Edit: susublue
Sửa lại quần áo ngủ cho anh, Mộc Yên vừa đỡ Dung Lạc ra khỏi phòng tắm thì đụng ngay Dung Trạch đang đẩy cửa đi vào. Trêu tức nhìn hai người vài lần rồi thôi, Dung Trạch cảm thấy mình tới thật đúng lúc, sớm một giây nữa có lẽ sẽ nhìn thấy cái không nên nhìn rồi, sau đó có khả năng sẽ bị anh cả ném tới Châu Phi chơi vài ngày.
Thấy ánh mắt lạnh như băng của Dung Lạc nhìn thẳng vào mình, Dung Trạch vội vàng dời mắt đi chỗ khác.
"Đi thay quần áo đi." Dịu dàng nhìn Mộc Yên, sờ sờ tóc của cô, tiếp theo Dung Lạc hôn nhẹ lên trán cô.
Gật đầu, không thèm để ý sự nhu tình trong mắt anh, Mộc Yên lấy lại bình tĩnh sau đó đi ra ngoài. Hiện tại lòng cô rất rối.
Dung Trạch nhìn Dung Lạc dựa vào đệm lưng, nhẹ nhắm mắt, vẻ mặt buồn ngủ, khóe miệng giật giật, "Anh, chị dâu nhỏ vừa đi ra anh liền trở nên lạnh nhạt không thèm để ý đến ai hết sao?"
Đột nhiên mở mắt ra, mắt Dung Lạc cực kỳ sâu thẳm, nhẹ cử động môi, nói ra một chữ: "Nói."
"Thật là kiệm lời như vàng." Nhỏ giọng oán giận sau đó Dung Trạch thu lại thái độ ngả ngớn, nhìn Mộc Yên đi ra ngoài, anh trầm giọng hỏi: "Anh, anh thật sự đã động tâm sao?"
"..." Híp mắt lại, đột nhiên Dung Lạc nhếch môi cười ấm áp, "Ừ." Anh cười khẽ, lên tiếng trả lời, lại khiến Dung Trạch kinh hãi, "Anh, anh biết cô ấy là..."
"Dung Trạch." Giọng nói lạnh như băng đã cho thấy Dung Lạc tức giận.
"Anh, anh đang mạo hiểm." Dung Trạch nhìn anh, giọng nói cũng nghiêm túc, "Gặp được cô ấy, từ giờ trở đi nhất định sẽ rất phiền phức, anh nghĩ như vậy tốt lắm sao?"
Dung Lạc im lặng không nói lời nào, ngón tay thon dài khẽ vuốt một đóa Tường Vi dại đã khô héo ở đầu giường, đóa Tường Vi này là do Mộc Yên mang đến phòng anh sáng nay, nói là đóa hoa này bị gãy, cô cảm thấy tiếc nên mang về. Người ngay cả hoa cũng thương tiếc như vậy bảo sao anh không động tâm được?
--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---
Thấy Dung Lạc không nói gì, Dung Trạch cũng không muốn nói nữa, giọng điệu anh khôi phục lại vẻ ngả ngớn như ngày xưa: "Anh, chị dâu nhỏ có rất nhiều người thích." Nếu anh đã nhận định cô ấy, Dung Trạch cũng sẽ không cố gắng phản đối. Tuy rằng việc này quả thật có chút phiền toái, nhưng cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
"Đúng rồi. Anh, anh sẽ không nghĩ vụ tai nạn xe cộ lần đó là ngoài ý muốn chứ?" Dung Trạch nhíu mày, diễn;dànlle,,quýddon trên khuôn mặt vui cười ngả ngớn có chút tăm tối." Đây là tài liệu Cố Minh điều tra về vụ tai nạn xe cộ đó, cậu ta đã soạn lại rồi" Lấy vài tập hồ sơ trong túi ra, Dung Trạch đưa cho Dung Lạc. Thấy Dung Lạc không có ý định cầm lấy, Dung Trạch nghi hoặc: "Anh?"
"Không cần." Ai muốn tính kế anh, trong lòng Dung Lạc biết rất rõ.
"Anh, anh có biết bọn họ tàn nhẫn thế nào hay không?" Dung Trạch đen mặt, cầm hồ sơ lật ra một trang."Anh đã không muốn xem, vậy em nói kết quả cho anh nghe." Ngón tay Dung Trạch lật tờ giấy trắng bệch, "Qua điều tra cho thấy bác Dung Li có liên quan đến tai nạn xe cộ của anh."
Dung Trạch không nhịn được mà tức giận,
"Bà ta là bác của chúng ta, sao có thể xuống tay như vậy được? Cho dù bà ta là trưởng bối, đẩy chúng ta vào chỗ chết như vậy mà anh vẫn muốn ngồi chờ chết sao?"
"Dung Trạch, em quá kích động rồi." Ho nhẹ một tiếng, Dung Lạc trầm giọng ngắt ngang anh.
"Bà ta độc ác tính kế anh như vậy, sao em có thể không kích động được? Anh, bà ta muốn anh chết đó!"
"Dung Trạch." Giọng nói cao hơn một ít, Dung Lạc ngăn anh tái tiếp tục nói."Ngồi đi." Cầm lấy hồ sơ trong tay anh, Dung Lạc vẫn như trước không thèm liếc mắt một cái."Có đôi khi, những số liệu điều tra không chứng minh được cái gì cả." Dung Lạc híp mắt lại, thâm ý trong mắt anh làm cho Dung Trạch không hiểu.
"Nhìn người nên dùng tâm để nhìn." Giọng nói lạnh lùng và mạnh mẽ vang vẳng trong đầu Dung Trạch.
"Bà ta không to gan đến mức lập âm mưu khiến anh chết, tuy rằng bà ta cũng rất muốn."
"Anh, thật không biết gia gia giao tài sản cho anh là tốt với anh hay là hại anh nữa."
"Người Nhà họ Dung chúng ta không bao giờ bảo vệ lẫn nhau."
"Anh, dù thế nào thì em cũng sẽ không đối địch với anh." Để lại một câu, Dung Trạch liền đi ra ngoài.
Hiện tại Nhà họ Dung nhìn có vẻ hòa thuận nhưng thực tế phức tạp thế nào tất nhiên là Dung Trạch biết, tài lực Nhà họ Dung tuyệt đối không chỉ có tập đoàn Dung thị, nên có nhiều người nhìn chằm chằm vào nó, chuyện này làm Dung Lạc cũng càng ngày càng xấu hổ, nhưng đối với anh mà nói chuyện anh không bao giờ làm là phản bội anh của mình. Anh mãi mãi nhớ rõ, mùa hè năm ấy thiếu niên lạnh lùng vươn tay ra với anh, tuy rằng lạnh như băng, nhưng lại sưởi ấm lòng anh.
Gần mười hai giờ đêm, quán bar Ám Dạ.
Hoa Mân Côi đen trang hoàng chung quanh, đèn nê ông chiếu rọi khắp ngóc ngách, thời gian mọi chỗ đều nghỉ ngơi thì ở đây lại cực kỳ náo nhiệt.
Dứơi ngọn đèn mờ ảo, quán bar đầy người. Điên cuồng nhảy nhót theo nhạc, cả trai lẫn gái, ngọn đèn nhiều màu chiếu rọi khắp nơi, ăn uống linh đình, Diễn/dàn""llequysdoon không khí mờ ám ăn mòn từng người đang say xỉn. Trước quầy bar, phục vụ rượu lắc lư thân thể theo âm nhạc, cực kỳ tao nhã pha chế một ly rượu cốc tai nhiều màu.
Trong một góc yên lặng sáng sủa khác, một người đàn ông lẳng lặng ngồi, đầu ngón tay gõ xuống bàn, giống như đang suy nghĩ gì đó.
"Thiếu, thiếu gia." Đột nhiên anh quay đầu lại, ánh mắt sắc bén làm cho người đi tới phát run.
"Chuyện gì?" Mắt lạnh nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mắt, anh vươn tay cầm lấy ly rượu.
"Chuyện anh muốn tôi điều tra, tôi đã làm xong rồi." Bởi vì khí thế mạnh mẽ của anh mà thiếu niên không dám ngẩng đầu, khuôn mặt trắng nõn xấu hổ đỏ ửng.
"Về đi."
"Dạ."
Nhẹ hớp một ngụm rượu, Dung Tề mở túi giấy đựng tài liệu ra.