Edit: susublue
Bởi vì đứng lên nên nước từ quần áo ướt chảy xuống sàn, những giọt nước mưa này hầu như đều chảy dọc theo gương mặt lạnh như băng của cô, khiến cô thêm sợ hãi.
Thì ra quá dịu dàng cũng có thể giết người, cô mờ mịt nhìn anh cười ôn hòa, nhưng sự bi thương trong mắt quả thực có thể làm cho cô sụp đổ.
"Tổn thương sao?" Anh nhìn cô đang ngồi ở trên giường, "Vậy em có biết tổn thương thật sự là thế nào không?"
"Dung Lạc." Giọng của cô hơi run run, ngoại trừ gọi tên anh, cô không biết nên làm thế nào để khiến một người đang tuyệt vọng tỉnh lại.
Dung Lạc như vậy, diễn[d@fnnlle3quyssdo0n làm cho người khác phải e ngại. Cô vẫn nghĩ anh là một người bình thản lạnh nhạt, nhưng vì sao bây giờ cô lại nhìn thấy sự bi thương trong mắt anh?
Trong tiềm thức cô cảm thấy mình nên ngăn cản anh, nhưng cô lại không biết nên nói gì để ngăn cản anh. Đến khi một con dao gọt trái cây xuất hiện trước mắt cô thì cô mới kinh ngạc giật mình đứng lên giường.
Ánh sáng màu bạc của dao lóe lên, anh đột nhiên ôm lấy cô, giống với cái ôm lúc nãy, nhưng cô lại cảm thấy cả người lạnh như băng.
"Tiểu Yên." Nhẹ giọng gọi cô, hai loại cảm xúc cô đơn và dịu dàng cùng tụ lại trên mặt anh một cách kỳ lạ."Thật ra sự tổn thương thật sự là ở đây." Con dao lạnh như băng chỉ vào ngực trái của cô, bởi vì đó là vị trí trái tim của Mộc Yên.
Tóc anh ướt đẫm dính trên mặt của cô, nụ cười dịu dàng trên mặt có thể dìm chết người khác, cô như một người chết chìm vậy, cầm chặt lấy ống tay áo anh, dù thế nào cũng không thở nổi.
Thật ra không phải cô sợ hãi, từ ngày cô tiến vào tổ chức đã bị vô số người cầm dao chỉ vào mình, nhưng lần này cô lại cảm thấy mất mát mà từ trước đến giờ cô chưa bao giờ cảm nhận được —— đơn giản là người cầm dao chỉ vào cô là anh, người từng cho cô sự ấm áp vô hạn.
Bỗng nhiên, cô nghĩ đến câu hỏi vui đùa trước kia, "Nếu anh thích một người mà người đó mãi mãi không thể đáp lại anh, vậy anh có vì tuyệt vọng mà giết chết cô ấy không?"
Xem ra bây giờ cô có đáp án rồi, tất cả không cần nói cũng biết. Chính mình vẫn làm anh tổn thương, thậm chí làm cho anh không khống chế được mà sụp đổ.
Nhưng cô tình nguyện, nếu một nhát dao này có thể để cho mình rời đi, có thể cam đoan anh an toàn thì cô tình nguyện. Chưa từng có người nào có thể làm cô bị thương, nhưng vì là anh, cô nguyện ý.
Cô cũng biết, dù thế nào thì nhát dao này sẽ không lấy mạng cô, không biết vì sao cô lại có tự tin như vậy.
Nhắm mắt lại, lông mi cô nhẹ nhàng run, cô nói, "Nếu làm như vậy có thể khiến anh cảm thấy thoải mái một ít thì tôi tình nguyện..."
Anh nhìn mặt cô đầy dịu dàng, si mê, một lần lại một lần, rốt cục
trong mắt anh cũng thoáng qua tia độc ác, nắm cán dao dùng sức một cái.
Nhất thời, mùi máu nồng nặc bay đầy trong không khí, thậm chí mang theo hương vị của sự tuyệt vọng. Không có sự đau đớn mà cô dự đoán, Mộc Yên hoảng sợ mở hai mắt, nhìn thấy con dao màu bạc đã đâm vào ngực anh.
"Không!" Cô thét chói tai, lần đầu tiên trên mặt có cảm giác sợ hãi. Rõ ràng cô mới là người phản bội anh, vì sao, vì sao lại như vậy?
"Tiểu Yên..." Anh dịu dàng đến kỳ cục, "Sao anh lại nhẫn tâm làm em bị thương được?"
Máu tươi thấm ướt áo sơmi màu trắng của anh, anh nhẹ nhếch môi nói, "Sự tổn thương thật sự ở trong này." Anh nắm tay cô đặt lên cán dao đã đâm vào ngực anh được hai phần ba, cô bối rối bắt đầu giãy dụa, nhưng cho dù mất máu thì Dung Lạc vẫn cố chấp như trước khiến cô không thể nào tránh né được. Bàn tay lạnh lẽo cầm tay cô đặt lên cán dao, lại dùng sức thêm lần nữa, diẽn[dafn<lle3quysdo00nn lưỡi dao đâm thêm vào, máu tươi nhiễm đỏ bàn tay của hai người, từng giọt máu rơi "Tí tách" trên thảm lông cừu trắng thuần, tạo ra một màu sắc đẹp chói mắt.
"Dung Lạc." Giọng nói của cô khàn khàn, nước mắt không khống chế được rơi xuống liên tục.
Máu anh càng lúc càng nhiều, mà tấm thảm lông cừu màu trắng thậm chí đã bị nhuộm thành màu đỏ."Dung Lạc, anh buông tay ra được không?" Anh nắm tay cô rất cố chấp, dù cô dùng sức thế nào cũng không đẩy ra được.
Rốt cục, một cô mạnh mẽ rút tay mình ra, lại bởi vì khẽ động vào miệng vết thương cảu anh mà máu càng chảy nhiều hơn.
Ngón tay nhiễm đầy máu khẽ vuốt gương mặt của cô, ánh mắt anh đã có chút mơ hồ, "Rốt cuộc em có từng thích anh dù chỉ một chút không?"
Mộc Yến đang cuống quít cầm máu cho anh đột nhiên sửng sốt, cô không biết nên trả lời anh như thế nào. Nhìn cô im lặng không nói gì, anh lại nở nụ cười, "Không thích sao? Như vậy thật tốt, nếu anh chết em sẽ không đau lòng." Anh cười đầy tái nhợt và ôn hòa, ngay cả động tác khẽ vuốt mái tóc dài của cô cũng giống mềm nhẹ như trước đây.
Bởi vì ở lầu ba, bình thường không có ai đi lên quấy rầy, nhưng khắp nơi nồng nặc mùi máu tươi nhanh chóng lan tỏa ra, quản gia và vệ sĩ Nhà họ Dung lập tức cảnh giác, bọn họ vội vàng chạy lên lầu ba.