Edit: susublue
Nhà họ Mộc, thấy người cầm ô đi vào, Lý thúc cả kinh. Đã lâu rồi ông không gặp Mộc Yên, trong lúc nhất thời cảm thấy hơi kích động."Nhị tiểu thư, cô đã trở lại?"
"Ừ." Gật đầu, Mộc Yên đưa ô trong tay cho ông.
"Ba tôi bị bệnh sao?"
"Ai, bệnh cũ, hai ngày trước còn nhắc tới việc muốn tìm cô về để nói chuyện này, nhưng lại không liên lạc được." Lý quản gia thở dài một hơi, đưa cho Mộc Yên một ly nước ấm.
"Thật không?"
"Cô ngồi đây chờ một lát."
"Được." Rõ ràng đây chính là nhà mình, cô họ "Mộc", nhưng Mộc Yên lại cảm thấy nơi này xa lạ như vậy. Cô giống một người khách chờ quản gia đến hỏi ba mình có muốn gặp mình hay không, vừa vớ vẩn lại buồn cười.
Bỗng nhiên, mắt cô liếc về cái lồng chim chói mắt trong phòng khách, bên trong có chim én, cô nhớ rõ, dưới mái hiên cửa sổ phòng cô có chim én. Ngày đó trời mưa nó bị thương, cô đã trị thương cho nó, nhưng nó lại không chịu đi, diễn(daffn<lel;quý/do0n cứ đậu dưới mái nhà của cô. Trên móng vuốt còn có miếng vải đỏ, nhưng hình như con chim én này rất chán ghét cái lồng tre lộng lẫy kia.
Người hầu nhìn thấy Mộc Yên đi qua, con chim én kia liền vui vẻ, kinh ngạc nói: "Từ lúc đại tiểu thư bắt nó về cho nó ăn uống ngon thế nào cũng không hoạt bát như vậy, mỗi ngày ở trong lồng đều ốm yếu."
Là Mộc Cẩm sao? Nếu không phải nghe người hầu nhắc tới tên cô, Mộc Yên đã sớm quên mất chuyện ở hiệu thuốc "Đồng nghiệp đường" ngày đó.
"Cô ta còn sống sao?" Miệng bình thản, lại làm cho người hầu kinh hãi, ngây người nửa ngày mới hiểu được ý của Mộc Yên.
"Đứa bé của Mộc Cẩm tiểu thư không còn nữa, đang dưỡng bệnh ở bệnh viện."
"Thật không?" Cô nghĩ rằng lần này trở về nhất định người phụ nữ kia sẽ giống như chó điên gây phiền phức cho cô. Nhưng nếu cô ta không ở đây, vậy cô cũng vui vẻ vì bên tai được yên tĩnh.
Con chim trong lồng tre giãy dụa, Mộc Yên nhìn nó.
Cánh chim đập mạnh trong không khí, đó là âm thanh ồn ào mà lại lạnh thấu xương, đầy sợ hãi. Đây là hành động không tìm được lối về, có chút giống cuộc sống của cô.
Cô cũng giống như nó, không có lúc nào không cảnh giác, không thể dừng lại, cho nên vẫn phải bay đi.
Nghĩ đến đây, Mộc Yên muốn đi qua mở lồng chim, lại vừa đúng lúc nhìn thấy Hứa Nhã Như đỡ Mộc Quốc Hồng đi ra.
"Tiểu Yên, con đã đến rồi." Trên mặt Hứa Nhã Như vẫn duy trì nụ cười từ ái, nhìn thấy động tác của Mộc Yên, cô vội vàng ngăn cản, "Đó là con chim Tiểu Cẩm thích, con không thể thả nó ra."
Mộc Yên không để ý đến bà ta, lưu loát mở lồng sắt ra, chim én cất cánh bay một vòng, sau đó bay thẳng ra ngoài, không thấy bóng dáng.
"Cô..." Hứa Nhã Như muốn nói lại thôi.
"Tôi cái gì?" Thấy Mộc Yên đi lên hai bước, Hứa Nhã Như vội vàng lui về phía sau, bà không hề quên thân thủ mạnh mẽ của cô ngày đó.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Mộc Yên cười khẽ hỏi, "Mộc Cẩm đâu?"
Mặt Hứa Nhã Như lập tức trắng bệch, giọng đầy miễn cưỡng, "Tiểu cẩm bị cô làm cho sanh non, cô đừng hại nó nữa được không?"
Chiêu này rất lợi hại, Hứa Nhã Như thành công chỉ đầu mũi tên về phía Mộc Yên.
Mộc Yên cười lạnh một tiếng, vừa muốn nói gì lại nghe giọng Mộc Quốc Hồng không kiên nhẫn: "Các người đều câm miệng hết cho tôi! Ầm ĩ như vậy rất vẻ vang sao? Mộc Cẩm có thai trước hôn
nhân, truyền ra ngoài thì mặt mũi nhà họ Mộc đều bị nó làm cho mất hết, các người còn ở đây náo loạn, ngại không đủ mất mặt sao?"
Thấy vậy, Hứa Nhã Như cũng không hé răng nữa, uất ức nến mắt đầy nước mắt.
"Ba bị bệnh sao?" Nhớ tới chuyện chính, Mộc Yên lại hỏi.
Vỗ bả vai Mộc Yên, "Không có gì đáng lo, chỉ là bệnh cũ, nhưng ba vẫn lo lắng cho con hơn!"
"Con?" Cô nhíu mi, mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện gì không tốt xảy ra.
"Công ty mới khai trương của Nhà họ Dung trên danh nghĩa của Dung Lạc vừa bị đóng cửa, con có biết không?" Mộc Quốc Hồng chau mày, mắt nhìn về phía Mộc Yên có chút thương tiếc, " Đại thiếu gia Nhà họ Dung quả thật không tệ, diẽn{;daffn<lle3/quysdo0n nhưng phương diện kinh doanh này thật sự không được. Ai, thanh niên chung quy vẫn không đáng tin cậy."
Thở dài một hơi, Mộc Quốc Hồng lấy vài tờ giấy A4, ông rút tờ ở giữa ra đưa cho Mộc Yên xem, "Đây là Diệp Minh Hoa, Điệp cục trưởng, nếu con gả cho cậu ta..." Cô lạnh lùng nhìn tờ giấy như lý lịch, bên trên ngoại trừ ảnh chụp của người đàn ông còn có tuổi, thân phận đều rất chi tiết rõ ràng. Nhất là khi cô nhìn thấy số tuổi là bốn mươi lăm, bây giờ Mộc Yên cảm giác trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng đã bị một cái tát đầy khổ sở, bởi vì đây là ba của cô, người đàn ông cho cô sinh mệnh, mà cũng chính là người đã vắt hết óc mưu tính bán cô đi như thế nào để mang lại lợi ích lớn nhất cho gia tộc, thật là vừa buồn cười vừa chua xót. Nếu nói cô đã sớm bỏ qua cho việc Sở Hoán phản bội mình, thì cách làm của ba mình còn ghê tởm hơn cả phản bội giao dịch, điều này khiến cô không biết phải dùng từ ngữ gì để biểu đạt nội tâm bi thương của mình. Không ai biết đối với một người vẫn luôn cô độc như cô thì cô khát vọng tình cảm ấm áp của người thân cỡ nào, nhưng mà quan hệ máu mủ tình thâm này lại chỉ mang lại tổn thương cho cô.
Nhìn sắc mặt Mộc Yên càng lúc càng khó coi, Mộc Quốc Hồng có chút lúng túng giải thích, "Tiểu Yên, ba chỉ muốn tìm một chỗ dựa tốt nhất cho con, Dung thiếu gia không thích hợp với con, nếu con ghét Diệp Minh Hoa tiên sinh lớn tuổi, ba có nhiều người vĩ đại hơn cho con chọn. Nhưng thật ra ba cảm thấy cậu ta là người thích hợp với con nhất, tính cách tốt, gia thế tốt, lớn hơn con một chút nhưng sẽ chiều chuộng con..."
Mộc Yên giật mình sửng sờ tại chỗ, cảm giác tay chân đều lạnh như băng, cô mới mười chín tuổi, ba của cô lại bán cô cho một tên đàn ông già lớn hơn cô gần ba mươi tuổi, sao lại có chuyện hoang đường như vậy đáng khinh như vậy được? Cô không phải đồ vật giá rẻ, có thể mặc ông muốn đưa cho ai thì đưa.