Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Chương 67: Chăm sóc và bị tổn thương


trước sau

Edit: susublue

Mưa rơi tích tí tí tách, nhưng chiếc ô đã giúp cô che chắn toàn bộ mưa gió.

Cô nhìn anh, trong mắt có một loại tình cảm phức tạp. Tóc ướt sũng dính trên gương mặt cô, cô biết bây giờ nhất định mình rất khó coi, nhưng cô không sợ bị anh nhìn thấy bộ dáng khó coi của mình.

Nhìn cô giật mình, Dung Lạc dùng cánh tay ôm vai của cô, giọng nói dịu dàng, "Đi, chúng ta về nhà."

Những lời này giống như cảm xúc tràn ra, trong nháy mắt trong lòng cô đủ loại cảm xúc, uất ức, khổ sở giống như nước hồng thủy chảy đầy đáy lòng, nhưng chung quy vẫn bị ức chế, cô trải qua rất nhiều chuyện tàn nhẫn hơn thế này, cô muốn tiêu hóa sự tàn khốc này để trở nên mạnh hơn nữa.

Xe chậm rãi chạy trong mưa bụi, Dung Lạc nhìn mặt Mộc Yên bình tĩnh, có chút đau lòng. Anh khoác áo sạch mình mang đến lên người cô, rồi ôm cô vào trong lòng, diễn(d@fn[ll3<;quysdo0n cô kinh ngạc ngẩng đầu lại vừa đúng lúc nhìn thấy đôi mắt đầy đau lòng của anh, đột nhiên Mộc Yên cảm thấy anh luôn có thể nhìn thấu cô, cho dù không nói lời nào, anh cũng biết hiện tại thứ cô cần nhất là sự ấm áp.

Tâm của Mộc Yên lạnh đến muốn đóng băng, cô sợ hãi, luống cuống, thậm chí là nôn nóng, nhưng những điều này đều bị cô cha giấy rất tốt dưới lớp ngụy trang bình tĩnh. Càng bối rối, lại càng điềm tĩnh; càng e ngại, lại càng là bình tĩnh.

Cô còn nhớ rõ, lần đầu tiên giết người trong tổ chức, tay cô cầm cây súng lục lạnh lẽo, trên mặt lạnh đến mức "Con mồi" của cô sợ run người, sắc mặt trắng bệch, thật ra bọn họ không biết người săn giết bọn họ cũng sợ giống bọn họ, lúc máu tươi phun ra ngoài, sâu trong nội tâm Mộc Yên quả thực muốn sụp đổ, theo chuyên môn huấn luyện của tổ chức sát thủ, ngoài mặt cô có biểu cảm trầm ổn như trước, lưu loát thu dọn súng ống, sau đó xoay người báo cáo nhiệm vụ hoàn thành.

Từ 11 tuổi đã bắt đầu chấp hành nhiệm vụ giết người, cô chưa từng thua một lần nào, nhưng mỗi buổi tối sau khi giết người, cô luôn gặp ác mộng không dứt. Trong giấc mơ là bóng đêm vô cùng vô tận, hai tay dính đầy máu tươi, cùng với thi thể chồng chất như núi... Nhất là cho tới bây giờ, gần như cô đã chết lặng, nhưng lâu lâu vẫn sẽ mất ngủ, sẽ gặp lại cơn ác mộng không có một tia sáng kia.

Thật ra, không phải là cô không thấy khổ sở, cô cũng muốn khổ sở, cũng muốn khóc ra để nhẹ lòng, nhưng quyền lợi này cô đã sớm bị tước đoạt, cho nên khi gặp đau khổ, bị thương, cô chỉ có thể duy trì sự im lặng và bình tĩnh. Máu tươi trong cơ thể đã muốn đông lại, thậm chí cô còn cảm thấy dù có cầm một con dao cắm vào, cô cũng sẽ không đau, cũng sẽ không bị đổ máu.

Nhưng hiện tại người ôm cô quá ấm áp, ánh mắt anh cũng có thể làm cho cô trầm luân, cô không từ chối được độ ấm này, thậm chí còn cảm thấy tâm trạng đã hồi phục được một ít.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Anh ôm cô, nụ hôn ấm
áp rơi vào lông mày đang nhíu lại của cô.

Cô vùi đầu ở trước ngực anh, im lặng nửa ngày mới nhẹ gọi một tiếng, "Dung Lạc."

"Đau khổ thì khóc đi." Vỗ nhẹ sau lưng cô, từng chút từng chút một, anh tiếp tục khuyên bảo an ủi, "Tuy rằng khóc không có tác dụng gì, nhưng em đang ở trong lòng tôi thì có thể khóc."

Giống như nút giữ cuối trong lòng đã bị lơi lỏng, khi cô ôm anh có một chất lỏng ấm áp chảy cuồn cuộn, mạnh mẽ không ngừng, chậm rãi thấm ướt áo của anh, cảm giác nóng hổi kia đã tiến vào sâu trong nội tâm Dung Lạc, tuy rằng anh không biết rốt cục là đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cô nhóc này không dễ khóc. Nước mắt của cô quả thực có thể hòa tan anh, trái tim cũng đau theo.

Quả thật rất lâu rồi Mộc Yên chưa khóc, hốc mắt cô hồng hồng nhìn người đang ôm mình nhẹ nhàng dỗ dành, không khỏi kinh ngạc, rõ ràng tay anh lạnh như băng, nhưng sao cái ôm lại ấm áp như thế, khiến cho người ta cuộn mình lưu luyến.

Cô muốn đứng ở bên cạnh anh, nhưng lại không muốn hại anh vì thân phận và nhiệm vụ của mình. Thật ra, đây mới là vấn đề khiến cho cô rối rắm. Dung Lạc vô tội, dù thế nào, anh đã cho cô sự ấm áp tốt đẹp như vậy. Nếu không muốn làm anh bị thương, như vậy biện pháp tốt nhất chỉ có một —— đó là rời khỏi anh!

Đúng thời gian, gặp sai người, là một sự đau lòng;

Đúng thời gian, gặp sai người, là cả đời hạnh phúc;

Sai thời gian, gặp sai người, là một chuyện hoang đường;

Sai thời gian, gặp đối người, là cả đời thở dài.

Như vậy rốt cuộc cô và Dung Lạc thuộc thuộc loại nào? Có lẽ, anh thật sự là người cô tìm kiếm, nhưng cô lại không phải.

Nghĩ đến đây, trong lòng Mộc Yên càng kiên định hơn, ngừng rơi nước mắt, ngẩng đầu, diẽn*danff<;lle3[quysdo0n lúc Dung Lạc còn khó hiểu nhìn ánh mắt cô đang nhìn mình chằm chằm, chớp mắt một cái cô đã khôi phục vẻ bình tĩnh mà từ trước đến nay chưa từng có.

Dung Lạc giật mình, mọi người thường nói ánh mắt anh lạnh lùng, nhưng anh lại cảm thấy ánh mắt Mộc Yên yên tĩnh đến mức có thể kết băng.

"Dung Lạc." Cô nhẹ giọng gọi anh.

"Sao?"

"Có lẽ, chúng ta không thích hợp..." Mộc Yên không biết làm sao mình có thể nói ra những lời này, nhưng nói đến một nửa cô vẫn ngừng lại, bởi vì cô thấy được vẻ tuyệt vọng trong mắt Dung Lạc.

Lạnh lùng, bị tổn thương, thậm chí cô còn thấy được anh đau lòng.

Đột nhiên, cô bắt đầu hoài nghi có phải mình đã làm gì sai rồi không.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện