Lát nữa tính sổ với con sau!" Cố Anh trừng mắt liếc hắn một cái sau đó nhìn Dung Lạc và Mộc Yên.
"Bác gái, xin chào" Nhìn tiểu nha đầu cười đến xinh đẹp động lòng người, vẻ mặt lạnh như băng của Cố Anh nhíu mày lại.
"Cô chính là Mộc Yên?" Cố Anh cười rất cao quý lạnh lùng.
Tiểu nha đầu nhu thuận gật đầu: "Đúng vậy, bác gái."
“ Cô chính là con gái của Hứa Nhã Như?" Bà cười lạnh.
"Không phải, dì Hứa không phải là mẹ đẻ của con."
"Sao?" Trên mặt bà hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhìn tiểu nha đầu trước mắt châm chọc mỉa mai nói, "Thì ngươi chính là con gái ngoài gia thú của Mộc Quốc Hồng!" Lưng Mộc Yên cứng đờ, nụ cười ở khóe môi lại tăng thêm không giảm.
"Mẹ” Giọng Dung Lạc luôn lạnh lùng, tức giận.
"Dung Lạc trừng mắt nhìn mẹ làm gì, mẹ nói sai gì sao." Cố Anh vô tội nhìn Dung Lạc.
"Đúng vậy, bác gái nói không sai." Mộc Yên gật đầu, cười rất thuần khiết. "Quả thật con là con gái ngoài gia thú của Mộc Quốc Hồng!" Tay cô lại gắt gao nắm chặt tay Dung Lạc.
Liếc cô một cái, Cố Anh hèn mọn: "Mộc tiểu thư thật sự rất thẳng thắn!"
"Ngài khen trật rồi!" Khóe môi vẫn dịu dàng mỉm cười, không có biểu hiện tức giận.
Cố Anh ngồi trên sô pha không thèm nhắc lại, bà lẳng lặng uống cà phê, trên mặt không hề có biểu tình gì.
Trong lúc nhất thời, không khí trở nên có chút xấu hổ.
"Dung Lạc, Tiểu Yên mau ngồi xuống đi! Đứng làm gì? Giọng nói thân thiết của Dung Diệu Huy đánh gãy sự yên lặng."Tiểu Yên lần đầu tiên đến nhà, đợi lát nữa để Dung Lạc đưa con đi nhìn xung quanh!"
"Cám ơn bác Dung quan tâm."
Nhìn cô gái trước mắt lễ phép, Dung Diệu Huy là trưởng bối nên từ ái ôn hòa.
"Sẽ nhanh chóng thành người một nhà, về sau không cần khách sáo như vậy nữa! Đúng rồi, hôn lễ của hai đứ chuẩn bị như thế nào rồi?"
Không đợi Mộc Yên trả lời, Dung Lạc đã mở miệng trước"Ba cần lo lắng, con sẽ chuẩn bị thỏa đáng."
Giọng nói lạnh như băng, Mộc Yên không ngờ Dung Lạc lại đối xử với ba mẹ mình xa cách lạnh nhạt như vậy.
Nhưng, lúc này trong lòng cô lại dâng lên nhiều cảm giác khó nói khác. Sau này cô gả cho người đàn ông này làm vợ. Giương mắt nhìn Dung Lạc, rõ ràng khoảng cách gần như vậy, nhưng cô lại cảm thấy bọn họ cách xa như ngàn núi ngàn sông.
"Ai tới nhà vậy?"
Lúc mọi người đều an tĩnh, đột nhiên ngoài cửa lớn có một người đi vào.
Ánh mắt mọi người trong phòng khách đều nhìn về phía cửa, thấy rõ người đến là ai, khóe môi Dung Trạch gợi lên một nụ cười nghiền ngẫm, mà Dung Lạc lại nhăn mặt mày lại.