Edit: susublue
Tóc dày lượn sóng quyến rũ, môi đỏ mọng xinh đẹp, bộ đồ bó sát màu đen khiêu gợi, nếu không có vết sẹo xấu xí trên mặt thì nhất định sẽ là một mỹ nữ mê hoặc chúng sinh, thật đáng tiếc.
"Sư phụ!" Mộc Yên kinh ngạc rồi lại vui vẻ nở nụ cười, "Sao người lại về nước?"
"Cho xin đi, đương nhiên là tới gặp cô rồi!" Mộc Yên ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới Hawk đang ngồi ngồi ở ghế lái, sao cậu ta lại ở đây?
"Này, biểu cảm của cô như vậy là sao?" Nhìn qua kính chiếu hậu, Tô Mặc có thể nhìn thấy Mộc Yên nhăn mày lại rất rõ ràng.
"Cậu đi ra ngoài, có khẳng định là không ai bám theo phía sau không?" Dung Tề rất cẩn thận, Tô Mặc làm tùy tùng bên cạnh anh ta, mạo muội đi ra có thể đem lại rất nhiều phiền phức cho Mộc Yên.
"Đừng xem thường tôi có được không!" Hừ nhẹ một tiếng, Tô Mặc không vui vì bị khinh thường.
"Hai tiểu oan gia, vừa gặp mặt đã không thể giữ yên tĩnh." Lý Hân cười dịu dàng, vết sẹo trên mặt cũng trở nên dịu đi rất nhiều, đã không còn tỏa ra sự tàn bạo như lúc nãy nữa.
Chiếc Bentley màu đen chậm rãi chạy ra vùng ngoại thành hoang tàn vắng vẻ, ngoài của sổ là cát vàng, bay mù mịt đầy trời.
Ba người bên trong xe cười cười nói nói.
"Tiểu Yên, nhiệm vụ điều tra đến đâu rồi?" Lý Hân đột nhiên đi vào vấn đề khiến cho nụ cười bên miệng Mộc Yên cứng lại ở miệng."Nhà họ Dung rất phức tạp, con và Tô Mặc nhất định phải cẩn thận."
"Sư phụ!" Nhìn ánh mắt Lý Hân nghiêm trọng, Mộc Yên nhẹ gọi một tiếng.
“ Sao? Có vấn đề gì sao?"
Mộc Yên nghiêm túc nhìn vẻ mặt dịu dàng của Lý Hân, "Vì sao tổ chức muốn điều tra chuyện buôn bán bí mật của Nhà họ Dung?"
"Tiểu Yên." Lý Hân thu lại vẻ tưoi cười dịu dàng, nhíu mi nhìn cô, "Con đã phạm vào điều tối kỵ của sát thủ, những điều con không nên hỏi, nhiệm vụ của chúng ta chính là hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh của tổ chức, làm việc lấy tiền."
Mắt phượng híp lại, Mộc Yên trầm mặt xuống, "Vậy nếu con không nghe lời thì sao?"
"Tiểu Yên!" Lý Hân giận dữ mắng mỏ khiến cho Tô Mặc đang im lặng vội vàng thắng gấp, "Cô có biết mình đang nói cái gì không?"
Mộc Yên im lặng không thèm nhắc lại.
"Tiểu Yên, sau này không thể nói lung tung như vậy nữa, có biết hay không?" Lý Hân thở dài một hơi, nói thế nào thì đây cũng là đứa bé cô nuôi lớn, nên nhất định phải nói cho cô biết rõ thiệt hơn, "Nếu để cho người trong tổ chức nghe thấy lời nói vừa rồi của con thì con sẽ chết!"
Lý Hân nhìn cô, vết sẹo trên mặt có chút dữ tợn, "Đừng có ý chống đối mệnh lệnh của tổ chức, nếu không thì kết cục nhất định sẽ rất thảm!" Thấy cô vẫn cúi đầu im lặng, Lý Hân nắm vai buộc cô nhìn thẳng vào mình, "Đồng ý với sư phụ, nhất định không được có ý nghĩ này trong đầu!"
Kháng cự thế lực của tổ chức rất nguy hiểm, cô tuyệt đối không thể để Mộc Yên làm ra chuyện ngu ngốc này rồi đưa tới họa sát thân.
"Mộc Yên, phải nhớ kỹ sứ mệnh của con." Buông tay ra, Lý Hân ôm Mộc Yên vào trong ngực, vỗ nhẹ vào lưng cô để trấn an, để cho cô có thời gian bình tĩnh suy nghĩ lại. Rồi sau đó lại siết chặt cánh tay cô, ép cô tới mức thở không nổi.
Mộc Yên tựa vào trong ngực đầy mùi nước hoa Pháp của Lý Hân, nhưng trong mắt vẫn u ám như cũ, cái ôm mạnh mẽ mang theo ý cảnh cáo rõ ràng như thế thì sao cô lại không rõ được chứ. Tuy rằng hai người đang ôm chặt nhau nhưng lại không có chút ấm áp, chỉ có mùi nước hoa lạnh như băng mà Lý Hân dùng để áp chế mùi máu trên người. Đây là người đưa cô đến tổ chức từ lúc còn nhỏ, là người dạy cho cô học cách lạnh lùng vô tình, tim hóa thành băng giá. Nhưng thật có lỗi, cô đã muốn không còn là Mộc Yên lúc trước nữa, dien(dafnnlle3[quysdo0n có người không tiếc dùng tính mạng của mình để níu kéo trái tim lạnh giá của cô. Anh là toàn bộ ấm áp của cô.
"Tô Mặc, cậu nhất định phải giúp đỡ Tiểu Yên, bảo vệ nó."
"Biết rồi, biết rồi."
Tô Mặc bĩu môi, anh bảo vệ cô? Con nhóc chết tiệt này biến thái như vậy còn cần anh bảo vệ sao? Chấp hành nhiệm vụ với cô anh còn cảm thấy lo lắng mình có bị cô vặn gãy cổ hay không đây, dù sao tính cách của Rosemary rất kỳ quái, cũng rất khó nắm bắt, chưa bao giờ coi ai là bạn bè, chỉ cần đụng đến điểm mấu chốt của cô thì chỉ có con đường chết.
Cùng đưa Lý Hân đến một khách sạn ở vùng ngoại ô xa xôi xong, Mộc Yên tựa vào lan can trên lầu nhìn thiếu niên đang đi ra, "Nói cho tôi biết Dung Tề đang mưu tính cái gì?"
"Hình như cái này không phải chuyện cô cần biết thì phải." Anh nhíu mi, tỏ vẻ trêu tức.
"Nói."
Tô Mặc trừng mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Mộc Yên, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, con nhóc chết tiệt này lại dùng khẩu khí như vậy để nói chuyện với anh. Ai kêu anh không đánh lại cô chứ? Cau mày, rõ ràng tâm trạng Tô Mặc cực kém, "Dung Tề đã rút tất cả cổ phần của mình ở Dung thị ra từ lâu rồi, hình như anh ta muốn dồn hết tài chính vào tập đoàn "Á Minh". Hơn nữa..." Thu lại biểu cảm không cam lòng, Tô Mặc đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Hơn nữa nghe nói người cầm quyền thật sự của tập đoàn "Á Minh" là Dung Tề."
Nhìn Mộc Yên lâm vào trầm tư, Tô Mặc tiếp tục nói, "Thật sự không hiểu nổi, ‘Á Minh’ cũng là công ty của Nhà họ Dung thì hà tất gì phải khiêu chiến với người trong gia tộc chứ?"
Tô Mặc không hiểu nhưng Mộc Yên lại hiểu, "Á minh" là công ty duy nhất có thể chống lại tập đoàn tài chính "Dung thị", tất nhiên Dung Tề muốn dùng "Á minh" để chống lại Nhà họ Dung rồi, không, nói chính xác hơn là chống lại Dung Lạc.
Rốt cục cô đã hiểu được ý nghĩa thật sự của ván cờ của Dung Tề và Dung Lạc ở hoa viên, anh ta vốn không phải đến xem vết thương của Dung Lạc mà là đến khiêu khích. Nhưng không ngờ, anh ta lại lựa chọn cách thức cực đoan như vậy để đào rỗng tập đoàn Dung thị, để dành thắng lợi mà không tiếc hy sinh Nhà họ Dung, đúng là con người chỉ toàn dã tâm.
"A." Mộc Yên tức giận hô một tiếng, Tô Mặc hỏi cô, "Cô nói xem gia chủ thật sự đứng sau Nhà họ Dung có thể là Dung Tề hay không, thứ chúng ta muốn tìm có lẽ đang nằm trong tay anh ta."
Nhìn Tô Mặc đột nhiên dâng lên sát ý, Mộc Yên im lặng, mắt u ám như mực, "Ai biết được?" Cô không nói gì liền rời đi, sau khi xoay người thì biểu cảm trên mặt đều khó lường, thật ra cô đã sớm biết thứ mình muốn tìm đang ở trong tay ai, gia chủ thật sự của Nhà họ Dung, sao cô lại không biết là ai được?
"Đi nhanh như vậy sao, này!" Tô Mặc đứng sau lưng cô hô to, nhìn Mộc Yên dần dần biến mất, anh khinh thường nói, "Con nhóc chết tiệt không tim không phổi, ngay cả câu hẹn gặp lại cũng không biết nói với sư phụ."
Lúc Mộc Yên từ ngoại thành trở về trung tâm thành phố, cô đứng ở cuối một chiếc xe buýt nhỏ hẹp, trên xe đầy người, chỉ còn lại một vị trí ở trong góc, nhưng Mộc Yên vẫn không ngồi ở đó, cô đứng ở trước cửa sổ thủy tinh, nhìn cảnh đêm xinh đẹp bên ngoài qua lớp cửa sổ trong suốt.
Màn đêm tối đen, đêm nay sao sáng loá mắt.
Cô còn nhớ rõ, lúc vừa mới quen Dung Lạc, chiếc xe bọn họ cùng ngồi cũng có cửa sổ thủy tinh giống vậy. Cô kinh ngạc vì không ngờ anh cũng ngồi xe buýt công cộng, nhưng anh lại chỉ ôm chặt cô để cho cô đứng vững, vươn tay chỉ cho cô xem những ngôi sao thủy tinh sáng chói ngoài cửa sổ.
——
Cửa lớn Nhà họ Dung.
"Thiếu phu nhân, cô đã trở lại?" A Cửu mỉm cười tiến lên đón cô, bỗng nhiên nhớ tới điều gì nên tiếp tục nói, "Dung Ngữ tiểu thư vừa rồi còn náo loạn muốn đi tìm cô, không biết lúc này lại chạy đi đâu rồi?"
"Tìm tôi?" Mộc Yên nghi hoặc.
"Đúng vậy." A Cửu nghiêm túc gật đầu, "Đúng rồi, thiếu phu nhân dùng cơm chiều chưa?"
"Rồi." Bởi vì Lý Hân trở về từ nước ngoài, cô và Tô Mặc liền dẫn đi ăn chút gì đó, tuy rằng không tính là ăn no, nhưng cô cũng luôn ăn ít nên không cần ăn tối nữa.
"Vậy là tốt rồi, có thể tiết kiệm thời gian."
"Tiết kiệm thời gian?" Mộc Yên càng lúc càng không hiểu ý của A Cửu.
"Dung Ngữ tiểu thư nói muốn dẫn cô ra ngoài, thuận tiện đi bàn chuyện, nếu cô vẫn chưa ăn cơm chiều, thì để cố ăn trước."
"Muốn đi đâu?"
"Điều này tôi cũng không biết." A Cửu vừa định nói thêm gì đó thì thấy Dung Ngữ từ bên ngoài trở về, "Chị dâu nhỏ, mau đi theo em!"
Bởi vì nhờ Mộc Yên cầu tình nên dù Dung Lạc không bao giờ thay đổi quyết định của mình cũng đã dễ dàng buông tha cho Dung Trạch và Dung Ngữ, hai ngày nay chơi đùa đến điên rồi, hai người không có việc gì đều thích ân cần chạy theo Mộc Yên. Mộc Yên cảm thấy rất bất đắc dĩ với chuyện này.
Dung Ngữ kéo cô đi tới cửa, nhìn thấy một chiếc Lamborghini màu trắng đã mở cửa, đây không phải là xe của Dung Lạc sao? Mộc Yên nghi hoặc.
Cửa kính xe hạ xuống, Mộc Yên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Dung Trạch, nháy mắt mấy cái với bọn họ, đêm nay Dung Trạch có vẻ hơi khác vẻ nghịch ngợm ngày xưa, "Hai vị mỹ nữ, lên xe đi." Thật là hiếm khi anh không đấu võ mồm với Dung Ngữ, trên mặt hai người đều dào dạt ý cười.
Dung Ngữ kéo Mộc Yên ngồi vào trong xe, cửa xe vừa mới đóng lại, Dung Ngữ thần bí nói với Mộc Yên, "Chị dâu nhỏ, em biết bây giờ chị có rất nhiều nghi vấn, nhưng bọn em không thể nói gì được. Tới nơi chị sẽ hiểu hết." Lấy khăn lụa màu đen cô đã chuẩn bị sẵn ở trong túi ra, Dung Ngữ tiếp tục nói, "Điểm đến ở phía trước, mời chị phối hợp làm một việc với em."
Xuyên qua kính chiếu hậu, Dung Trạch nhìn hai mắt Mộc Yên bị Dung Ngữ dùng khăn lụa màu đen bịt lại, trêu chọc nói, "Dung Ngữ, hành động này của em thật giống như bắt cóc."
"Đi chết đi, hôm nay ngưng chiến, hôm khác gia tìm cậu đánh nhau?" Trừng mắt nhìn Dung Trạch, Dung Ngữ phản kích lại.
" Được được, hôm nay tiểu nhân nghe ngài."
"Vẫn còn biết điều." Dung Ngữ ngẩng đầu lên không được tự nhiên nhẹ cười rộ, bởi vì cô phát hiện Mộc Yên bị mình bịt mắt như vậy, thật sự giống như là bắt cóc. Nhưng ngẫm lại, ai dám bắt cóc bà cô này chứ? Nếu vậy anh cả không đại khai sát giới mới là lạ!
Mộc Yên im lặng ngồi đó, cô không biết hai anh em này rốt cuộc muốn làm gì, nhưng đầu óc cô lại suy nghĩ đến cái khác. Nếu sư phụ Lý Hân của cô đã gấp gáp về nước thì xem ra tổ chức rất coi trọng nhiệm vụ đối với Nhà họ Dung lần này, còn có chuyện Dung Lạc đối kháng Dung Tề nữa, nước cờ kế tiếp trong kế hoạch của anh như thế nào?
Lúc cô không ngừng suy tư thì xe đã chạy đến nơi, Dung Ngữ nắm tay Mộc Yên xuống xe, giữa một màn đen, Mộc Yên đi theo Dung Ngữ một đoạn đường, đến khi cô cảm thấy dưới chân có đá cuội, Dung Ngữ mới dừng lại, hơn nữa buông lỏng tay cô ra.
Ánh trăng yên tĩnh, vì mắt Mộc Yên bị che khuất nên các cơ quan khác trở nên rất mẫn cảm.
Gió thổi làm thanh âm lay động của bụi cỏ vang lên rất rõ, ngẫu nhiên có vài tiếng côn trùng kêu lên, có tiếng nước chảy róc rách, mùi sen tươi mát.
Chẳng lẽ là ở ngoại thành? Bởi vì lúc ngồi trên xe Mộc Yên chỉ lo suy nghĩ cho nên không biết xe chạy bao xa, tất nhiên cô không đoán ra hiện tại là ở mội thành hay ngoại thành rồi.
Lúc cô đang nghi hoặc thì cô rõ phía sau có tiếng bước chân, ngón tay hơi lạnh còn có chút tươi mát, Mộc Yên cảm thấy có người đang gỡ khăn lụa màu đen trên mắt cô xuống.
Vì người đó tới gần nên cô có thể ngửi thấy rõ hương trà nhàn nhạt trên người đối phương, mùi vị quen thuộc hợp lòng người như thế, không cần nói cô cũng biết là ai.
Lông mi thật dài run rẩy, ánh sáng dần dần chiếu vào mắt của cô.
Bởi vì ở trong bóng tối một thời gian dài, đột nhiên mở mắt ra nên mắt của cô có chút mơ màng, cảm giác không rõ lắm.
Ánh trăng sáng tỏ, lờ mờ chiếu xuống, sóng nước xao động trong mặt hồ trong xanh. Dồn lại ở khúc sông khúc khuỷu, ánh nến đỏ rực như lửa chạy dọc theo hành lang dài đến cuối bờ, ngọn lửa tỏa ra, tất cả cảnh đẹp đều bị khí trời ấm áp vây quanh.
"Nơi này là?" Mộc Yên ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt mỉm cười trước mặt mình.
"Nhà của chúng ta." Dung Lạc cũng nhìn Mộc Yên chằm chằm, trong đôi mắt đen nhánh chỉ có một mình cô. Ánh mắt thâm thúy giống như có thể nhìn thấu lòng cô.
"Nhà?" Mộc Yên giật mình, bất tri bất giác lặp lại từ đó một lần nữa.
"Đúng, nhà của chúng ta." Anh nói to hơn, vươn hai tay ra ôm cô vào lòng. Nến đỏ tỏa ra, mọi thứ đều chìm trong vẻ đẹp mộng ảo khó tin này. Nghe anh nhấn mạnh, Mộc Yên mới nhớ tới cái sân cũ kia, Dung Lạc đã từng đưa cô đến đây.
Mười ngón tay đan vào nhau, anh nắm chặt tay cô đi lên chỗ hành lang gấp khúc, hành lang dài ngoằn ngoèo, dọc theo đường đi là ánh nến cháy sáng, giống nhau bọn họ có thể nắm tay nhau đi theo năm tháng.
Rốt cục cục cũng đến cuối hành lang. Tầm mắt lập tức trở nên trống trải, gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái mang theo hương sen nhè nhẹ thổi vào mặt, lần trước tới nơi này chỉ nhìn thấy những cây sen tàn. Cành liễu lả lướt, mềm mại cành rũ xuống nước bị gió thổi lay động tạo thành gợn sóng lăn tăn trong nước, điều khiến Mộc Yên kinh ngạc là hoa sen trong hồ đã hoàn toàn nở rộ, óng ánh trong suốt dưới ánh trăng, hoa sen có màu hồng nhạt, có màu trắng, xinh đẹp trắng tinh mà thanh nhã. Đóa hoa có nụ hoa sắp nở, diendaffnlleequyssdo00n sắp tràn ra ngoài, làm nổi bật lá sen xanh biếc, dáng vẻ lả lướt, mùi thơm nức mũi người khác.
Mộc Yên nhìn cảnh tượng trước mắt như ảo mộng, cô đột nhiên nghiêng mặt qua nhìn người đang đứng sóng vai bên cạnh, dưới ánh trăng sáng tỏ, khuôn mặt tinh xảo của Dung Lạc giống như bức tượng điêu khắc vậy, ánh mắt đa tình thâm thúy, làm cho Mộc Yên không nhịn được vươn tay muốn chạm vào. Tay cô còn chưa vươn ra, đã bị Dung Lạc nắm lấy trước, nâng tay cô lên, đặt một nụ hôn ấm áp vào lòng tay cô.
"Dung Lạc." Cô nhẹ giọng gọi anh, pháo hoa lại đột nhiên bay lên không trung, nổ tung giữa hồ sen, pháo hoa nở rộ đẹp rực rỡ chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm, ánh sáng màu vàng lóng lánh, từ từ bị nghiền nát, chiếu sáng rõ ràng khuôn mặt tuấn tú của Dung Lạc.
Mắt Mộc Yên đã sớm nhìn lên bầu trời, pháo hoa liên tục không ngừng bay lên không trung, ánh sáng chói mắt không ngừng nổ tung, vỡ vụn ra, rồi lại có cái khác bay lên, chiếu sáng toàn bộ màn đêm rõ như ban ngày, cũng mãi mãi chiếu sáng cõi lòng đen tối của Mộc Yên.
Cô im lặng tựa vào ngực Dung Lạc, trên mặt cũng bỏ bớt lớp ngụy trang, đứng ở trên lầu nhỏ trong sân, Dung Ngữ và Dung Trạch cũng ngồi dưới trời đất thưởng thức màn pháo hoa đẹp đẽ đầy trời.
Dung Trạch nhìn hai người đang ôm nhau ở hồ sen, cảm thấy rất kỳ diệu. Từ sau khi anh gặp Dung Lạc, được anh cứu về, thật sự trở thành thiếu gia Nhà họ Dung, anh chưa bao giờ thấy được nụ cười ấm áp trên khuôn mặt luôn lạnh lùng nhàn nhạt của anh, đương nhiên, anh dịu dàng là vì cô gái trong lòng anh.
Nhưng mà, anh cũng chưa bao giờ thấy Mộc Yên dịu dàng và yên tĩnh như thế. Tuy rằng không thể nói là lạnh nhạt nhưng trên người Mộc Yên luôn có một vẻ thờ ơ, giống như không ai có thể tiếp cận cô, tuy rằng không có rõ ràng như Dung Lạc, nhưng khi cô nổi giận cũng làm cho người khác sợ hãi. Bởi vì lần trước Dung Lạc gặp chuyện không may, Dung Trạch chính mắt nhìn thấy thân thủ của Mộc Yên, lưu loát nhanh chóng, chiêu nào cũng trí mạng, một cô gái lạnh thấu xương như vậy lại đột nhiên trở nên dịu dàng như thế, đại khái là vì người đàn ông ôm cô đủ mạnh mẽ khiến cô an tâm.
"Đùng" một đóa hoa thật lớn với màu sắc rực nổ tung giữa không trung, xinh đẹp làm cho người ta không nỡ rời mắt. Trong sân có người, thậm chí người hầu phóng pháo hoa cũng ngẩng đầu nhìn ánh sáng xinh đẹp trên trời chỉ có một mình Dung Lạc là chưa từng rời mắt khỏi khuôn mặt Mộc Yên.
"Đẹp quá." Mộc Yên sợ hãi than, pháo hoa tản ra chiếu thẳng vào đôi mắt đen nhánh mê người của cô.
"Quả thật rất đẹp." Anh nhìn đôi môi cô càng lúc càng đỏ trong ánh lửa, đôi mắt mơ hồ.
Tay đặt trên Mộc Yên dùng sức một chút, để cho cô xoay người lại nhìn anh.
Mộc Yên cười khẽ nhìn anh, không khí đêm nay tuyệt vời như vậy cũng kích thích tính trẻ con của cô, giật nhẹ ống tay áo của Dung Lạc, cô ghé vào lỗ tai anh nức nở nói, "Pháo hoa đẹp như vậy, nếu anh ước gì đó thì có lẽ sẽ rất linh nghiệm."
Dung Lạc lắc đầu, mỉm cười nói, "Tiểu Yên, nguyện vọng của anh chỉ có em mới có thể giúp anh thực hiện."
"Nguyện vọng gì..." Cô còn chưa nói xong, đã cảm thấy môi hơi ấm áp, anh dùng nụ hôn để ngắ ngang lời cô muốn nói.
Lúc tách ra, anh cúi người xuống, vô cùng thân thiết chạm đầu vào đầu cô, trong mắt đầy vẻ dịu dàng, "Sau này có anh ở đây, em sẽ không bao giờ sợ bóng tối nữa."
"Dung Lạc." Mộc Yên cảm động nhẹ giọng gọi anh, anh đã biết toàn bộ, biết cô sợ màn đêm, biết cô e ngại bóng tối, vô số lần gặp ác mộng có thể thấy cô sợ hãi cỡ nào, từ nhỏ nó vẫn luôn quấn quanh cô, làm cô hít thở không thông.
"Ngoan, sau này đêm nào anh cũng ở cùng em." Ở Nhà họ Dung, tuy rằng bọn họ không ngủ cùng giường, nhưng dù sao cũng xài chung một phòng ngủ, tối nào anh cũng đều nghe thấy cô nói những lời vô nghĩa khi gặp ác mộng. Mỗi đêm anh đều phải xuống giường, chỉ có khi vỗ về cô thì cô mới có thể bình yên đi vào giấc ngủ. Mỗi lần thấy cô gặp ác mộng là anh lại tan nát cõi lòng. Tuy rằng vẫn biết thân thủ cô không tệ nhưng dù sao vẫn là một đứa nhỏ, đã như vậy, những người làm cô tổn thương anh sẽ xử trí hết, mặc kệ là nhà họ Mộc hay là Sở Hoán anh đều sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai làm tổn thương cô! Sát ý dâng lên, nhìn thoáng qua người trong lòng Mộc Yên không hiểu cho nên nhìn anh, mắt Dung Lạc lại lập tức trở nên nhu hòa, giống như ánh mắt lạnh thấu xương vừa rồi là do cô ảo giác.
"Dung Lạc." Cô vươn tay ôm cổ anh, hôn lên mặt anh."Cám ơn anh." Cám ơn anh đã yêu chiều tôi, cám ơn anh đã cẩn thận quan tâm tôi, càng lúc tôi càng không nỡ rời khỏi sự ấm áp của cơ thể anh.
Cô ôm chặt anh, lúc này Dung Lạc có cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Anh biết Tiểu Yên nhất định sẽ hiểu lòng anh, cảm xúc hưng phấn vui sướng thúc giục, Dung Lạc nhịn không được cúi người xuống hôn thật sâu lên môi cô.
Bởi vì đã xác định tâm ý của mình, Mộc Yên hơi kinh ngạc một chút sau đó liền để anh tùy ý hôn môi mình, hơi thở dây dưa lẫn nhau, nóng rực mà thiêu đốt máu của cả hai.
Nụ hôn mềm nhẹ rơi trên mí mắt, mang theo hương thơm ấm áp chậm rãi chạy xuống gương mặt nhẵn nhụi bóng loáng của Mộc Yên, không biết là bởi vì ánh nến chung quanh hay là do cô thật sự thẹn thùng mà gương mặt cô đỏ bừng đến mức có thể mê hoặc lòng người. Trong lòng Dung Lạc có chút bất đắc dĩ, quả nhiên ông trời phái cô tới để khống chế anh, nói cách khác, vì sao khi anh hôn cô lại như bị trúng độc, luôn mê mẩn và say đắm chứ?
Nhưng anh nhất định không biết, đối với Mộc Yên mà nói, anh mới giống độc dược, một khi dính vào thì sợ là cả đời cũng không giải được.
Cảm nhận xúc cảm nóng bỏng trên môi, lưỡi anh mạnh mẽ mà không mất sự dịu dàng cậy răng cô đi vào trong, trong não Mộc Yên trống rỗng, trong tiềm thức chỉ biết người đàn ông đang hôn mình sáng lạn hơn cả pháo hoa. Cảm giác được cô đang thử vươn lưỡi ra đáp lại, trong lòng Dung Lạc lại có chút kinh hỉ, nụ hôn cũng từ dịu dàng trở nên mạnh bạo hơn, trằn trọc mút vào, trong lúc nhất thời khó xa khó rời.
Hôn môi của nhau, hơi thở càng lúc càng nóng bỏng, pháo hoa, nến đỏ, còn có tiếng nước chảy róc rách đẫ sớm bay lên chín từng mây. Giờ phút này, trong mắt bọn họ chỉ có lẫn nhau, không hề nhìn thấy những thứ khác.
Trên lầu nhỏ ở trong sân, Dung Ngữ trừng lớn mắt nhìn hai người đang ôm nhau thân thiết hôn môi, sợ hãi than, "Anh cả quá lợi hại, ôi chao? Anh hai, anh nói xem anh cả chưa bao giờ tiếp xúc với phụ nữ thì sao kỹ xảo lại thuần thục như thế?"
"Anh hai?" Gọi nửa ngày không nghe thấy tiếng Dung Trạch, Dung Ngữ vội vàng quay đầu lại tìm người.
Ánh sáng long lanh của những ngôi sao trên bầu trời đêm, pháo hoa vẫn rực rỡ đến loá mắt. Lúc Dung Ngữ quay đầu lại, bỗng nhiên thấy Dung Trạch chăm chú nhìn hai người đang hôn nhau, trên mặt đầy ý cười, một đóa lửa đỏ của pháo hoa vừa đúng lúc nổ bung ra ở phía sau lưng anh, ánh lửa đỏ tươi làm hai má Dung Trạch đỏ ửng, cả người anh trở nên nhu hòa khiến người ta động tâm. Dung Ngữ quay đầu lại suy nghĩ, liều mạng lắc đầu, vừa rồi nhất định là đầu óc của cô hư rồi, nếu không thì sao cô lại cảm thấy anh hai nhà mình đáng yêu chứ!
"Em nhìn anh làm cái gì?" Dung Trạch hồi thần lại sau đó mở miệng, khiến cho Dung Ngữ bất đắc dĩ trợn trắng mắt, xem đi, cô đã nói biểu hiện tốt đẹp vừa rồi của người này là
giả dối mà.
Khóe môi nhếch lên, Dung Ngữ trêu tức, "Anh hai, không phải đang nhìn cảnh hôn môi sao, sao mặt của anh lại đỏ hơn mông khỉ vậy, không phải là anh cũng có cảm giác chứ?" Nửa câu sau cố ý đè thấp giọng, Dung Ngữ nhẹ nói thầm vào tai Dung Trạch. Giọng nói trầm thấp và hơi thở ấm áp làm cho Dung Trạch đột nhiên kinh sợ, giật mình một cái sau lập tức đẩy cô ra, rồi xù lông lên, Dung Lạc hét về phía cô, "Dung Ngữ, em đúng là đáng đánh đòn!"
Dung Ngữ bất đắc dĩ lắc đầu, đánh cái gì mà đánh, không phải nói hôm nay ngưng chiến sao? Xem đi, cô biết là anh hai của cô không đáng yêu chút nào! Bởi vì đứng trong đêm tối nên cô không phát hiện gương mặt Dung Trạch đỏ lên vì câu nói của mình.
Hoa sen trong hồ lay động, mùi hương tươi mát tỏa đầy sân, nến đỏ tỏa sáng, tất cả đều như nỗi sầu triền miên.
Vừa hôn xong, một nụ hôn mà dài như một Thế Kỷ, Mộc Yên tựa vào trong ngực Dung Lạc, bởi vì đầu óc thiếu ôxi nên hít thở gian nan.
Ngay khi cô hồi thần lại từ trong trạng thái mờ mịt vừa rồi thì đã muốn bị Dung Lạc ôm lên. Kinh ngạc nhìn đôi mắt đầy ý cười của anh, dư vị nồng nhiệt vừa rồi còn chưa biến mất, trái tim vẫn đập mạnh như trước. Mộc Yên nằm ở trong ngực Dung Lạc, chỉ cần nghe anh tiếng tim đập mạnh mẽ của anh là sẽ cảm thấy rất an tâm. Nhìn cô khép mắt, dựa đầu vào trong ngực mình, khóe môi Dung Lạc nhếch lên.
Lần này đến đây, cái sân này đã được trang trí lại, Mộc Yên cảm thấy đẹp hơn nhiều so với lúc trước cô đến, cô nhìn cửa gỗ được khắc hoa tinh xảo, bên trên được chạm trổ trông rất sống động khiến cô nhịn không được muốn vươn tay chạm tới nó.
Cửa phòng ngủ bị Dung Lạc dùng một tay đẩy ra, anh ôm cô ngồi xuống chiếc ghế mây bên cạnh, sau đó đứng dậy rót cho cô một ly trà xanh.
Không giống mùi vị nồng đậm như lúc trước, sau khi uống xong chén trà xanh nhàn nhạt này lại cảm thấy rất nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng khi nuốt xuống lại thấy có hương thơm mát quanh quẩn trong miệng.
"Trà này dùng sương sớm pha với lá sen." Anh nhìn bộ dáng thích ý của cô, cũng mỉm cười.
Mộc Yên uống trà, bỗng nhiên cảm thấy có vị lành lạnh nhẹ nhàng khoan khoái rất quen thuộc, nghĩ lại nụ hôn vừa rồi của cô và Dung Lạc, hai má lại ửng hồng, bởi vì vừa rồi lúc cô và anh gắn bó đã nếm được hương vị này rồi.
"Hương vị thế nào?"
Nhìn cô gật đầu, Dung Lạc cười khẽ, "Anh cũng nếm thử."
"Đã uống xong rồi." Cô nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc.
"Đừng lo."
Cô còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh lấy lại chén trà, nụ hôn cực nóng hôn lại rơi xuống môi thêm lần nữa.
Mộc Yên bất đắc dĩ, người đàn ông trước mắt này có vẻ rất thích chơi trò này, nhưng so sánh với nụ hôn sâu ở trong sân thì nụ hôn này rõ ràng có sắc thái động tình, hơi thở của bọn họ đã sớm hỗn loạn, người càng lúc càng nóng rực.
Đầu ngón tay hơi lạnh của anh nhẹ vuốt cần cổ nhẵn nhụi trắng nõn của cô, mềm nhẹ vuốt ve, giống như đang an ủi sự bất an lúc này của cô.
Nụ hôn nóng rực hôn mang theo hương trà tươi mát chạy dọc theo cần cổ thon dài của cô đến xương xương quai xanh tinh xảo, gỡ hai cái khuya áo của cô ra.
Sâu trong mắt của Dung Lạc đầy vẻ dụ hoặc, "Tiểu Yên." Anh nói dễ nghe lại trầm thấp. Anh để lại hai dấu hôn thật sâu ở xương quai xanh của cô, sắc mặt mê hoặc xiêu lòng người.
Cảm giác được anh cắn xương quai xanh của mình, âm thầm mà trực tiếp tuyên cáo quyền sở hữu của anh. Cô không khỏi cười khẽ, ngày mai nhất định phải mặc áo cao cổ rồi.
Mộc Yên híp mắt nhìn anh, cô không thể tưởng tượng được anh cũng có sắc mặt như vậy, người luôn lạnh lùng lại có vẻ mặt mị hoặc như vậy thật đúng là khiến người ta động tâm.
Hai tay cô ôm cổ anh, nhắm mắt lại hôn thật sâu, cảm giác được cô chủ động phối hợp, đôi mắt của Dung Lạc hơi u ám, nhưng đến cuối cùng anh vẫn khắc chế được mình, rời khỏi bờ môi anh si mê. Ánh mắt khôi phục lại vẻ bình tĩnh như trước, anh mềm nhẹ vuốt ve mái tóc dài của cô, mỉm cười, "Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm đi. Ngoan."
Mộc Yên còn chưa nói gì thêm đã bị anh đẩy vào phòng tắm tắm rửa thay áo ngủ, chờ cô tắm xong đi ra thì anh cũng đã tắm, thay đồ ngủ xong xuôi và đang chờ cô.
Anh ôm cô, mềm nhẹ hôn lên trán cô, "Mau ngủ đi."
Mộc Yên chui vào trong lòng anh, dựa vào anh ngáp một cái sau đó cũng nặng nề ngủ. Yêu chiều nhìn dung nhan ngủ say của cô, Dung Lạc cười khổ, anh thật sự đã xem nhẹ lực dụ hoặc của cô đối với mình rồi, vừa rồi thiếu chút nữa đã không áp chế được.
Anh yêu cô, muốn ở cùng cô mãi mãi, nhưng dù sao cô vẫn là một đứa nhỏ, anh không đành lòng làm cô bị tổn thương, anh sẽ chờ một năm sau để cô lớn lên.
Ánh trăng sáng tỏ rực rõ, xuyên qua lớp cửa sổ thủy tinh chiếu vào hai người đang ôm nhau ngủ trên giường. Cảnh tượng ấm áp rất tốt đẹp.
Nắng sớm cắt qua phía chân trời, người trên giường giật giật rồi sau đó chậm rãi tỉnh lại.
Mộc Yên giật mình nhìn trần nhà phòng ngủ, trong lúc nhất thời còn chưa kịp nhớ lại mình đang ở đâu, đầu óc dần dần khôi phục trí nhớ, suy nghĩ cũng bắt đầu rõ ràng hơn, cô chợt nhớ tới mọi chuyện xảy ra đêm qua.
Nhìn quanh căn phòng ấm áp, khóe môi cô cũng không tự chủ được cong lên.
Chậm rãi ngồi dậy, nhìn thấy trên chiếc giường to như vậy mà chỉ có một mình mình, cô hơi giật mình, vừa vặn vị trí bên cạnh lại rất ấm áp, có thế thấy anh vừa rời đi không lâu.
Đứng dậy mặc quần áo rồi xuống giường, kéo rèm cửa làm bằng trúc lên, toàn bộ căn phòng đều tràn ngập ánh mặt trời.
Cô lại có thể ngủ một đêm ngon giấc mà không nằm mơ, cũng không có gặp cơn ác mộng luôn đeo bám theo cô.
Nhớ lại đêm qua anh mạnh mẽ để lại dấu hôn ở xương quai xanh của cô, Mộc Yên mỉm cười cúi đầu nhìn, không biết từ khi nào mà trên cổ cô có nhiều thêm một sợi dây chuyền đá Hồng Ngọc, tuy rằng viên ngọc không lớn, nhưng lại sáng rõ, ánh sáng màu đỏ phơn phớt cho thấy nó là hàng thượng phẩm. Càng tuyệt vời hơn nữa là, viên ngọc màu hồng tự nhiên lại bị mài nhỏ như hạt đậu đỏ.
** ‘Hồng đậu sinh nam quốc, xuân lai phát kỷ chi. Nguyện quân đa thải hiệt, thử vật tối tương tư." Tuy rằng từ nhỏ cô sống ở nước ngoài, nhưng bài thơ 《 Tương tư 》 của Vương Duy cô vẫn biết rõ, tuy rằng cô biết anh nho nhã, nhưng Mộc Yên lại không ngờ Dung Lạc sẽ sử dụng những biểu tượng cổ xưa như "Đậu đỏ" để bày tỏ nỗi niềm mà anh muốn gửi gắm trên người cô. Người đàn ông này rất hiểu cách làm thế nào để đả động lòng người, cũng khiến cho người khác một khi đã dựa vào là không thể rời đi.
** Dịch nghĩa: ‘Đậu đỏ sinh ở phương nam, mùa xuân đến nảy bao nhiêu cành. Xin chàng hãy hái cho nhiều, vật ấy rất gợi tình tương tư.’
(Ghi chú: Đậu đỏ có hình tròn, màu sắc tươi hồng, hình dạng đáng yêu, thường làm đồ trang sức trên mái tóc phụ nữ. Người xưa lấy cây này biểu tượng cho tình yêu nên mới có tên là cây “tương tư”.)
Lúc đang suy nghĩ đến xuất thần, Mộc Yên đột nhiên cảm giác được sau lưng có sự ấm áp, cô đã bị vây bởi một cái ôm ấm áp.
"Thích không?" Anh ôm cô, cúi đầu xuống hôn lên chỗ xương quai xanh có sợi dây chuyền ngọc Hồng đó.
"Đậu đỏ sao?" Quay đầu lại, cô đón nhận ánh mắt có cười nhẹ nhàng của anh.
"Không đúng, là tương tư." Anh nhìn cô rồi nhấn mạnh, vừa mới dứt lời lại hôn lên môi cô, làm sao bây giờ? Anh giống như bị trúng độc vậy, luôn nghĩ muốn mãi mãi hôn cô như vậy, không muốn buông ra nữa.
——
Đến nhà ăn dùng bữa sáng Dung Lạc đã chuẩn bị, Mộc Yên thích ý tựa vào xích đu trong đình viện.
Bỗng nhiên, cô nghĩ tới chuyện gì đó thú vị, ôm Laptop đặt trên đùi, mở ra, quả nhiên tất cả đều nằm trong dự tính của cô, các trang tin tức lớn đều có tiêu đề là: Truyền thông "Hoa Vũ" đưa tin người mẫu Mộc Cẩm, thiên kim tiểu thư của công ty Mộc thị ra vào quán bar đêm to lớn phồn hoa nhất, trở thành ‘gái’ bán thân trong quán bar. Mấy ngày gần đây còn sanh non, rốt cuộc đứa bé là của ai?
Kèm theo đó là những hình ảnh mạnh bạo, thậm chí còn có mấy tấm bị bôi bẩn, kết hợp với thân phận thật sự của Mộc Cẩm, tin tức này vừa truyền ra ngoài thì danh dự mà cô tạo dựng trong giới truyền thông đều đổ sập ầm ầm, chỉ trong một đêm mà đã thân bại danh liệt. Đồng thời liên lụy đến công ty Mộc thị, nghe nói chỉ cổ phần công ty liên tục bị hạ xuống hơn ba mươi phần trăm, những cổ đông của Mộc thị đều yêu cầu rút cổ phần khỏi công ty, điều này còn liên lụy đến "Hằng Phong" vừa mới bắt đầu khởi nghiệp, bởi vì cho tới nay quan hệ hợp tác giữa "Hằng phong" và Mộc Cẩm rất hòa hợp, diễn(dann;lle3*quyd0n chỉ trong một đêm đã làm cho "Hằng Phong" tổn thất hơn trăm triệu. Không thể không nói thế lực truyền thông thật đáng sợ, ngày xưa Mộc Cẩm là người mẫu còn bây giờ thật giống như sao chổi, chỉ cần công ty nào hợp tác với cô thì công ty đó sẽ liên tục gặp chuyện không hay. Chuyện liên quan đến danh dự của nhiều công ty, có người còn công khai khiêu khích trước truyền hình, "Không ngờ người phát ngôn mà truyền hình cho là tốt nhất lại là gái điếm!"
Dân mạng cũng hăng say bình luận, liên tục chửi rủa, điều này khác hẳn với trên màn hình, làm cho mọi người cảm thấy thất vọng, bọn họ không thể thuê một gái điếm bán rẻ tiếng cười ở quán bar đêm làm nữ thần phát ngôn được. Đây là điều sỉ nhục của thương nhân, mọi người đều hô hào: Mộc Cẩm cút khỏi làng giải trí! Từ chối thuê Mộc Cẩm làm đại diện phát ngôn. Giới truyền thông cũng rất sắc bén, có người còn làm giả trang web trực tiếp mở một mục tên là ‘Nhận Mộc Cẩm là gà, mỗi ngày đến đăng ký để bàn luận." Mộc Yên đang uống nước đọc đến đây thì thiếu chút nữa bị sặc, bụng cười đến mức hơi đau. Đôi mắt híp lại, cô cười khẽ, "Quả nhiên sức mạnh quần chúng là vô hạn." Đây chính là hiệu quả cô muốn thấy, giết người phóng hỏa cô đã chơi chán rồi, muốn chơi thì phải chơi cho lớn. Cô thích nhất là nhìn đối thủ nếm thử cảm giác bị ngược đãi đến chết, phải cắt bỏ thịt trên người con mồi mới thú vị.
Cô muốn Mộc Cẩm sống cũng không được mà chết cũng không xong! Còn những người của nhà họ Mộc đã làm tổn thương cô nữa, bắt đầu từ Mộc Cẩm, Hứa Nhã Như, Sở Hoán, cuối cùng sẽ là Mộc Quốc Hồng, một người cô cũng sẽ không bỏ qua. Nếu quyết định muốn ở lại trong nước lâu dài thì cô cũng nên tính toán rõ ràng nợ cũ nợ mới!
Nghĩ đến bộ dáng Sở Hoán nhìn thấy tin tức hôm nay, cô cảm thấy anh nhất định sẽ cảm tạ cô vì những chuyện cô đã làm. Nhưng cô thật sự muốn cho anh đội nón xanh lâu một chút? Đột nhiên công bố như vậy, lại có chút không thú vị.
Nhà họ Mộc, trên bàn cơm.
Mộc Quốc Hồng cầm lấy tờ báo buổi sáng ném vào mặt Mộc Cẩm.
"Vô liêm sỉ, quỳ xuống cho tao, nhìn xem mày đã làm ra chuyện tốt gì ở bên ngoài đi?"
"Ba!" Mộc Cẩm thét chói tai, cô không biết mình lại làm sai cái gì mà Mộc Quốc Hồng lại tức đến vậy.
Nhặt tờ báo bị vo thành một cục lên, mở ra, khi nhìn thấy tiêu đề to trên mặt báo thì sắc mặt của cô trở nên trắng bệch.
Giật mình sửng sờ tại chỗ, Mộc Cẩm không có chút phản ứng nào, chỉ thấy Sở Hoán mới vừa đi từ bên ngoài trở về lập tức cho cô một cái tát thật mạnh.
Khóe miệng đầy máu tươi, Mộc Cẩm đau đớn như bị vạn tiễn xuyên tâm. Anh Sở Hoán cô yêu nhất lại đánh cô, cô ôm mặt mình, không dám tin.
Sở Hoán uống rượu cả đêm ở bên ngoài nên người toàn mùi rượu, hai mắt đỏ bừng đầy hận ý và sự tức giận. Anh không muốn nói thêm bất cứ câu nào với người trong gia đình này nữa. Lưu loát xoay người, anh thật sự không muốn tiếp tục ở đây nữa. Phía sau là tiếng khóc đau thấu tim gan của Mộc Cẩm, nhưng anh lại không nghe thấy gì, trong đôi mắt tối đen thậm chí còn có chút châm chọc. Anh không bao giờ tin tưởng một câu nào của tiện nhân kia nữa, cũng không bao giờ muốn gặp lại bất cứ người nhà họ Mộc nào.
Cả người tê liệt ngã vào bên trong chiếc xe BMW màu đen, anh cảm giác mình không còn gì cả.
Chuyện hôm qua xảy ra ở khách sạn anh càng nghĩ càng thấy không đúng, anh nhận được thiệp mời của Tiểu Yên thông qua chuyển phát nhanh, vốn định đi giải thích với cô chuyện lần trước giận dữ mà đánh cô nhưng không ngờ anh vừa mới đi vào đã thấy Mộc Cẩm bị Mộc Yên đẩy té xuống nước, trong lúc bối rối anh đã cứu Mộc Cẩm rồi giận dữ mà quên luôn ý định ban đầu mình đến đó, anh muốn giải thích với cô. Vốn định buông Mộc Cẩm ra để nói chuyện với cô, nhưng không hiểu sao khách sạn Hilton lại cho bảo vệ đến, nhìn bọn họ đồng loạt xông lên, anh sốt ruột muốn đi lên giúp cô, lại bị Mộc Yên cho rằng anh muốn đối phó cô, thậm chí còn nghĩ những người đó là do anh tìm đến để hại cô. Đúng là buồn cười, sao anh có thể hại cô được? Nếu anh muốn hại cô thì những chuyện anh làm nhiều năm nay thật sự trở nên vô nghĩa rồi. Nhưng đời người lại vớ vẩn như vậy, khi anh tự cho là đã bày mưu tính kế đúng thời điểm thì lại bị người nhà họ Mộc tính kế.
Từ nhỏ anh đã biết Hứa Nhã Như ác độc bao nhiêu, bà ta lập kế hoạch diệt trừ Tiểu Yên vô số lần đều bị anh nhìn thấu. Bao gồm cả trận hỏa hoạn vô tình đó, Tiểu Yên vẫn cho rằng người cứu cô là Lý quản gia, nhưng thật ra không phải, lúc ấy, lửa cháy mạnh như vậy ai mà nguyện ý tự đẩy mình vào nguy hiểm chứ, chỉ có anh không biết sống chết vọt vào, lửa lớn như thế, khói mù mịt khắp nơi, rốt cục anh cũng tìm được bóng dáng nhỏ bé của cô, cố hết sức ôm cô thật chặt, thậm chí anh còn nghĩ tới chuyện nếu chết cùng cô ở trong đó cũng không sao cả. Rốt cục, trời không phụ người có lòng, khi tất cả mọi người tuyệt vọng thì anh ôm cô chạy ra, giao Tiểu Yên cho Lý quản gia rồi một đám người liền vây quanh cô vội vàng đưa đến bệnh viện. Nhìn cô rốt cục cũng an toàn, anh cảm thấy đau rát rồi té xỉu xuống bãi cỏ.
Nếu nói địa vị Tiểu Yên ở nhà họ Mộc rẻ tiền thì một đứa con nuôi không chút huyết thống như anh ở đây phải chịu ánh mắt lạnh lùng coi thường của người khác. Sau trận hỏa hoạn đó, anh gần như biến mất khỏi nhà họ Mộc ba tháng, bởi vì bị thương quá nặng, anh ở bệnh viện trị liệu hơn ba tháng. Làn da sau lưng bị phỏng nghiêm trọng, bây giờ khi anh thay quần áo, vết sẹo dữ tợn sau lưng hiện lên trong gương khiến cho anh nổi da gà, nhưng anh không hề hối hận, nếu có thể đổi lấy mạng của cô thì nhiêu đây không đáng kể chút nào. Sau đó, khi cô và anh nói đến trận hỏa hoạn đó, nói là nhờ có Lý quản gia, muốn cám ơn gì gì đó. Khi đó, anh chỉ mỉm cười ôm chặt cô, anh không muốn cô thấy áy náy.
Càng lâu dài, anh lại càng sợ hãi. Anh không biết Hứa Nhã Như sẽ lại nghĩ ra kế hoạch độc ác gì để làm Tiểu Yên bị thương nữa. Dần dần anh phát hiện con gái Mộc Cẩm của Hứa Nhã Như cũng thích mình, vì thế anh cũng không từ chối cô, thậm chí cố ý mờ ám, để cho Mộc Cẩm thích anh đến si mê. Bởi vì ngay lúc đó anh và Mộc Yên còn quá nhỏ, trong tay không có gì cả, chỉ có thể nắm Mộc Cẩm làm lợi thế. Anh yên lặng ám chỉ Hứa Nhã Như, nếu bà ta dám tìm cách giết Mộc Yên, anh sẽ kéo Mộc Cẩm chôn cùng.
Rốt cục vì như vậy mà bọn họ bình an vô sự trưởng thành, cuối cùng Mộc Yên bị người trong nhà này tổn thương rất nhiều, hơn nữa anh còn đối xử lạnh lùng với cô, cô thường xuyên ở Seattle, lâu lâu mới trở về.
Anh biết rất rõ, cũng không khó để giết Hứa Nhã Như, nhưng sau lưng bà ta là tập đoàn tài chính lớn còn có đương gia của Hứa gia nổi danh trong giới hắc đạo cũng không dễ chọc, nếu không người luôn vì lợi ích như Mộc Quốc Hồng cũng sẽ không cưới bà ta.
Những năm gần đây, Sở Hoán luôn thâu tóm thế lực của mình, chỉ vì muốn có một ngày giết được người phụ nữ độc ác này, nhưng tất cả đều không theo ý anh. Anh thật không ngờ Mộc Yên lại đột nhiên về nước, thậm chí đồng ý với Mộc Quốc Hồng làm đám cưới với Nhà họ Dung mà ông sắp xếp. Nhìn thấy cô và thiếu gia Nhà họ Dung thân mật khăng khít, anh bị ghen tị ăn mòn tâm trí, mới có thể nhiều lần làm những điều ngu ngốc giống một kẻ chuyên lừa gạt như Mộc Cẩm, thậm chí còn động thủ đánh Tiểu Yên mà anh quý trọng nhất. Anh vẫn luôn áy náy vì đã lợi dụng Mộc Cẩm, nhưng thật không ngờ cô ta lại hợp tác với tiểu thư Chu gia Chu Phinh Đình để hãm hại mình làm cho Mộc Yên hiểu lầm, còn có Mộc Cẩm dịu dàng nhu thuận ở trước mặt anh thì ra là một người phụ nữ không biết liêm sỉ như vậy. Anh thật sự bị mù mắt mới cảm thấy áy náy với cô ta.
Sau ngày hôm qua đi ra khỏi khách sạn Hilton, bất chấp miệng vết thương đang chảy máu trên vai, anh tìm người đi điều tra xem là ai làm chuyện kỳ quái như vậy. Sau khi biết được kết quả anh hận không thể bắn một viên đạn giết chết người dám can đảm tính kế anh, Chu Phinh Đình của Chu gia dám tính kế anh như vậy, còn kêu tất cả bảo vệ đi vào, hại anh bị người mình quý trọng nhất hiểu lầm là mình hại cô ấy, anh nhất định phải đòi lại nỗi nhục này! Còn đứa con gái Mộc Cẩm của nhà họ Mộc cũng dối trá hạ lưu giống như Hứa Nhã Như, anh sẽ lập tức giải trừ hôn ước với cô, không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa.
Anh vẫn nghĩ là người bày mưu nghĩ kế là mình, anh vẫn nghĩ là đến cuối cùng Tiểu Yên nhất định sẽ đến với anh. Nhưng người tính không bằng trời tính, đã đánh mất người mình yêu quý nhất, làm lòng cô bị tổn thương, cũng làm mình bị thương, máu chảy đầm đìa ở vết thương trước mắt, sao lại biến thành như vậy?
Nhưng dù có thế nào, anh đều đã hiểu rõ mọi chuyện không thể quay về như trước được nữa.