Edit: susublue
Lầu ba nhà họ Nhà họ Dung.
Miệng vết thương trên người Dung Lạc đã khép lại, nhưng đau đớn trong các đốt ngón tayy vẫn không bớt đi, lúc đẩy cửa vào nghe thấy anh áp chế tiếng rên Mộc Yên liền vội vàng chạy vào. Khuôn mặt tái nhợt miễn cưỡng cười một cái, "Ăn tối chưa?" Giọng của anh vì ốm đau mà hơi.
“ Ừ."
Đỡ anh nằm tốt, Mộc Yên bắt đầu nhớ lại cách bấm huyệt học mà cô được lúc ở bệnh viện, mấy ngày nay cô đều giúp anh mát xa như vậy.
Người trên giường đổ mồ hôi lạnh, cô vẫn biết Dung Lạc có thói quen tự chịu đựng, nếu không phải quá mức nghiêm trọng anh tự mình chịu đựng mà không nói tiếng nào. Mềm nhẹ mát xa, sau đó ấn vào huyệt vị giảm đau ở, Mộc Yên thường thường ngẩng đầu nhìn phản ứng của Dung Lạc để xác nhận xem phương thức này của mình có làm cho anh cảm thấy thoải mái hay không.
" Bác sĩ Tạ nói anh khôi phục rất tốt, chỉ cần chống đỡ qua khoảng thời gian này là được." Cô cúi đầu, vừa giúp anh mát xa chân vừa nói một ít lời tích cực động viên anh.
Đau suốt hai mươi phút, Dung Lạc mới thả lỏng nằm ở trên giường nhưng vẫn không nhúc nhích.
Mộc Yên kêu A Cửu bưng nước ấm tới, giúp anh lau mồ hôi vừa mới tiết ra vì đau đớn. Cô biết anh có bệnh sạch sẽ, mỗi lần ra mồ hôi đều phải thay quần áo để giữ vệ sinh. Giúp anh thay quần áo xong liền phát hiện đã hơn mười một giờ rồi, diẽnn,,dànleequydonn mỗi lần nhìn anh chịu đau đớn, trong lòng Mộc Yên có cảm giác khá phức tạp. Mỗi một giây phút ở bên cạnh anh, cô lại nhìn thấy sắc mặt anh giả bộ không khó chịu, nhưng lại phát hiện lúc anh nhắm mắt lại giả bộ ngủ say thì sắc mặt lại có chút khó coi, Mộc Yên dựa vào kinh nghiệm lúc trước chăm sóc Dung Lạc, vươn tôiy đặt lên trán của anh, quả nhiên có chút nóng. Bác sĩ nói đây là biểu hiện bình thường trong quá trình khôi phục, mỗi lần đau đớn qua đi Dung Lạc đều sẽ sốt nhẹ.
Đổi khăn mặt cho anh, Mộc Yên vào phòng tắm thay đồ ngủ mới trở lại giường của mình để nghỉ ngơi.
Cô nằm xuống sau đó nghiêng người đối mặt với vách tường, trong đầu không ngừng hiện ra cảnh Dung Lạc ôm mình ngày ấy ở trong phòng tắm, hôn môi, da thịt tiếp xúc... Anh nói tim cô đập rối loạn, cô cũng hiểu được tâm lý của mình rối loạn, hơn nữa còn loạn như ma, mơ mơ hồ hồ. Chuyện này cũng không giống quá khứ, lăn qua lộn lại Mộc Yên suy nghĩ rất nhiều nhưng không ngủ được... Đến khi, cô nghe thấy Dung Lạc có động tĩnh liền lập tức mở mắt.
"Loảng xoảng!" Là âm thanh vật gì đó rơi xuống, lúc này đầu óc của cô đã hoàn toàn tỉnh táo.
"Dung Lạc!" Trong bóng đêm, cô đứng lên nhẹ gọi người bên kia.
Không nghe thấy Dung Lạc đáp lại làm cô càng thêm lo lắng, không kịp đi dép liền chạy qua giường bên kia.
Nghe thấy tiếng ho khan càng lúc càng rõ ràng, cô đứng ở đầu giường lo lắng hỏi: "Lại bắt đầu khó chịu sao?" Mộc Yên nhíu mi, nếu hiện tại bệnh hen suyễn lại phát tác thì sẽ không tốt.
Nhìn anh cố gắng áp chế đau đớn, Mộc Yên xoay người đi tìm bác sĩ tư Tạ Thần lại đây. Còn chưa đi được hai bước, người trên giường hình như cảm giác được động tác của cô, bàn tay lộ rõ khớp xương vội vàng kéo lấy ống tay áo của cô.
"Dung Lạc?" Mộc Yên không hiểu nên hơi nghi hoặc, nhưng bàn tay lôi kéo tay cô dùng sức một cái, hình như là nhẫn nại đau đớn, còn Mộc Yên lại bởi vì anh dùng sức kéo nên cả người ngã xuống giường.
Ngã xuống xong, đồng thời, Dung Lạc phát ra tiếng kêu đau đớn.
Biết nhất định là đụng đến miệng vết thương của anh, Mộc Yên muốn nhanh chóng đứng dậy, nhưng vì động tác quá nhanh lại nhào vào người Dung Lạc lần nữa. Lần này không đụng vào miệng vết thương nhưng lại đụng môi vào môi của anh.
Ánh trăng sáng tường, xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào hai người. Dung Lạc bỗng nhiên mở hai mắt ra, cảm giác được trên cánh môi lạnh lẽo của mình có người vươn đầu lưỡi liếm liếm. Trên người Dung Lạc gian luôn có một mùi trà nhợt nhạt rất say lòng người, Mộc Yên đột nhiên đoán có phải vì anh thường xuyên uống trà không, diễn""dànle6quy1doon lại quên mất giờ phút này mình đang ở trong tình huống xấu
hổ.
Cánh môi chạm vào nhau, xúc cảm mềm mại làm cho tâm động, hơn nữa lúc này trên mặt Mộc Yên là biểu cảm kinh ngạc làm cho người tôi cảm thấy đáng yêu. Khẽ cắn cánh môi ngay trước mắt mình một cái, còn giở trò đùa dai để lại dấu răng của mình. Mộc Yên cảm giác ngoài miệng đau xót, lúc này mới tỉnh táo lại.
“ Anh..." Vội vàng ngẩng đầu rời khỏi môi anh, vừa định hỏi cái gì đó nhưng đã bị tiếng ho khan của Dung Lạc ngắt ngang.
"Tôi đi tìm bác sĩ Tạ đến đây."
"... Khụ, không cần."
"Vậy tôi đi lấy thuốc hạ sốt cho anh." Dò xét nhiệt độ trán của anh, cô xoay người.
"Không cần lo lắng." Vỗ vỗ bàn tay cô, "Lập tức sẽ tốt thôi."
"Còn chưa hạ sốt, vậy hiện tại anh cảm thấy thế nào?"
".... Khụ khụ, lạnh...." Chợt nhanh chóng cầm lấy tay cô, Mộc Yên không nghe rõ hỏi lại một lần nữa, "Cái gì?"
"Lạnh."
Lần này cô nghe rất rõ, cũng bị Dung Lạc kéo xuống giường.
Người ôm mình đột nhiên xoay người một cái áp cô dưới thân, Mộc Yên kinh hãi, vì muốn thoải mái nên cô chỉ mặc quần áo ngủ rộng rãi, vì động tác của anh mà vạt áo đã mở rộng. Bởi vì đêm nay trăng sáng, từ trên cao nhìn xuống Dung Lạc có thể thấy rất rõ da thịt trắng nõn nà, xương quai xanh tinh xảo, còn có cảnh xuân trước ngực của cô, độ cong đáng yêu làm cho đôi mắt anh u ám đi.
"Dung..."
"Hư." Ngón tay thon dài đặt trên cánh môi phấn nộn của cô, nhìn cô muốn ngồi dậy nên nhẹ nhàng quấn quít lấy, Dung Lạc cảm thấy khó nhịn. Giữ vành tai trắng nõn của cô, anh cường điệu nói: "Lạc."
"Hả?" Cô có chút khó hiểu hừ nhẹ, lại bởi vì anh thì thầm bên tai mà hơi thở ấm áp làm tình huống hơi quyến rũ. Sắc mặt tối sầm lại, nhìn cảnh xuân dưới áo ngủ của cô, Dung Lạc nhẹ nhếch môi, ai nói cô quá nhỏ?
"Ngủ đi." Hai tay ôm lấy cô thật chặt, Dung Lạc nói lời vô nghĩa bên tôii cô.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt, Mộc Yên mở mắt ra lại nhắm lại, cũng không thể ngủ được. Hơi thở ấm áp ngay bên tai, tim của cô đập bang bang, diễn;dann""]llequysđon hình như càng rối loạn hơn trước.
"Tiểu Yên." Anh từ từ nhắm hai mắt rồi lại nói lời vô nghĩa, "Lạnh..."
Do dự trong chốc lát, thở dài một tiếng cô cũng ôm lưng anh. Mở to mắt, nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh dưới ánh trăng, cô nhịn không được hơi đau lòng. Nếu không phải vì che chở cho cô, anh tuyệt đối sẽ không bị thương nghiêm trọng như vậy, phải chịu nhiều tra tấn như vậy.
"Không cần tự trách." Người đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, tròng mắt sâu thẳm như có thể nhìn thấu hết suy nghĩ của cô, Mộc Yên khiếp sợ, anh lại biết được trong lòng mình nghĩ cái gì.
Ôm thân thể mềm mại của cô chặt thêm chút nữa, giọng nói trầm thấp vang lên: "Đây là tự tôi lựa chọn, cho nên em không cần tự trách. Nếu trở lại lúc đó một lần nữa, tôi cũng sẽ làm như vậy."
Vì cái gì? Cô rất muốn hỏi, nhưng lại sợ sẽ nghe thấy đáp án mình không muốn nghe. Mộc Yên biết rõ bọn họ cũng không phải người đơn thuần gì, nói ra câu đó cũng phải băn khoăn hơn người khác, cũng sẽ khó khăn hơn người khác nhiều. Mà quả thật Dung Lạc luôn bảo vệ cô, mặc kệ xuất phát từ mục đích gì cô đều cảm kích.
"Mau ngủ đi." Ngắt dòng suy nghĩ của Mộc Yên, bàn tay to vỗ nhẹ lưng của cô giúp cô dễ ngủ hơn.