Ngoài nhà hàng Rhino.
Một chiếc Lamborghini màu trắng.
“Anh, anh đưa Mộc tiểu thư về nhà đi, em tự mình về.” Dung Trạch thân sĩ mở cửa xe cho Mộc Yên, vui cười chào tạm biệt cô, “Mộc tiểu thư hẹn gặp lại, lần sau gặp mặt chắc sẽ phải đổi cách xưng hô thành chị dâu rồi, đi đường cẩn thận.”
“Anh Dung Trạch hẹn gặp lại.” Hơi kinh ngạc, nhất thời cô có chút thất thần, nhưng rất nhanh liền cười rộ lên, “Anh cũng đi đường cẩn thận.”
Dung Trạch vẫy tay, cùng Chu Hàn trở về.
“A Hàn, rốt cục tại sao anh ấy lại muốn kết hôn với Mộc tiểu thư?” Ngồi ở trong xe, Dung Trạch cũng không lập tức khởi động xe, vẻ mặt hắn có chút nghiêm túc.
“ Hôn sự của đại thiếu gia cùng Mộc tiểu thư là do lão gia an bài.” Chu Hàn giải thích.
“Anh ấy đồng ý?”
“Đúng vậy Dung Trạch thiếu gia.”
Tiểu nha đầu kia thật sự làm cho anh hai động tâm? Sợ là không phải đi!
Lắc đầu, Dung Trạch nhíu mày, vẻ mặt hắn có chút mù mịt phức tạp.
Ngoài cửa Mộc gia.
Chiếc Lamborghini màu trắng chậm rãi dừng lại, Dung Lạc cùng Mộc Yên mở cửa xe đi xuống.
Cũng gần mười giờ tối, trên đường đã không còn bóng người.
“Muốn cùng vào uống chén trà hay không?” Cô cười hỏi hắn, gió đêm làm tóc cô bay loạn xạ.
“Ân.”
Hắn gật đầu, hai người sóng vai đi trên đường nhỏ, cô chủ động cầm lấy tay hắn. Dung Lạc cũng không cự tuyệt, hắn tùy ý để cô nắm lấy.
Mười ngón tay đan vào nhau, bọn họ giống như một cặp tình nhân yêu nhau say đắm.
“Nhị tiểu thư, ngài đã trở lại.” Vừa vào cửa, Lý quản gia liền nghênh đón, nhìn thấy phía sau Mộc Yên còn có một người đàn ông cao lớn anh tuấn, ông lập tức phản ứng lại.”Vị này chắc là Dung thiếu gia đi?” Cung kính cúi đầu chào.
“Xin chào.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiêm tốn có lễ nghĩa.
Lý quản gia cúi đầu nhanh chóng đánh giá người đàn ông trước mắt này một chút, khí chất thanh quý tự nhiên, nhưng không hề làm cho người ta có cảm giác cao cao tại thượng, hơn nữa lại rất khiêm tốn có lễ nghĩa, nhị tiểu thư có thể tìm được người đàn ông như vậy hắn cũng an tâm, dù sao hắn nhìn Mộc Yên tiểu thư lớn lên, cô tìm được chỗ tốt, chính mình cũng vì cô mà cao hứng.
“Lý thúc, không cần cà phê, pha một ấm trà nóng lại đây, tốt nhất là Bích Loa Xuân.” Mộc Yên đứng một bên phân phó, một bên vô cùng thân thiết lôi kéo Dung Lạc ngồi trên sô pha ở phòng khách, từ đầu đến cuối bàn tay hai người đều không hề tách ra.
“ Trà nghệ nhà tôi cũng không tốt như nhà anh, hi vọng anh miễn cưỡng chấp nhận.” Dưới ánh đèn thủy tinh, cô cười đến động lòng người, cầm ấm trà đưa cho hắn, động tác cũng vô cùng có ý nhị.
“Cám ơn.”
Hương thơm của trà lượn lờ, bay trong không khí, Mộc Yên cảm giác được khuôn mặt lạnh lùng của Dung Lạc có vài phần nhu hòa.
“Tiểu Yên đã trở lại sao?” Thanh âm của Mộc Quốc Hồng truyền từ lầu hai xuống.
“Ba.”
“Chào bá phụ.”
Hai người đứng dậy, đồng loạt mở miệng, giọng nói lạnh lùng của Dung Lạc và ngọt ngào của Mộc Yên hòa vào một chỗ, tạo nên một cảm giác mỹ mãn khó nói.
“Tiểu Yên, Dung Lạc đến đây sao không báo cho ta một tiếng?” Khuôn mặt Mộc Quốc Hồng ngày thường nghiêm túc cũng tràn đầy ý cười, ông thầm oán liếc đứa con gái của mình một cái.
“Con sợ ba đã nghỉ ngơi, không muốn quấy rầy thôi.” Mộc Yên cười hì hì lôi kéo cánh tay Mộc Quốc Hồng, trong giọng nói có ý làm nũng.
Dung Lạc thấy đôi mắt cô thờ ơ nhưng lại đầy ý cười, mi tâm nhẹ nhăn lại.
“ Đại sảnh sao lại náo nhiệt như vậy, là vị ấy khách quý nào đến đây a?” Hứa Nhã Như từ bên ngoài vừa trở về, nàng cầm áo choàng nhung giao cho người hầu, cũng chậm rãi đi tới.
“Chào bá mẫu.”
Khiêm tốn nhưng có lễ nghĩa, Dung Lạc làm cho Hứa Nhã Như hơi kinh ngạc, sau đó bà che mặt cười duyên nhìn về phía Mộc Quốc Hồng, “Tiểu Yên cùng Dung thiếu gia ở cùng một chỗ thật sự là quá thích hợp, lão gia ông nói đúng không?”
“Uh, con trai Dung Diệu Huy nhất định
rất tốt.” Mộc gia cùng Dung gia có giao hảo, có người cha như Dung Diệu Huy, Mộc Quốc Hồng đem con gái mình giao cho con hắn cũng khá yên tâm.”Dung Lạc a, ‘Minh Châu’ (ý nói Mộc Yên trân quý như minh châu) trong tay ta liền giao cho con, bá phụ tin tưởng con nhất định có thể chiếu cố tốt Tiểu Yên.”
Minh Châu trong tay? Bốn chữ này thật sự chạm vào nỗi đau của tiểu Mộc Yên, tựa hồ miệng vết thương đã kết vảy lại nứt ra.
“Bá phụ xin yên tâm, con nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của người.” Trong trẻo nhưng lạnh lùng, khí chất đẹp đẽ cao quý, đối xử với trưởng bối tao nhã có lễ nghĩa. Đây là câu nói dài nhất mà Mộc Yên nghe được từ khi gặp Dung Lạc.
“Tốt tốt.” Mộc Quốc Hồng nhìn hai người, trong lòng rất vừa lòng.
Tiểu Mộc Yên nhu thuận ngồi một bên, im lặng nghe hai người trò chuyện.
Mộc Quốc Hồng cầm tách trà lên thổi thổi, mở miệng nói, “ Lão gia tử Dung gia gần đây thế nào rồi?”
“ Thân thể gia gia tốt lắm, cám ơn bá phụ quan tâm.”
“Nếu ta nhớ không lầm, tuần sau chính là đại thọ tám mươi của Dung lão gia đi!”
“Uh, đã chuẩn bị rồi.” Dung Lạc lên tiếng trả lời.
“Lấy quan hệ hai nhà chúng ta, có gì cần hỗ trợ cứ việc mở miệng.”
“Cám ơn bá phụ.”
“Chúng ta rất nhanh sẽ thành người một nhà, Dung Lạc không cần khách khí như vậy.” Nói xong Mộc Quốc Hồng lại quay đầu nhìn về phía Mộc Yên, “Tiểu Yên, đại thọ của Dung gia gia con cung nên giúp Dung Lạc chuẩn bị một ít, có biết không?”
“Con sẽ hỗ trợ, đương nhiên chỉ cần người ta không chê con phiền là được!” Cô cười khẽ.
“Con nên ngoan ngoãn một chút.” Mộc Quốc Hồng thở dài một hơi tiếp tục nói với Dung Lạc, “Tiểu Yên ở nước ngoài lâu, không khỏi có chút thói quen không tốt, nó còn nhỏ tuổi lại tùy hứng, con có thể tha thứ cái gì thì nên tha thứ cho nó.”
“Vâng.”
“Ba, sao ba có thể nói con nói vậy!” Mộc Yên bĩu môi, trừng mắt nhìn ông.
Mộc Quốc Hồng cười khẽ, “Chẳng lẽ ta nói không đúng?”
Lúc này Hứa Nhã Như vừa mới nói chuyện điện thoại xong liền đi tới, bà cười khanh khách phụ họa cùng Mộc Quốc Hồng, “Ba con nói đúng, con ở nước ngoài tính tình không tốt, lại còn quá nhỏ tuổi đã kết hôn, có muốn đi học chút quy củ gia tộc hay không. Nên nhớ bên ngoài con đại biểu cho thể diện của Mộc gia.”
Không sợ sẽ dọa người Mộc gia sao, còn nói đường hoàng như vậy! Con ngươi Mộc Yên tối sầm lại, chậm rãi nói, “Nếu như vậy, làm phiền dì Hứa dạy ta vậy.”
“Tất nhiên có thể.” Ngoài miệng tuy rằng đáp ứng, trong lòng Hứa Nhã Như lại âm thầm rối rắm, nha đầu kia rắp tâm muốn bà chịu tội, ở Mộc gia ai chẳng biết nói nha đầu này như con ngựa hoang đứt dây, miệng đầy răng nanh, không ai dạy dỗ được. Để cho bà dạy cô, đến lúc đó có khác gì tự đốt lửa thiêu mình đâu! Mặc dù vậy, bà cũng không có biện pháp cự tuyệt.
“Vậy Tiểu Yên tốt nghe theo lời của dì Hứa đi.”
“Ba yên tâm, con nhất định sẽ thật ngoan!”
Nghe tiểu Mộc Yên nói những lời này, Hứa Nhã Như không biết vì sao đột nhiên lại rùng mình.