Edit: susublue
Bởi vì mọi hiểu lầm và khúc mắc đều đã được gỡ bỏ nên Mộc Yên cũng ngủ rất an ổn trong ngực Dung Lạc.
Trong giấc mơ là vào mùa hè, cô và vị thiếu niên kia ngồi dưới bóng cây xanh, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu vào sườn mặt tinh tế của anh, cô kéo cánh tay anh, buộc anh mở bàn tay ra, bỏ sợi dây đậu đỏ vào lòng bàn tay anh, đậu đỏ nằm trong bàng tay trắng nõn như ngọc tỏa sáng giống như một viên bảo thạch màu đỏ. Ánh mặt trời phảng phất, ánh mắt mơ hồ, đột nhiên không thấy bóng dáng cậu thiếu niên đó đâu nữa, gió thổi khiến lá cây lay động xào xạt, giống như tất cả đều không hề tồn tại. Cảm giác sợ hãi sẽ mất anh dâng lên, Mộc Yên không nhịn được nữa toát mồ hôi lạnh. Mà khi cô sắp tuyệt vọng thì có người cầm tay cô, nhiệt độ ấm áp trên cơ thể người nọ khiến Mộc Yên cố gắng mở to hai mắt ra để nhìn cho rõ, mềm nhẹ hôn vào lòng bàn tay của cô, vẫn là sợi dây đậu đỏ đó cuối cùng cũng về lại tay cô. Rốt cục, ánh mắt cũng dần dần rõ hơn, khuôn mặt tinh tế như ngọc lạnh được mài dũa, nhưng anh không còn là cậu thiếu niên lúc trước nữa. Người nắm tay cô là —— Dung Lạc! Anh đứng dưới ánh mặt trời nhìn cô, cười rất dịu dàng."Lạc Lạc." Trải qua cảm giác mất mát, sợ hãi cô tiến lên ôm chặt lấy anh."Lạc Lạc." Cô bất an nhẹ gọi tên anh.
"Lạc Lạc."
"Lạc Lạc."
...
"Lạc Lạc."
"Anh ở đây." Nhìn thấy người đang ngủ bất an giãy dụa, Dung Lạc vội vàng lên tiếng trả lời, khuyên giải an ủi cô. Vỗ nhẹ sau lưng cô từng chút một.
"Lạc Lạc." Giật mình một cái, cô tỉnh lại từ giấc mơ, tuy rằng ánh nắng ngoài cửa sổ có chút chói mắt nhưng cô vẫn cố gắng mở to hai mắt ra để nhìn rõ người trước mắt.
Dung Lạc vươn tay giúp cô che khuất ánh nắng chói chang, cười khẽ, "Tỉnh rồi sao?"
Cô kéo cánh tay anh theo bản năng, ánh mắt kinh ngạc, giống như vẫn còn bị vây hãm trong giấc mơ vừa rồi, sợ anh đột nhiên lại biến mất không thấy đâu. Nhìn thấy động tác trẻ con của cô làm cho anh có chút đau lòng.
"Ngoan, rời giường rửa mặt đi." Lúc này Mộc Yên mới phản ứng lại, cô buông tay Dung Lạc ra, trên mặt có chút xấu hổ.
Đứng dậy xuống giường, mở vòi nước trong phòng tắm ra, hất nước vào mặt, dienxdafnnlleequysdoon cô cố gắng muốn khiến chính mình tỉnh táo một chút. Một giấc mơ nửa thật nửa giả, cảm giác cứ quanh quẩn trong đầu, một cuộc sống tươi mát có thể giúp cô phân biệt đâu là mơ đâu là thật.
Kinh ngạc nhìn gương mặt mình, cảm giác có chỗ nào đó không đúng. Sự lạnh lùng, cứng rắn và lớp ngụy trang đã biến mất sau một đêm, thật ra Mộc Yên cũng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi. Có phải là vì cô quá ỷ lại vào anh hay không? Nếu có thể, cô vẫn muốn ỷ lại vào anh như vậy sao. Đột nhiên Mộc Yên có chút thẫn thờ, làm sao bây giờ, cô cảm thấy càng lúc cô càng không giống chính mình, ở trước mặt Dung Lạc cô mãi mĩa không kiên cường nổi.
Triết học từng nói, khi cảm xúc của bạn đổi từ thích sang yêu một người thì bạn sẽ bắt đầu lo được lo mất.
Mộc Yên chưa từng có cảm xúc này, lúc cảm xúc của cô biến từ thích thành yêu Dung Lạc thì cô có chút mờ mịt. Cô không hiểu thật ra lúc này cảm giác vừa chua sót vừa ngọt ngào trong trái tim cô chính là vì cô đã hoàn toàn yêu một người rồi.
Mộc Yên cứ đứng thẫn thờ như vậy, đột nhiên cảm giác được trên mặt có chút mềm mại, ấm áp và nhẹ cùng, xuyên qua tấm gương, cô nhìn thấy Dung Lạc đang cầm khăn mặt lau nước trên mặt cô.
Cô nghiêng đầu tùy ý để anh lau, ánh mắt lại nhìn anh. Anh luôn mặc quần áo màu trắng đơn giản, mỗi một nút áo đều rất kín đáo, môi mỏng nhẹ nhếch lên, khuôn mặt như ngọc lạnh làm cho người ta cảm thấy lạnh lùng xa cách. Thật ra tính tình anh lạnh nhạt không dễ tiếp cận, nhưng đối mặt với cô lại luôn dịu dàng.
"Được rồi." Buông khăn mặt ra, anh đặt một nụ hôn lên trán cô, mang theo ý trấn an. Chỉ một nụ hôn nhạt nhẽo như thế mà lại làm cho Mộc Yên bay lên chín tầng mây. Hương vị của anh, nhiệt độ cơ thể anh, thì ra lại có thể trấn an lòng người.
Khôi phục lại khí chất ngày xưa, ánh mắt kiên định, sắc bén, cô lại trở thành Mộc Yên không sợ trời không sợ đất.
Chủ động ôm cổ Dung Lạc, đôi mắt Mộc Yên có chút tinh ranh, nhân lúc anh bất ngờ không kịp đề phòng dùng răng cởi cái nút áo ở cổ anh ra. Nhìn xương quai xanh trắng nõn của anh hoàn toàn khác với xương quai xanh đầy kín dấu hôn của mình, cô cúi đầu xuống, cắn một cái ở xương quai xanh của Dung Lạc, cắn nhẹ như đang hôn giống như đang âm thầm kháng nghị hành động của anh.
Dung Lạc bất đắc dĩ, đôi mắt bắt đầu trở nên sâu thẳm, chế trụ cổ tay cô, áp cô vào trên vách tường phòng tắm, "Cô nhóc này, mới sáng sớm đã không an phận." Giọng nói của anh bất ngờ âm trầm.
Mộc Yên nhíu mi, không đứng đắn nhìn vào mắt anh, "Vậy thì thế nào?" Cô lấy tay nâng cằm anh lên, có ý đùa giỡn.
Dung Lạc im lặng, nhìn cô chằm chằm. Mắt chuyên chú và thâm trầm đến mức có thể hòa tan người khác, ánh mắt thẳng thắn mà thâm tình, khiến người khác không có chỗ trốn. Cầm lấy bàn tay của cô đang nâng cằm anh, anh không thể chờ đợi nổi nữa, lập tức hôn cô thật sâu. Thật sự là cô nhóc ác ma, Dung Lạc thầm oán, cả đời này có lẽ anh sẽ hoàn toàn bị cô nắm trong tay. Nhưng anh lại vui vẻ chịu đựng.
Vì thế, vì hai người say sưa hôn nhau ở trong phòng tắm nên đến cuối cùng vẫn mặc áo cao cổ giữa khí hậu mùa hè. Một cái nút áo cũng không mở ra.
----- susublue ~ diendanlequydon -----
Cứ theo lẽ thường, ăn xong điểm tâm thì Dung Lạc đến công ty, Mộc Yên được A Cửu đưa đến tòa soạn báo Triêu Dương. Lần đầu tiên thấy Mộc Yên như thế, Dung Lạc nhịn không được nên mắt sáng
ngời. Quả thật dù thế nào thì cũng không che khuất được khí chất mê hoặc người của cô, ngày thường thì quyến rũ, thay quần áo này vào thì lại đầy vẻ hào hoa tao nhã. Có lẽ anh không nên để cho cô xuất đầu lộ diện. Dung Lạc thầm tự hỏi.
Sau khi bọn họ mở rộng cửa lòng thì Dung Lạc và Mộc Yên lại càng không để ai vào mắt, sáng sớm trước khi ra cửa thì hôn nhau hơn mười phút, làm cho Dung Trạch đứng bên cạnh cũng sững sờ.
Văn phòng tòa soạn báo Triêu Dương.
"A Yên, tài liệu thực tế hôm qua Cao chủ biên kêu cậu tổng hợp lại cậu đã làm xong chưa?" Lưu Nhân Nhân cười đi tới, cô chỉ dịu dàng với một mình Mộc Yên nên khiến các nhân viên nam trong phòng chú ý.
"Rồi." Mộc Yên chỉ trả lời đơn giản một chữ, trên người cô vẫn luôn tỏa ra khí chất xa lánh mọi người.
"A Yên, cậu có muốn uống cà phê hay không?" Lưu Nhân Nhân cố gắng nói thật nhẹ nhàng, "Vừa đúng lúc tôi đi mua cà phê cho Cao chủ biên, cậu có muốn một ly hay không?"
"Không cần." Lạnh lùng từ chối, ngay cả ngẩng đầu nhìn đối phương cô cũng không thèm.
Mặc dù Lưu Nhân Nhân kiên nhẫn nhưng dù sao vẫn là con gái, bị người ta từ chối nhiều lần như vậy trong lòng cũng có chút khó chịu. Nhưng nghĩ rằng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một cậu "Thiếu niên" lạnh lùng như vậy và cũng thấy rất bội phục báo cáo về tài liệu thực tế mà cậu ta viết. Thu lại sự mất mát, cô biết muốn hiểu được người này nhất định rất không dễ dàng. Không biết vì sao, cô luôn bị khí chất trên người "Thiếu niên" này hấp dẫn, hơn nữa còn không tự giác được muốn tới gần anh.
Lưu Nhân Nhân mang theo tâm sự đi xuống dưới lầu mua cà phê cho Cao Nghị, đồng thời cũng mua một ly cho Mộc Yên.
Đưa cà phê của Cao Nghị vào văn phòng chủ biên, Lưu Nhân Nhân cầm ly còn lại đi vào phòng nhân viên.
"A Yên, mời cậu uống ly cà phê này." Lưu Nhân Nhân cười yếu ớt, nhìn về phía "Thiếu niên" đang cúi đầu sửa sang lại tài liệu thực tế, mắt cũng mềm mại đi một chút.
Ngẩng đầu nhìn cô một cái, trong lúc Lưu Nhân Nhân đang vui vẻ, Mộc Yên không chút khách sáo từ chối, "Không cần." Giọng nói lạnh như băng, ánh mắt rét lạnh, đẩy người khác ra xa mấy ngàn km, tất cả làm cho Lưu Nhân Nhân bị đả kích lớn. Từ trước đến nay luôn là người khác lấy lòng cô, bây giờ bị Mộc Yên không nể mặt như vậy khiến cô không thể chấp nhận được.
Bị cảm tính chiếm cứ đầu óc, cô không lý trí hỏi Mộc Yên, "Vì sao không cần?"
Mộc Yên cảm thấy kỳ lạ nhìn cô, cô không thích vô duyên vô cớ nhận đồ của người lạ, hơn nữa bởi vì ở cùng Dung Lạc lâu như vậy nên cô cũng bắt đầu có thói quen không uống cà phê giống anh.
Không thèm nhìn sự khổ sở trong mắt của cô gái đứng trước mặt, Mộc Yên tiếp tục cúi đầu suy nghĩ xem nên tổng kết những tài liệu thực tế của ngày hôm nay như thế nào.
Nhìn Mộc Yên hoàn toàn ngó lơ mình, Lưu Nhân Nhân nắm chặt ly cà phê làm cà phê nóng tràn ra ngoài làm phỏng tay cô.
"Ai da!" Lưu Nhân Nhân đau đến mức kêu to, lúc Mộc Yên còn chưa biết có chuyện gì xảy ra thì cô đã bị một nam nhân viên khác kéo ra ngoài.
Cầm lấy bàn tay đang sưng đỏ của Lưu Nhân Nhân đặt dưới vòi nước lạnh rửa một lúc lâu, anh mới tức giận kéo Lưu Nhân Nhân đi đến chỗ của Mộc Yên, "Này, cậu mới tới thì dựa vào cái gì mà đối xử với cô ấy như vậy?"
Hất tay anh đang cầm lấy cổ tay cô ra, Lưu Nhân Nhân mắng anh, "Triệu Hằng, anh câm miệng cho tôi."
Toàn bộ văn phòng lập tức bùng nổ, ầm ĩ hỗn loạn.
Mộc Yêọachậm rãi đứng lên, trong mắt vẫn lạnh lùng như trước.
Nhìn thẳng vào mắt cô, Triệu Hằng kinh sợ, anh thật sự không ngờ rằng cậu "Thiếu niên" này lại có khí thế cường đại như vậy. Nhưng vì mặt mũi nên anh vẫn cứng rắn giằng co với Mộc Yên. Anh đã thích Lưu Nhân Nhân rất lâu rồi, dien;dafn*llee&quysdo0n nhưng vì Lưu Nhân Nhân luôn xa cách với mọi người mà lại quá quan tâm cậu "Thiếu niên" này nên anh nhìn không vui, đỏ mắt ghen tỵ. Nhưng đó là chuyện của Lưu Nhân Nhân, anh không có cách ngăn cản. Cho tới hôm nay nhìn thấy Lưu Nhân Nhân bị phỏng vì một trợ lý chủ biên mới tới, nhìn tay cô sưng đỏ chảy máu anh mới nhịn không được nữa.
"Cậu ức hiếp phụ nữ như vậy là có ý gì?" Triệu Hằng hừ lạnh, "Đừng tưởng rằng dựa vào quan hệ nhanh chóng trở thành trợ lý tòa soạn báo thì rất giỏi."
Mộc Yên nhíu mi, tiến lên từng bước, mắt lạnh thấu xương làm cho Triệu Hằng nhịn không được phát run, "Thứ nhất, tôi không ức hiếp phụ nữ." Giọng nói lạnh lùng, khí lạnh nồng nặc."Thứ hai, ai nói với anh tôi dựa vào quan hệ mà có được chức vị vạy." Cô híp mắt lại, trong mắt cô có chút ác độc.