Phó Tranh là một nam nhân bên ngoài đương nhiên không đến đi xuân hi đường, dù cho lão thái thái mời, dù cho có hôn ước với Mai Như, hắn cũng không đi.
Nghe hạ nhân hồi báo, Mai Như thoáng thở ra.
Sống lại một đời, nàng căn bản không muốn tái giá với Phó Tranh, cho nên những chuyện đã qua bị Mai Như chôn sâu, nàng không thèm nghĩ, nàng còn tác hợp Nhị tỷ tỷ cùng Phó Tranh, nhưng hôm nay Mai Như phải gả cho hắn, những chuyện đã qua giống như cây gai, lơ đãng sẽ châm nàng, lặng yên không một tiếng động làm đau nàng.
Mai Như sợ.
Đặc biệt hiện tại, nếu ba người lấy thân phận gặp mặt, lại giống đời trước, Mai Như nỗ lực trấn an chính mình hai đời không giống nhau, Phó Tranh không giống nhau, nhưng nàng vẫn sẽ nản lòng thoái chí.
Mai Như yên lặng than một tiếng.
Không bao lâu, người tới Định Quốc Công phủ chúc mừng dần dần nhiều lên.
Mai phủ năm nay có hai đại hỉ sự, trong đó còn có một chính Vương phi, lão thái thái ngày này tự nhiên muốn làm có thêm thể diện.
Mà những người đó tới chúc mừng ánh mắt nhìn Mai Như không giống trước kia, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng.
Những người đó sôi nổi khen nàng xinh đẹp, lại có tài học, nổi bật xuất sắc.
Mai Như liền như vậy nghe, nhàn nhạt mỉm cười.
Các nàng khen tặng, đơn giản là bởi vì năm trước Phó Tranh ở chiến trường bị trọng thương, cửu tử nhất sinh trở về, Duyên Xương Đế vẫn chăm sóc bồi thường.
Phó Tranh được thánh sủng, tương lai Yến Vương phủ sẽ thành gà chó lên trời.
Những lời này Mai Như kiếp trước nghe không biết bao nhiêu, cho nên, những lời này đều dính đến ánh hào quang của Phó Tranh.
Mai Như lại than một tiếng, chỉ cảm thấy mệt, lão thái thái vẫn luôn lôi kéo nàng.
Lúc người Hạ phủ đến Mai Như gặp được Chu Tố Khanh.
Tết Nguyên Tiêu qua đi, kinh thành xảy ra hai chuyện lớn, một cái là hôn sự của Mai Như và Phó Tranh, một cái khác chính là Chu Tố Khanh bị bẩn danh tiết, việc hôn nhân huỷ hoại, còn phải đi Đông Cung làm tài tử cho Thái Tử, tuy rằng có tài tử phẩm cấp, nhưng nói đến cùng tạm thời cũng chỉ là danh phận thị thiếp thôi, bởi vậy Chu Tố Khanh rất ít ra ngoài.
Lúc này nàng một mình đứng phía sau cùng, nguyên bản dịu dàng mặt mày thấp thấp cúi, lúc mọi người sột sột soạt soạt nghị luận cung không nói lời nào.
Đến lúc nghe người xung quanh khen Mai Như, nàng mới lạnh lùng ngẩng đầu.
Thấy Mai Như được khen thành kinh thành đệ nhất tài nữ, còn được đứng cùng Phó Tranh, Chu Tố Khanh hận không thể biến cái khăn tay thành dao tháo.
Mấy người đó cũng từng khen tặng nàng ngư thế, hiện tại trong lòng nàng có bao nhiêu hận, hận không thể trực tiếp xé nát Mai Như! Chính là bởi vì Mai Như, nàng mới đến nông nỗi này! Chu Tố Khanh cưỡng chế lửa trong lòng, vẫn không thể không duy trì nét dịu dàng, nàng quay mặt đi, tầm mắt nhìn Mai Thiến cách đó không xa, lạnh lùng cười.
Mai phủ nguyên bản vẫn luôn là Mai Thiến được khen, hiện tại lại điên đảo.
Chu Tố Khanh đi qua đi, nhẹ nhàng cười nói: “Ban đầu ở bên cạnh lão thái thái vẫn luôn là Thiến muội muội, không ngờ tới Như muội muội có phúc khí như vậy, thế nhưng có nhân duyên tốt như thế.”
Lời này mang theo ý khác, Mai Thiến nhàn nhạt cười cười, nói với Chu Tố Khanh: “Tam muội muội vẫn luôn có phúc khí, ta còn kém xa.”
Ở trong mộng đen tối kia, nàng đột nhiên nhận được tin dữ, nàng chạy như bay trên đường, đập vào mắt, chính là trong lòng người nọ ôm chặt một người toàn thân đầy máu, tóc dài ở trong gió lung lay, thân mình đã sớm lạnh thấu.
Nhìn thấy nàng, hắn lạnh lùng nhìn qua, một đôi mắt màu đỏ tươi, giống như không thấy được nàng, chỉ không nói một lời trầm mặc đi qua nàng.
Hắn mất hồn, hắn tàn nhẫn độc ác, một người không từ thủ đoạn, cũng sẽ có lúc thống khổ cùng hối hận.
Lúc ấy bị bóng đè, Mai Thiến liền biết, mình cũng nên chết.
Máu che trời lấp đất, một giọt lại một giọt…… tim nàng đập nhanh! Mai Thiến nỗ lực ổn định thi b thần, nàng quay đầu nhìn trong viện.
Tháng hai đầu xuân se lạnh, tên cành cây đã nảy ra mầm mới.
Bên ngoài có người nói Mạnh phủ lão thái thái tới, nàng vội vàng đi ra ngoài.
Mai Như hôm nay mặt cứng lại, cả người mệt mỏi.
Trở về phòng, Tĩnh Cầm lấy ra một phong thư, khó xử nhìn Mai Như, nhỏ giọng nói: “Cô nương, này…… Đây là điện hạ cho người đưa tới.”
Mai Như không vui, Phó Tranh thật là càng ngày càng vớ vẩn, nàng nói: “Cầm đi thiêu đi.” Nếu là bị người nhìn thấy, thật là không biết sẽ nói cái gì.
Tĩnh Cầm nói: