Mộc gia.
Đứng trước cửa biệt thự Porsche màu trắng theo phong cách châu Âu.
“Tiểu thư, ngài đã trở lại.”
Một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi đi đến đem hành lý của Mộc Yên từ trên xe Tưởng Vũ Phi xuống.
Rồi sau đó lại chào hỏi, “Tưởng tiểu thư, xin chào.”
“Lý thúc, xin chào.” Gật đầu với quản gia Mộc gia, Tưởng Vũ phi đem tầm mắt đặt trên người tiểu Mộc Yên.”Có chuyện gì thì call tớ, có biết không?” Tưởng Vũ Phi khí thế giống con trai, hoàn toàn có bộ dạng chị hai của cô. Mộc Yên bị biểu tình đó làm cho nở nụ cười, phất tay nói lời tạm biệt. Tưởng Vũ phi nhìn cô một cái, khởi động xe, dần dần đi xa khỏi biệt thự Porsche.
“Ba tôi đâu?” Nhìn bên trong Mộc gia trống vắng không một bóng người, Mộc Yên nhíu mày.
“Lão gia hẹn bạn ra ngoài chơi bóng.” Lý quản gia cung kính giải thích cho Mộc Yên, bỗng nhiên hắn nhớ tới cái gì đó, nói tiếp, “Phu nhân đi thẩm mỹ viện, lập tức sẽ trở về.”
“Đã biết.” Hai chữ "Phu nhân" trong miệng Lý quản gia kia làm cho cô thực chán ghét.”Giúp tôi đem hành lý vào phòng đi!”
“Dạ, nhưng là...”
Nhìn Lý quản gia ấp a ấp úng, tiểu Mộc Yên nghi hoặc, “Làm sao vậy? Có chuyện gì ngài cứ việc nói thẳng.”
Lý quản gia lộ vẻ khó xử, “Nhị tiểu thư ngài luôn ở nước ngoài, phòng ngài bởi vì phu nhân thích nên hay dùng để chứa đồ, người xem có thể đi phòng khách ở trước hay không?”
Đi phòng khách? Mộc Yên cười châm chọc, đường đường là Mộc gia Nhị tiểu thư thế nhưng ở trong nhà của mình lại phải đi phòng khách ngủ!
“Vậy kính nhờ Lý thúc giúp ta thu thập một chút.”
“Đây là việc tôi phải làm.”
Nhìn bóng dáng quản gia biến mất, khóe môi Mộc Yên cười càng thêm sáng lạn, chỉ là ánh mắt lại lạnh lùng đến tận cùng.
Chiều đến, Mộc Quốc Hồng cùng Hứa Nhã Như cùng nhau cười nói trở về, nhìn thấy Mộc Yên đứng ở cửa, hai người hiển đột nhiên cả kinh. Rồi sau đó thần sắc Mộc Quốc Hồng trở nên phức tạp, Hứa Nhã Như lộ ra chút vui sướng.
“Tiểu Yên, hôm nay trở về sao không nói trước một tiếng? Sở Hoán cùng chị con đính hôn xong đã xuất ngoại đi chơi rồi, sớm biết con trở về sẽ chờ con.”
Hứa Nhã Như có ý ám chỉ điều gì, tiểu Mộc Yên nhìn ánh mắt khiêu khích của bà ta, không nói gì, ngược lại nở một nụ cười sáng lạn. Hứa Nhã Như Vi Vi giật mình.
“ Chị và anh Sở Hoán đính hôn, thật sự là việc vui. Con cũng chưa chuẩn bị cái gì cho bọn họ?” Tiểu Mộc Yên mỉm cười, vô cùng thân thiết tiến đến nắm cánh tay Mộc Quốc Hồng.
“Quản bọn họ làm cái gì, con trở về là tốt rồi.” Mộc Quốc Hồng nhíu mày, nhìn cô cười đến sáng lạn, mặt không hiểu phức tạp.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Hứa Nhã Như phản ứng lại cũng nhanh chóng phụ hoạ theo.
“ Nha đầu không lương tâm, thời gian dài như vậy cũng không biết về nước nhìn ta, ta nghĩ con sớm đã quên lão già này rồi?”
“ Sao có thể a? Con không phải đã trở lại sao, còn nữa ba làm sao giống như lão già được, rõ ràng tuổi còn trẻ chỉ mới ba mươi tuổi thôi.”
Mộc Quốc Hồng cười trừng mắt nhìn cô: “Đứa bé lanh lợi, nói chuyện thật dễ nghe.”
“Con nói đều là thật a!” Biểu tình Mộc Yên có chút vô tội.
Hứa Nhã Như thấy tiểu nha đầu này kéo tay Mộc Quốc Hồng đi cũng đi vào, lại bỏ mặc bà ở phía sau. Ánh mắt giật mình nhìn cô đang vừa đi vừa tán gẫu, bà ta bỗng nhiên cảm thấy sau khi Mộc Yên trở về tựa hồ có cái gì đó thay đổi.
Phòng ăn.
Bàn ăn châu
Âu dài, khắc hoa văn cổ điển, nhóm nữ hầu đem thức ăn tinh xảo bưng lên. Hứa Nhã Như gắp một khối thịt chiên đặt trong bát Mộc Tiểu Yên, mỉm cười, “Tiểu Yên a, con xem Sở Hoán cùng tiểu Cẩm đều đính hôn, con cũng nên nhanh lên a, có người trong lòng không? Bằng không ta giới thiệu cho con vài người, cùng chúng ta đều môn đương hộ đối.”
“Cám ơn dì Hứa quan tâm, con mới mười chín tuổi, không làm phiền dì bận tâm.”
“Xem đứa nhỏ này nói kìa, người trong nhà sao có thể nói là phiền toái đâu?” Hứa Nhã Như cười vẻ mặt ôn nhu.
“Tiểu Yên, sau cơm chiều con tới thư phòng ta một chuyến.”
“Dạ, ba.” Mộc Yên tiếp tục im lặng ăn cơm, trên mặt không có biểu tình gì.
Mộc Quốc Hồng nhíu mày, hắn vẫn nghĩ Sở Hoán, đứa nhỏ này thích đứa con gái này của mình, không nghĩ tới lại cùng con gái lớn Mộc Cẩm đính hôn.
Thư phòng lầu hai.
“Ba, ba tìm con.” Nhìn Mộc Quốc Hồng đưa lưng về phía cửa sổ sát đất trong suốt, Mộc Yên nhẹ gọi ra tiếng.
“Tiểu Yên, ngồi đi.”
“Cám ơn ba.” Khẩu khí cung kính làm cho Mộc Quốc Hồng nhẹ nhăn mày, từ khi nào thì đứa con gái này lại trở nên xa lạ như thế?
Mỗi khi nhìn bộ dáng xinh đẹp của tiểu Mộc Yên, hắn lại nhớ tới đêm mưa mười lăm năm trước. Một đứa bé được hắn ôm trong lòng, tay nhỏ bé phấn nộn, nắm tay áo hắn cười “Khanh khách “. Nghĩ đến đây, trên mặt đã trải qua nhiều sóng gió của Mộc Quốc Hồng lại nhiều thêm một tia phức tạp.
“Tiểu Yên, chị của con đã có Sở Hoán, người ba lo lắng cũng chỉ có con. Tuy rằng con không thích dì Hứa, nhưng bà ấy nói cũng có đạo lý, ba tuổi lớn rồi, hy vọng sớm một chút lo cho con yên ổn. Con trai lớn của Dung bá bá cũng trẻ tuổi, có lẽ các con có thể gặp mặt một chút, nếu không thích ba cũng không bắt buộc.”
“Ba, con mới mười chín tuổi.”
“Ba tuổi đã lớn, thân thể cũng không còn tốt, hy vọng lúc còn sống có thể nhìn thấy hôn lễ của con.”
“Ba người nói bậy bạ gì đó?” Mộc Yên nhíu mi, “Ba nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!”
“Nha đầu, thế sự không thể lường trước” Ông nhịn không được thở dài một tiếng, “Ba vẫn là hy vọng thấy con có cuộc sống ổn định, có người chiếu cố con, ba cũng an tâm.”
Mộc Yên thỏa hiệp, “Được rồi được rồi, hết thảy đều nghe theo ba an bài.”
“Được được, con cũng mệt mỏi, đi nghỉ ngơi đi.” Mộc Quốc Hồng vô cùng thân thiết vỗ đầu tiểu Mộc Yên, giống như trước đây.
Mộc Yên mỉm cười, xoay người rời khỏi thư phòng.
Mới mười chín tuổi, sẽ đám cưới gia tộc sao? Mộc Yên cảm thấy vô cùng châm chọc, bên môi ý cười vẫn chưa giảm bớt, thậm chí mang theo chút gì đó khiến người ta đoán không ra.