Edit: susublue
"Lạc Lạc." Cô gọi anh, điên cuồng chạy từ cầu thang lầu hai xuống, dưới ngọn đèn sáng rực rỡ ở lầu một, anh đứng ở đó, cách mình một khoảng cách gần như vậy, chỉ cần tới gần thêm chút nữa thì sẽ có thể chạm đến anh.
Giờ phút này, ở trong mắt cô, vạn vật trên thế gian đều ảm đạm không có ánh sáng, trong mắt của cô chỉ có một mình anh. Thiếu niên trong trí nhớ và anh của hiện tại đang đứng ở cùng một chỗ, cô liều lĩnh chạy về phía trước, thầm nghĩ muốn nhanh chóng ôm lấy anh.
"Lạc Lạc." Cô ôm anh thật chặt, cổ họng cũng khàn khàn.
Nhận thấy người trong lòng khác thường, vẻ mặt của Dung Lạc vốn đang giận dữ vì cô chạy xuống lầu quá nhanh nhưng bất ngờ trở nên mềm mại hơn. Nâng tay lên, nhẹ vuốt mái tóc dài mềm mại của cô, Dung Lạc bất đắc dĩ: “Sau này lúc xuống lầu đừng chạy nhanh như vậy nữa, lỡ té bị thương thì làm sao bây giờ?"
Thấy Mộc Yên không nói lời nào, Dung Lạc kéo cô ra, lúc nhìn thấy mắt cô đỏ lên thì nhịn không được mà nhíu mi.
"Tiểu Yên, có phải miệng vết thương trên cánh tay lại đau hay không?" Dung Lạc vội vàng vươn tay kéo ống tay áo của cô lên, thấy miệng vết thương đã đóng vảy nhưng vẫn ửng đỏ như trước thì lại đau lòng ôm lấy cô."Ngoan, anh giúp em bôi thuốc."
Ôm lấy Mộc Yên vẫn đang im lặng, Dung Lạc bế cô đi về phòng ngủ của bọn họ.
Ngoài cửa sổ tối đen, mở cửa phòng ngủ ra bật đèn bàn ở đầu giường lên, ánh sáng màu da cam nhu hòa mà ấm áp.
Mềm nhẹ đặt cô ngồi bên giường, mở ngăn kéo ở đầu giường ra, tìm thuốc trị thương Tạ Thần đưa. Dung Lạc nửa quỳ nửa ngồi trên tấm thảm nhung trước giường, dienxdaffnlleequysđonn chấm thuốc mỡ vào đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương ở cánh tay cô.
Ánh sáng ấm áp chiếu vào sườn mặt hoàn mỹ của anh, Mộc Yên nhìn anh nghiêm túc bôi thuốc trị thương cho cô, thiếu niên trong trí nhớ lại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô.
——
"Cám ơn anh” Cô ngồi ở mép giường, đôi mắt sáng trưng cẩn thận nói cám ơn."Đây là đâu?" Cô hỏi anh, vừa vặn nhìn thẳng vào ánh mắt của anh. Cô đã được thoa thuốc xong, anh vẫn im lặng, nhưng vẫn không nói một câu.
Dung mạo giống như viên ngọc được trạm khắc tỉ mỉ, tóc giống như ngọc đen, bóng lưng cao ngạo, một thiếu niên hoàn mỹ như vậy, đáng tiếc lại không biết nói. Nghĩ đến đây, cô lại nhịn không được cảm thấy hơi thương tiếc cho anh.
"Đúng rồi, xin chào, tôi tên là Mộc Yên." Cô nhóc ngẩng đầu cười nhẹ, "Rất vui được gặp anh." Cô chủ động nắm tay anh, trẻ con nhẹ nhàng lắc lư hai cái. Lòng bàn tay anh lạnh lẽo, lòng bàn tay của cô thì lại nóng như lửa, làm tan chảy trái tim đã đóng băng mấy năm nay của anh. Anh ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen nhánh giống như cơn mưa bụi kia, khắc ghi thật sâu trong trí nhớ.
——
Thì ra người cô vẫn luôn chôn sâu trong lòng lại vẫn luôn ở bên cạnh cô, thậm chí là có thể chạm được vào anh trong một khoảng cách gần thế này.
Mộc Yên vươn tay, nhẹ nhàng vuốt má trái của Dung Lạc, ánh mắt của cô sáng hơn cả sao trên trời. Cầm tay cô nhẹ nhàng áp lên hai má, Dung Lạc nhẹ giọng nói, "Còn đau phải không?"
Mộc Yên lắc đầu.
"Ngoan, chúng ta đi ăn cơm chiều." Anh nhẹ giọng khuyên bảo, nhìn cô nắm chặt tay mình không buông, Dung Lạc bật cười, tùy ý để cô nắm như vậy.
Bọn họ im lặng ăn cơm chiều, Dung Lạc và Mộc Yên luôn ít nói, A Cửu cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, nhưng lại người luôn hiểu thấu tâm lý người khác như Dung Lạc thì đã sớm phát hiện ra Mộc Yên khác thường.
Ăn xong cơm chiều, dặn dò người tới thu dọn chén bá, hai người cùng trở về phòng.
Mộc Yên tắm rửa xong, thay quần áo rồi đi ngủ, nhìn thấy anh đứng ở ngoài ban công nghe điện thoại. Ở nhà nên mặc quần áo ngủ đơn giản, Dung Lạc dựa vào vách tường, có vẻ như anh đang thảo luận công việc với người ở đầu dây bên kia, biểu cảm nghiêm túc, lạnh như băng.
Sau khi gác điện thoại, anh quay người lại vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của Mộc Yên.
"Mệt mỏi sao? Mệt mỏi thì ngủ sớm một chút đi." Anh đi qua ôm cô, hơi thở đầy hương vị quen thuộc khiến người khác an tâm.
Mộc Yên lắc đầu, dưới ngọn đèn ấm áp, nghiêm túc nhìn anh, "Lạc Lạc."
"Sao vậy?" Bởi vì giọng điệu của cô mà mắt anh cũng hơi nghiêm túc, anh đã sớm phát hiện ra cô khác thường, nhưng lại hy vọng cô có thể tự nói ra."Muốn nói cái gì?"
Mộc Yên bật cười, có phải anh rất hiểu cô hay không, cô còn chưa mở miệng nói mà anh đã biết cô có chuyện muốn nói rồi. Lôi kéo Dung Lạc ngồi xuống giường, Mộc Yên nắm tay anh, “ Từ nhỏ em đã sinh ra ở Seattle, mẹ em và Mộc Quốc Hồng vẫn luôn sống ly thân, đến khi em bốn tuổi thì mẹ bị sự cố máy bay lúc đi công tác nên mới chết. Sau đó, em bị đưa đến nhà họ Mộc ở với đám người đó. Nhưng Lạc Lạc, hình như trước kia em cũng đã nói với anh rồi, em sống ở nhà họ Mộc cũng không tốt đẹp gì. Vì thế sau khi em cố hết sức yêu cầu thì Mộc Quốc Hồng mới bất đắc dĩ gửi em lại Seattle vào năm em chín tuổi. Cuộc sống của em ở Seattle rất khổ, hơn nữa còn là một đứa bé chín tuổi, ngoại trừ căn nhà mẹ để lại cho em thì em không có gì cả. Cũng may, chính sách phúc lợi nước Mỹ rất tốt nên em được cô nhi viện chăm sóc cho đến khi 13 tuổi, lúc đó em bắt đầu tự chăm lo cho chính mình. Không có bạn bè, không có người nhà, chỉ có thể một mình cô độc lẳng lặng học tập. Cho nên thành tích của em vẫn rất tốt, ở trường em cũng học vượt lớp, thầy giáo khiếp sợ cho rằng em rất thông minh, nhưng thật ra em không có thông minh như bọn họ tưởng. Một mình em không có gì cả, chỉ có thể dựa vào học tập để vùi lấp đi sự cô đơn và sợ hãi trong lòng."
Dung Lạc cầm thật chặt hai tay của cô, hôn lên trán cô, "Có anh ở đây, sau này em sẽ không chỉ có một mình nữa."
Mộc Yên cười khẽ, cầm ngốn tay thon dài của anh, tựa đầu vào ngực anh tiếp tục nói, "Từ từ em lớn lên, cho dù em có làm cùng lúc năm công việc lặt vặt cũng không đủ để trả tiền trả học phí đắt đỏ ở Seattle, cô nhi viện cũng không có khả năng hỗ trợ em nữa. Vì thế trong lúc nản lòng thoái chí, em quyết định bỏ học, nhưng đúng lúc này, trường học lại gọi điện thoại đến nói cho em biết trong tổ chức từ thiện có người tình nguyện giúp đỡ em cho đến khi em tốt nghiệp đại học."
Cuộc sống ở Seattle, ngoại trừ làm việc và chấp hành nhiệm vụ thì thời gian còn lại cô đều chú tâm vào học tập, bắt buộc mình học những thứ không thích hợp với tuổi của mình, cứ như vậy mà thành tích của cô rất đáng kinh sợ!
"Cứ năm tháng tổ chức từ thiện lại gửi đến cho em rất nhiều tiền, cùng lúc đó, bọn họ kêu tôi cứ năm tháng thì phải viết một bức thư cho người đã giúp đỡ em. Người đó ngoại trừ giúp em trả tiền học phí đắt đỏ mà còn thông qua tổ chức từ thiện muốn giúp đỡ luôn cả phí sinh hoạt, nhưng lại bị em từ chối. Khi đó, em đã 15 tuổi, nên em muốn tự dựa vào sức lực của chính mình để tồn tại trên thế giới này. Vì thế em bắt đầu điên cuồng làm việc, công việc nào cũng cố gắng làm, có khi làm việc đến mức mỗi ngày chỉ có thể ngủ hai ba tiếng."
Anh đau lòng hôn lên mí mắt của cô, anh lật ngược tay lại nắm lấy tay của cô, hai người nhanh chóng đan xen tay vào nhau.
"Vì muốn kiếm nhiều tiền nên em bắt đầu thử một vài công việc có thể kiếm được nhiều tiền, vì thế em và quản lí của khách sạn Dạ Sắc ở Seattle
mới ký kết hợp đồng, bắt đầu tiếp đãi giới quý tộc trong xã hội thượng lưu, em còn nhỏ tuổi nên tất nhiên chỉ ngồi uống rượu với bọn họ." Nói tới đây, cô thấy trong đôi mắt âm trầm của Dung Lạc đầy sát ý, Mộc Yên an ủi hôn một cái lên môi anh.
"Nhưng em từ từ lớn dần, nghề nghiệp như vậy đối với một thiếu nữ mà nói, dù sao cũng rất nguy hiểm. Đám người hỗn loạn xuất hiện trong cái vòng luẩn quẩn đó, tùy tiện nhìn cũng có thể thấy bọn họ có ý đồ. Có một đêm, em ở khách sạn Dạ Sắc bị người ta tiêm một lượng lớn Heroin, lúc thuốc phát tác có rất nhiều đàn ông muốn xâm phạm em, em tuyệt đối không cho phép mình bị một đám người vũ nhục như vậy, vì thế mới ra sức giãy dụa, em dùng dao giết người. Nhưng bọn họ có quá nhiều người, ngay lúc em không chống đỡ nổi nữa thì bị cảnh sát Seattle đưa tới trại cai nghiện. Ngày hôm sau, tại trại cai nghiện, em đọc được tin tức đám thế gia muốn xâm phạm em bị tan nhà nát cửa trên báo, trong một đêm bọn họ đều chết một cách kỳ lạ, mọi tài sản, thế lực của bọn họ đều bị hủy diệt. Trong trại cai nghiện, vị tiên sinh luôn giúp đỡ em đã gửi đến cho em rất nhiều sách báo liên quan đến ngành Mỹ học mà em thích, những cuốn sách ở bên ngoài rất khó kiếm cũng được đưa đến trại cai nghiện theo định kỳ. Một năm sau, em ra tù, tiếp tục làm việc ở Seattle nhưng lúc đó không ai dám tới gần em nữa, dienxdaffnlleequysdoon em vẫn nhận số tiền lương xa xỉ như cũ, đám người uống rượu với em cũng đều được sắp xếp thành những phụ nữ danh môn thế gia được dạy dỗ đàng hoàng. Chẳng những bọn họ chăm sóc em mà có khi còn mời em ra ngoài uống trà ăn điểm tâm. Cuộc sống của em cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo, có vẻ như càng lúc càng phát triển theo chiều hướng tốt, từ từ em còn có một loại ảo giác là có một người âm thầm bảo vệ em."
Nói tới đây, Mộc Yên đột nhiên ngẩng đầu, kích động nói, "Lạc Lạc, thật ra đó cũng không phải là ảo giác?" Cô nhìn anh, ánh mắt sáng ngời."Bởi vì đó là anh, đúng không?"
Lời của cô đột nhiên khiến cả người Dung Lạc cứng đờ.
"Bởi vì anh đã sớm biết mọi chuyện của em, cho nên khi có người gửi những tài liệu đen tối của em khi ở Seattle đến Nhà họ Dung thì anh cũng không chất vấn em; bởi vì anh đã sớm biết hết mọi thứ, cho nên khi có người báo cho anh biết em đã từng giết người, hút thuốc phiện, thậm chí là vào ngục giam thì anh cũng không hề cảm thấy bất ngờ."
"Sao em biết được?" Dung Lạc ngạc nhiên.
"Hôm nay em tìm thấy xấp thư năm đó em viết cho anh ở trong phòng làm việc, còn có một túi tài liệu dày trong đó nữa, đó là danh sách những người mà em bồi rượu ở Seattle, tài liệu bị bỏ tù, cai nghiện thậm chí là giết người và cả hình chụp nữa. Sau đó, em nghĩ đến cuộc nói chuyện lần trước của anh và Cố Minh, những gì anh ấy nói rất không đơn giản, nhưng anh lại không thèm để ý. Lúc đó anh không quan tâm là vì anh đã biết hết toàn bộ rồi." Mộc Yên cười khẽ, đứng dậy khỏi giường, lấy vài thứ trong túi tiền ở trong bộ quần áo ban ngày mình mặc.
Cô chậm rãi đi tới, đặt vật đó vào tay Dung Lạc, Dung Lạc mở bàn tay ra nhìn thấy một chuỗi hạt và một hạt đậu đỏ, bởi vì thời gian quá lâu nên hạt đậu đã khô quắt. Dung Lạc kinh sợ, đây là thứ mà anh vẫn đặt trong tủ sắt ở phòng làm việc.
"Em vẫn còn nhớ đúng không?" Lật ngược tay lại đột nhiên dùng sức cầm lấy tay cô, đôi mắt đen nhánh có chút vui sướng, vừa mừng vừa phấn khởi.
"Vì sao không nói thẳng cho em biết." Cô ôm anh, đã bắt đầu khóc nức nở.
Thật ra anh nghĩ rằng cô đã sớm quên mất rồi cho nên lần đầu gặp mặt ở Seattle lúc cô đã trưởng thành, anh cảm thấy rất khổ sở. Cô không hề nhận ra anh, cô bé của anh lại không hề nhận ra anh.
Lúc còn nhỏ luôn sống ở nước ngoài nên cô không biết nhiều tiếng Trung. Cô nói với anh, trước khi mẹ cô rời khỏi cô đã dạy cô một bài thơ cổ của Vương Duy. Cô nhớ lại rồi kể cho anh nghe, tuy rằng lúc đó cô cũng không hiểu ý nghĩa trong thơ cổ Trung Quốc, hơn nữa có quá nhiều chữ chồng chéo lên nhau. Nhưng cô vẫn nhớ rõ, mẹ nói cho cô biết bài thơ đó liên quan đến một câu chuyện về đậu đỏ. Hạt đậu màu đỏ xinh đẹp, khi tỏa sáng còn đẹp hơn cả bảo thạch, cô dùng kim khâu xâu những hạt đậu đỏ mà người hầu dùng để nấu cháo lại thành một chuỗi hạt để chọc anh vui vẻ, cây kim khâu bén nhọn đâm vào ngón tay trắng noãn của cô, cậu thiếu niên nắm lấy tay cô, mở miệng nói một câu sau năm năm tự khóa lòng mình lại, "Đau không?" Anh hỏi cô, bởi vì im lặng một thời gian dài nên anh phát âm không được đúng lắm, nhưng cô lại nghe rất rõ ràng. Cô vui mừng ôm anh, bởi vì cô mà anh có thể mở miệng nói chuyện nên cô cảm thấy vui mừng, kinh ngạc và cũng rất phấn khởi.
Nhưng sau đó, cô bị người khác đón đi và rồi không còn nghe thấy tin tức của cô nữa. Quản gia điều tra rồi nói với anh, cô đến Seattle, đây chính là yêu cầu của cô, bởi vì đó là nơi mẹ cô sinh sống. Anh không có lý do gì để đưa cô trở về, cho nên anh chỉ có thể yên lặng bảo vệ cô, giúp đỡ cô đến trường, diệt trừ những người có lòng dạ bất chính với cô, cứ như vậy chú ý đến mọi thứ liên quan đến cô, trong suốt mười năm qua. Đến mười năm sau, lần này cô về nước, anh không bao giờ muốn buông tay nữa. Thật ra, là tự anh muốn tiến hành đám hỏi với Nhà họ Mộc, cha mẹ sao có thể làm chủ được cuộc đời anh.
Cô ôm anh, nước mắt thấm vào vạt áo trước ngực anh, sưởi ấm trái tim anh.
"Lạc Lạc, cám ơn anh." Cám ơn anh vẫn luôn ở bên cạnh em nhiều năm như vậy, trong lúc cô cô độc nhất, cuộc sống của cô u ám nhất, sự giúp đỡ của anh chính là toàn bộ dũng khí giúp cô sống sót. Nếu không có anh, có lẽ cô không biết một mình cô phải làm thế nào để sống ở một nơi hỗn loạn như Seattle; nếu không có anh, có lẽ cô đã sớm bị người ta hại chết rồi.
----- susublue ~ diendanlequydon -----
Dung Lạc vỗ nhẹ lưng cô, trong mắt đầy sự thâm tình, "Tất cả đều đã qua rồi, chúng ta sẽ luôn ở cùng nhau." Mọi thứ đã trôi qua đều không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là người con gái năm ấy làm cho anh thoát khỏi sự cô độc, tự khóa trái tim mình lại đã trở về bên cạnh anh.
Anh vươn hai tay ra ôm chặt cô, thật ra, năm đó cô mới là động lực giúp anh sống sót.
"Tiểu Yên, anh yêu em!" Anh cúi đầu hôn lên môi của cô, nếm cả vị nước mắt mặn chát của cô, nhưng lại rất ấm áp, có thể là ấm đến tận đáy lòng. Gắn bó triền miên, ra tay cứu giúp trong lúc hoạn nạn, mang theo tâm trạng vui sướng, cảm động ấm áp mà tốt đẹp.
Mười năm, rốt cục người anh quý trọng nhất cũng đã trở lại.