Edit: susublue
"Chị dâu nhỏ, lát nữa chị ra ngoài sao?" Trên bàn cơm, Dung Ngữ vừa ăn lạp xưởng, vừa nhận cái bánh bao Mộc Yên đưa cho cô.
"Ừ." Múc một muỗng sữa chua, Mộc Yên gật đầu.
"Bên ngoài nhiều người xấu, chị không ngại dẫn em theo để lao động miễn phí cho chị chứ. Thuận tiện cũng dẫn em ra ngoài phơi nắng." Dung Ngữ tự tiến cử mình, Dung Trạch chân thành nói: "Cái gì gọi là dẫn ra ngoài phơi nắng? Câu này cứ như em là chó vậy."
"Anh hai, em là người, không phải chó." Dung Ngữ trừng mắt nhìn anh.
" Vẻ mặt Dung Trạch bình tĩnh: "Em quả thật không phải chó, hơn nữa cũng không phải là cái gì tốt."
" Anh..."
Dung Trạch ngắt lời cô, tiếp tục, " Anh cái gì? Em đã không phải chó, vậy sao cần phải ra ngoài phơi nắng phơi nắng? Chắc chắn đưa em ra ngoài em sẽ nhân cơ hội chuồn đi!"
Hiếm khi thấy Dung Trạch chiến thắng trong trận khẩu chiến trên bàn cơm, đừng trách Dung Ngữ, diễn[<D@nnlle3""quysd00n một người vẫn luôn dựa vào vũ lực để giải quyết mọi chuyện, khi đấu khẩu với Dung Trạch thông thạo lườn lách quả thật có chút khó khăn.
"Muốn đi ra ngoài sao?" Mộc Yên nhìn Dung Lạc đưa một ly sữa ấm qua, cô không im lặng nữa mà nở nụ cười.
Dung Trạch bĩu môi, thật đúng là một đôi mà. Anh nhớ là trước kia Mộc Yên không thích nói chuyện, chẳng lẽ ở cùng với cả nhà anh một thời gian lâu nên lây bệnh?
"Muốn đi ra ngoài một chút." Gần đây Mộc Yên luôn chăm sóc Dung Lạc, hình như cũng không có ra khỏi nhà họ Dung.
"Anh cả, yên tâm đi, em sẽ làm tốt nhiệm vụ vệ sĩ."
"Đi sớm về sớm." Dung Lạc vuốt cái trán cô, tuy rằng anh quan tâm cô, nhưng cũng không tính hỏi cô muốn làm gì. Cô không nói, anh sẽ không hỏi, cô có tự do, anh sẽ không bao giờ hạn chế sự tự do của cô.
Ăn sáng xong, Dung Ngữ liền theo Mộc Yên ra khỏi cửa. Tuy rằng biết, Dung Ngữ tuyệt đối sẽ không tiêu xài hoang phí giống những đứa con gái bình thường, nhưng nhìn thấy chiếc xe khí phách kia Mộc Yên vẫn thoáng sửng sốt một chút. Dù sao một người con gái lái xe Hummer màu đen quả thật không thấy nhiều lắm. Nhìn Dung Ngữ lịch thiệp mở cửa xe cho cô, chờ cô ngồi xong, Dung Ngữ lại không hề có hình tượng nhảy lên xe, dáng người mạnh mẽ không biết vì sao lại khiến cho Mộc Yên nhớ tới câu nói trêu ghẹo mà Dung Trạch nói với cô: "Em vừa ngang ngược vừa có bắp thịt cuồn cuộn thật sự khiến anh không thể xem em là một laddy."
Nhưng Mộc Yên lại rất thích Dung Ngữ, cảm thấy cô gái như vậy không làm bộ làm tịch sống rất chân thật.
Nghe thấy Mộc Yên kêu ngừng, Dung Ngữ liền chậm rãi ngừng xe lại, khi cô ngẩng đầu lên nhìn thấy tấm biển hiệu của cửa hàng, tỏ vẻ rất khó hiểu: "Chị khẳng định là muốn đi dạo cửa hàng này sao?"
Mộc Yên gật đầu, "Chính là nơi này."
" Chị nói dạo cửa hàng chẳng lẽ chính là đi dạo tiệm thuốc Đông y?" Trên bảng hiệu đề ba chữ to rõ ràng "Đồng Nhân Đường" Dung Ngữ không tự chủ được nên hơi cao giọng.
"Tiệm thuốc cũng là cửa hàng!"
"..." Thấy giọng điệu của Mộc Yên nghiêm túc, đột nhiên không biết có nên nói cho cô nhóc trước mắt là đi dạo cửa hàng và tiệm thuốc vốn không hề có một chút liên quan hay không. Nhìn Mộc Yên mở cửa xe đi vào trong tiệm thuốc, Dung Ngữ giật mình: Thì ra chị dâu nhỏ nhà cô còn có đam mê này. Quả nhiên không giống bình thường.
Cửa tiệm thuốc không có chỗ đậu xe, Dung Ngữ đành phải đi tìm chỗ để đậu xe.
Một mình Mộc Yên đi
vào tiệm thuốc Đông y " Đồng Nhân Đường “, "Tiểu thư, xin hỏi cô chẩn bệnh hay là lấy thuốc?" Người bán hàng chào đón, lễ phép hỏi cô.
"Tôi xem một chút." Cô thật sự coi nơi này như một cửa hàng tự do.
"..."Nụ cười trên mặt người bán hàng cứng ngắc một chút, sau đó lễ phép nói: "Cô cứ tự nhiên."
Nhìn thuốc Đông y được để riêng trong một cái tủ, Mộc Yên vừa nhìn vừa suy nghĩ trong đầu: "Cam Thảo, Cây Đu Đủ, Xuyên Khung, Hoa Hồng, Thiên Ma, Ngũ Gia Bì, Tần Giao, Tầm Gửi, Cây Dâu..." Gần hai mươi vị thuốc Đông y, đây là những thứ Mộc Yên cố ý ghi nhớ trước khi ra ngoài.
Cô nhớ rõ trước kia lúc bắt đầu huấn luyện thường xuyên gãy xương, xương hở ra ngoài, đau như vậy tuy rằng đối với bọn họ mà nói cũng không là cái gì cả, nhưng bởi vì bị thương mà còn phải huấn luyện cộng thêm trong quá trình vết thương khôi phục lại sẽ mang đến cảm nhận sâu sắc, diễn;"Da22nnlle3>quý?đooonn thường tra tấn bọn họ đến sống không bằng chết. Hai mươi mấy vị thuốc Đông y này là lúc trước sư phụ cho cô dùng để ức chế sự đau đớn ở các đốt ngón tay, hai ngày trước cô nghĩ lại đột nhiên bắt đầu có ý niệm cho Dung Lạc thử một lần. Tuy rằng, anh khôi phục rất khá, thậm chí có thể nói một số chỗ gần như đã khôi phục, nhưng cái nỗi đau gian nan này vẫn ngẫu nhiên đến với anh. Tuy rằng biểu cảm Dung Lạc không rõ ràng, nhưng Mộc Yên vẫn biết anh luôn phải nhẫn nại.
"Tiểu thư, tôi muốn năm lạng Cam Thảo, hai lạng Cây Đu Đủ, một lạng Xuyên Khung, ba lạng Hoa Hồng, tám lạng Thiên Ma..." Nghĩ xong, Mộc Yên kêu hai nhân viên cửa hàng giúp cô lấy dược liệu.
Nhân viên cửa hàng có chút khiếp sợ, không ngờ cô gái nhỏ này lại có thể nhớ liều dùng để bào chế thuốc, không khỏi kính nể nhìn mở to hai mắt cô.
Lấy thuốc xong, gói lại, Mộc Yên đang nghĩ chuẩn bị hỏi thêm cái gì đó. Đột nhiên, nghe thấy một giọng nói quen thuộc làm cho Mộc Yên ngẩng đầu.
"Sư phụ, vị thuốc này uống xong có tác dụng phụ gì không?"
Cô thấy Hứa Nhã Như và Mộc Cẩm đi ra khỏi phòng xem bệnh của "Đồng Nhân Đường" một cách ngoài dự kiến.
Mắt chạm nhau, Mộc Cẩm và Hứa Nhã Như đều cả kinh, sau đó biểu cảm trên mặt Hứa Nhã Như biến thành khó tin, mà Mộc Cẩm lại đen mặt.
"Tiểu Yên?" Hứa Nhã Như nhanh chóng khôi phục sắc mặt ôn hòa, giọng nói run run, bà ta như muốn khóc thành tiếng."Con có khỏe không? Lâu như vậy cũng không trở lại thăm chúng ta, dì Hứa rất nhớ con."
"Thật không?" Mộc Yên cười châm chọc, nhớ cô, thật đúng là buồn cười!
"Mộc Yên cô đừng có không biết xấu hổ, mẹ tôi quan tâm cô, cô có thái độ gì đó!" Mộc Cẩm cũng không sợ mất mặt trước mặt công chúng, cơn tức dâng lên cuồn cuộn, cô liền chỉ vào Mộc Yên hét to lên.