Edit: susublue
Nước bể bơi màu xanh dập dờn, Mộc Yên nhíu mi nhìn người phụ nữ điên đang lao về phía mình.
Vốn cô không muốn để ý tới Mộc Cẩm, nhưng nhìn bộ dáng cô ta như vậy rõ ràng là muốn ăn tươi nuốt sống mình, Mộc Yên quyết định nếu cô ta đã muốn chơi thì cô sẽ chơi với cô ta!
Mộc Yên đứng tại chỗ không nhúc nhích, đến khi Mộc Cẩm tới gần mới nhanh chóng né qua một bên. Tốc độ nhanh như vậy người bình thường vốn không thể làm được, nhưng vì Mộc Yên đã được huấn luyện nên với cô lại rất dễ dàng.
Mộc Cẩm vồ hụt, nhào thẳng về phía cái bàn phía sau Mộc Yên, chiếc bàn đó được làm bằng gỗ lim tốt nhất nên lúc Mộc Cẩm đụng vào bàn cô đã đau đến mức nhịn không được mà rên nhẹ.
Cô chật vật ngã xuống, vươn tay sờ trán, không có gì bất ngờ khi phát hiện trên tay dính chút máu.
"Ai kêu cô đến đây?" Mộc Yên đứng từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt lạnh lẽo mà sắc bén.
Mộc Cẩm sợ hãi co rúm lại vì khí thế mạnh mẽ của cô, nghĩ đến việc mình mới là người đến giết đối phương thì cơn tức lại bốc lên.
"Tiện nhân không biết xấu hổ, cô còn có mặt mũi để hỏi tôi sao?" Đỡ cái lưng đau, diẽn[dannlle3<quydo0n Mộc Cẩm đứng lên hung tợn nhìn cô, ánh mắt thù hận như muốn khoét một lỗ trên người Mộc Yên.
Thấy ánh mắt đó, Mộc Yên chán ghét nhíu mi, cô đã không còn kiên nhẫn nữa, "Tôi hỏi lại một lần nữa, ai kêu cô đến đây?"
"Mộc Yên, sao cô có thể không biết xấu hổ như vậy, quyến rũ Sở Hoán xong còn đứng đây hỏi ngược lại tôi sao?"
Mộc Yên cười nhạo, "Câu dẫn anh ta? Anh ta cũng xứng sao!"
"Tiện nhân, cô nói anh Sở Hoán như vậy lần nữa xem?" Thấy Mộc Cẩm bao che khuyết điểm, Mộc Yên lại cảm thấy buồn cười, cô quyến rũ Sở Hoán sao, đúng là tự mơ mộng hão huyền.
"Ghê tởm!" Mộc Yên thấp giọng chửi một tiếng, đẩy bàn tay đang nắm chặt tay mình ra, căn bệnh sạch sẽ nghiêm trọng khiến cô ra sức đẩy Mộc Cẩm sang một bên.
Mộc Cẩm thấy vậy cũng phát điên lên, cô lảo đảo lui về phía sau vài bước, liền xông về phía trước muốn đẩy Mộc Yên ngã.
"Không biết tự lượng sức mình."
Lại nhẹ nhàng né qua một bên, "Chát!". Nhân tiện một tiếng bạt tai vang lên, năm dấu tay liền in lên mặt Mộc Cẩm. Cô đã cảnh cáo cô ta rồi, cũng đã cho cô ta cơ hội nhưng thứ đàn bà điên này rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
Mộc Cẩm bị Mộc Yên đánh đến ngẩn người, từ khi nào mà cô lại bị người khác đánh? Mộc Cẩm được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ có ai dám đánh cô nhưng hôm nay lại bị một con nhóc nhỏ hơn mình 3 tuổi đánh!
Má trái đau rát, kêu cô làm sao chịu được cơn tức này đây, "Mộc Yên, con tiện nhân này, cô sẽ không được chết tử tế..."
Mộc Cẩm còn chưa nói xong, "Chát!" Má bên phải lại ăn thêm một cái tát nữa.
"Giọng của cô quá ồn ào." Mộc Yên đứng từ trên cao nhìn xuống.
Mộc Cẩm ngồi ôm má phải vừa mới bị đánh, trong mắt đầy hận ý, "Mộc Yên, cô hại chết con của tôi, bây giờ còn muốn đứng đây hại tôi nữa đúng không?"
Khinh thường nhìn cô một cái, không thèm để ý sự tức giận trong mắt Mộc Cẩm, Mộc Yên lại nhẹ nhàng nở nụ cười.
Khi Mộc Yên cười rộ lên thì đặc biệt mê người, nhưng bây giờ trong nụ cười của cô lại có chút kì dị khó nói.
"Cô... Cô cười cái gì?" Mộc Cẩm trừng mắt
nhìn cô, khi nói chuyện lại nhịn không được run rẩy.
"Cười cô tự cho mình thông minh." Cúi người vỗ gương mặt bị đánh đến sưng đỏ của Mộc Cẩm, mắt Mộc Yên đột nhiên trở nên u ám vô cùng, "Mộc Cẩm, đừng tự cho mình thông minh, đứa bé đó được sinh non thành công cũng chưa chắc chỉ dựa vào công lao của một mình tôi đâu?"
Nghe xong lời cô nói, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Cẩm lập tức trở nên trắng bệch."Cô, cô có ý gì? Tôi không hiểu." Hoang mang rối loạn muốn trốn tránh ánh mắt lạnh thấu xương của Mộc Yên, Mộc Cẩm không dám nhìn vào mắt cô nữa.
"Cô không hiểu sao? Cô chị yêu quý của tôi." Vươn tay hung hăng nắm cằm của Mộc Cẩm, bắt ép cô nhìn thẳng vào mình, nhìn thấy ánh mắt bối rối né tránh của Mộc Cẩm.
"Cô, cô muốn làm gì?"
"Đôi mắt thật không tệ." Mộc Yên mỉm cười, thưởng thức "Con mồi" đang kích động và sợ hãi trong tay. Lần này Mộc Cẩm đã thật sự chọc giận cô rồi!
"Đừng coi tất cả mọi người là kẻ ngốc." Mộc Yên cười cực kỳ dịu dàng, nhưng Mộc Cẩm lại sợ tới mức muốn ngất xỉu, nhưng dù là thế nào thì cô cũng không thoát khỏi tay Mộc Yên." Lần đó ở tiệm thuốc, là cô tự đánh mình, đúng không chị thân yêu."
Không biết Mộc Yên cầm lấy dao ăn ở trên bàn ăn từ khi nào, Mộc Yên nói nhỏ vào tai cô, "Chị xinh đẹp như thế, người luôn thương hương tiếc ngọc như tôi sao có thể nhẫn tâm đẩy ngã chị được, thậm chí còn hại chị sanh non nữa chứ?" Lưỡi dao lóe sáng chậm rãi trượt trên mặt Mộc Cẩm khiến cô ta sợ tới mức khi Mộc Yên vừa động tay thì cô ta lại không dám động nữa, "Thật biết nghe lời, vậy sao vừa rồi không biết ngoan ngoãn vậy?"
Mộc Yên cười khích lệ cô, "Nhưng tôi còn muốn biết cha ruột của đứa bé trong bụng chị là ai nữa kìa?"
"Là, đương nhiên là anh Sở Hoán." Mắt cô đột nhiên nhìn xuống dưới, rõ ràng là Mộc Cẩm đang che giấu cái gì đó.
"Thật không?" Mộc Yên nghi hoặc nhìn cô, "Chị thích anh Sở Hoán như vậy, hình như không có lý do gì mà không muốn sinh đứa bé của hai người ra đúng không? Bây giờ Sở Hoán không ở đây, tôi nghĩ chị có thể nói cho tôi biết chị từng hầu hạ tên đàn ông nào, rồi lại phải tiêu hủy chứng cứ." Mộc Yên nói nhỏ vào tai cô, diễn(dann*lle3&quysdoon rõ ràng là giọng nói dịu dàng nhưng lại khiến cho Mộc Cẩm cảm thấy cả người lạnh như băng.
Cô đã biết hết, tiện nhân này đã biết hết!
Cô ta sẽ nói cho anh Sở Hoán biết sao, rốt cuộc mình nên làm thế nào bây giờ? Cả người Mộc Cẩm như mất hồn, sắp ngã xuống đất.