Edit: susublue
Mang đi châu Phi ăn! Nhất định là cô nhóc này mang thù rồi, nếu không sẽ không liên kết với anh cả mà chỉnh anh.
Sao anh lại không biết sợ chết mà đi chọc phải hai người thích mang thù như vậy chứ. Dung Trạch cảm thấy anh hoàn toàn tiêu rồi, lần này chắc chắn phải đến châu Phi chịu khổ rồi.
"Anh hai, chị dâu nhỏ để bao tay quyền anh của em ở đâu rồi?" Dung Ngữ đang vò tóc, chuẩn bị vào phòng bếp tiếp tục tìm."Lúc thu dọn hành lý, đột nhiên phát hiện chúng nó không cánh mà bay, nhưng không tìm ra được?"
"Cho nên em muốn vào phòng bếp tìm sao!" Dung Trạch nhìn Dung Ngữ ngu ngốc, cười nhạo, "Đừng nói với anh hôm qua để nó trong phòng bếp là vì muốn hôm nay nấu ăn."
Dù là lúc nào, chỉ cần Dung Trạch gặp được Dung Ngữ thì anh đều sé nhanh mồm nhanh miệng.
Mộc Yên nhìn Dung Ngữ, nghiêm túc nói, "Tôi cảm thấy bao tay quyền anh không thể ở trong tủ lạnh được."
"Cũng đúng." Động tác mở tủ lạnh của Dung Ngữ cũng dừng lại, phạm vi tìm kiếm của cô dường như rơi vào bế tắc.
"Chuẩn bị hành lý để đi đâu?" Dung Trạch hỏi xong, nhìn thấy Dung Ngữ không vui thì anh lại vui sướng khi người gặp họa, "Du lịch Tây Tạng mấy tháng sao?"
Anh có thể tưởng tượng ra ngay lập tức, phía trước không thôn làng, phía sau không nhà trọ, diễn(daffnlle3<quýdoon chỉ có thảo nguyên hoang vắng, Dung Ngữ sẽ đi chăn dê. Dù sao sản nghiệp Dung thị ở Tây Tạng đều chuyên về chăn nuôi gia súc, nghĩ vậy, Dung Trạch trêu tức, "Dung Ngữ, thật ra anh cảm thấy việc chăn dê rất thích hợp với em!"
"Công việc hái lựu ở vườn trái cây của châu Phi cũng rất thích hợp với anh." Đôi lông mày thanh tú ngả ngớn, nhìn Dung Trạch đang nghiến răng nghiến lợi, Dung Ngữ lắc đầu, "Không không, việc hái lựu nặng nhọc như vậy sao có thể để cho cành vàng lá ngọc như anh hai làm chứ? Em quên mất, đôi chân ngắn của anh vốn không đủ dài để leo lên cây hái quả. Hoặc là đến vườn bách thú ở châu Phi lúc trước em nói để học leo cây với khỉ cũng không tệ, đến lúc đó người lao động ở châu Phi sẽ biết ai là người Nhà họ Dung, ha ha ha ha!"
"Dung Ngữ, em kiếm chuyện đúng không! Em dám nói anh hai của mình đi học leo cây với khỉ sao!"
"A, anh hai yêu dấu, sorry, sao em lại quên anh sợ độ cao chứ, một người từng bị dọa khóc khi ở trên ban công lầu bốn thì sao lại dám đến châu Phi đầy cây đại thụ được?"
Sắc mặt Dung Trạch trắng nhợt, chép miệng nói, "Con mắt nào của em thấy lão tử bị dọa khóc, lão tử chỉ đổ mồ hôi thồi! Là đổ mồ hôi!"
"Phải không, anh yêu, thì ra con mắt của anh chỉ dùng để trang trí thôi!"
"Đừng ai ngăn cản, hôm nay lão tử nhất định phải quyết đấu với con nhóc chết tiệt này trên nóc nhà!"
"Đến đây, em mà sợ anh sao!" Dung Ngữ trêu đùa, "Em chỉ sợ anh gãy xương rồi lại nói chuyện nhỏ này cho ông cụ biết, như vậy sẽ chậm trễ việc đến vườn trái
cây ở châu Phi thì em lại phạm lỗi lớn rồi."
"Dung Ngữ, phạm lỗi cái em gái em!" Khuôn mặt trắng nõn của Dung Trạch đỏ bừng, bởi vì không thể nói gì nên nghẹn đến mức đỏ lên.
“ Em không có em gái, chỉ có anh thôi, sao anh lại không biết vậy? Ha ha ha.... Bụng hơi đau, ha ha... Em không thể ngừng cười được." Dung Ngữ vịn Mộc Yên, cười ngã ngửa, "Lần trước bởi vì anh "giả gái" nên em cười đến mức có thêm vài nếp nhăn ở khoé mắt." Cô nghiêm túc nhìn Mộc Yên nấu canh thịt bò.
"Thật không?" Mộc Yên bất đắc dĩ, xem ra quả thật cô không thể hiểu được hình thức sống chung của hai anh em bọn họ.
"Vì sao ra ngoài phải mang theo bao tay quyền anh?" Mộc Yên thật không hiểu nên thuận miệng hỏi một câu.
Dung Ngữ phiền muộn, "Tuy rằng sức lực của em vô cùng tốt, thân thủ cũng mạnh mẽ, nhưng lại không quen nên nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, lúc ở ngoài cũng không hề ngừng tự huấn luyện. Lỡ như có tên đàn ông nào có mưu đồ gây rối..."
"Ngừng lại, điều này hoàn toàn không có khả năng!" Dung Trạch ngắt lời Dung Ngữ, "Đầu tiên, em khẳng định mình là con gái sao? Tiếp theo, không có một tên đàn ông nào động dục với một cơ thể như vậy thế; Cuối cùng, nếu có thì chắc chắn thằng đó tài sản của em thôi." Rốt cục cũng hòa nhau một ván, Dung Trạch thầm trầm trồ khen ngợi chính mình, anh rất thích nhìn bộ dáng kinh ngạc của Dung Ngữ!
Dung Ngữ nhìn Dung Trạch, ánh mắt hận không thể giết chết anh, "Anh trai yêu quý, bao cát trong phòng tập thể thao hỏng rồi, em thấy dùng anh để luyện tập là thích hợp nhất!" Nói xong cô giương nanh múa vuốt muốn bắt Dung Trạch lại.
Dung Trạch nhắm mắt, mưa rền gió dữ mà mình dự đoán cũng không kéo đến, anh mở mắt ra thì lại thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Dung Ngữ, biểu cảm nhu hòa khiến anh muốn ói!
Mộc Yên nhìn ra sau anh thì lại kinh ngạc, Dung Trạch quay đầu, khi thấy một tên yêu nghiệt đẹp lộng lẫy thì anh mới hiểu được Dung Ngữ đang mê trai, dien(dafnle*quy[do0n nhưng cô cũng đừng chảy nước miếng vào người anh, nghĩ vậy anh vội vàng đẩy cô ra.
"Đã lâu không gặp!"
Bóng người thon dài của Tạ Phong dựa ở vách tường cạnh phòng bếp, giọng nói khiêu gợi không chê vào đâu được. Anh nhìn thấy Mộc Yên giật mình, đáy mắt có chút thâm ý không rõ.
Dung Ngữ đứng kế bên đã sớm chìm đắm trong mộng ảo với trai đẹp, "Anh Tạ Phong, sao anh lại tới đây?" Dung Trạch nhịn không được muốn ói.
Mộc Yên khiếp sợ, tên yêu nghiệt này là nam?