Chưa tới giờ Mẹo Mai Như đã tỉnh, ánh nắng mặt trời bên ngoài vẫn chưa nắng hẳn, phiếm lên lá màu xanh.
Lúc mở mắt, nàng thoáng có chút hoảng hốt.
Chỉ thấy trước mắt đều là màu đỏ.
Màu đỏ của màn, ngay cả bên màn cũng là màu hồng.
Bên tai có hô hấp trầm thấp vọng lại đây, giống dòng suối yên tĩnh, ngơ ngẩn một lát, Mai Như nghiêng đầu.
Bên cạnh có người ở.
Phó Tranh nhắm mắt.
Thu lại ánh mắt sắc bén, hắn an tĩnh ngủ bên cạnh.
Cổ áo lộ ra yết hầu xinh đẹp của nam nhân, môi mỏng mím vào, vẫn là bộ dán thanh lãnh cấm dục gạt người.
Thu hồi ánh mắt, Mai Như lặng lẽ cử động một chút, có hơi gian nan.
Người này cho dù ngủ rồi, vẫn ôm nàng ở trong ngực.
Từ đêm qua hắn ôm chặt Mai Như ở trong ngực.
Hai người làm xong, Phó Tranh không muốn bọn nha hoàn tiến vào hầu hạ, mà là tự mình bế nàng đi tắm rửa lại lau khô.
Mai Như lúc ấy rất mệt, giữa hai chân là bị xé rách đau đớn, đau đến nỗi sức lực để tránh đi cũng không có.
Sắc mặt trắng bệch, đáy màu đỏ, bộ dáng nhu nhược đáng thương giống như đoá sen sau mưa.
Phó Tranh rất đau lòng vén lên mái tóc thấm đẫm mồ hôi của nàng, lại ôm Mai Như về giường.
Hắn phủ chăn lên, hỏi: “A Như, còn đau phải không?” Mai Như không muốn trả lời hắn, nhắm mắt lại, người nọ từ phía sau ôm chặt nàng, từ đó về sau không có buông ra.
Mai Như vào đông sợ lạnh, ngày mùa hè sợ nóng, thân thể người này lại rất nóng, cả đêm nàng ngủ không an ổn, vành mắt có chút đỏ, còn rất mệt mỏi.
Tay Phó Tranh có chút nặng, Mai Như thật cẩn dịch cánh tay của hắn ra, nhẹ nhàng ngồi dậy.
Trên người nàng rất đau, như là muốn tan thành từng mảnh, giữa hai chân vẫn đau.
Nghỉ ngơi một lát, Mai Như lặng lẽ mang giày xuống giường.
Nàng vừa đứng lên, cẳng chân không tự chủ được run lên, miễn cưỡng đứng vững.
Nhíu mày, Mai Như chỉnh lại vạt áo quay đầu lại nhìn Phó Tranh.
Hắn không có động, cũng không có tỉnh, vẫn là nặng nề ngủ, giữa mày hiếm khi bình thản.
Mai Như im lặng, đi đến trước gương, rút ra cái hộp phía dưới.
Bên trong hộp trống không, nàng nhăn mày, nhịn đau đi ra ngoài.
Trời còn sớm, Ý Thiền cùng Tĩnh Cầm đang ở bên ngoài nhỏ giọng nói chuyện, thấy Mai Như đột nhiên một mình ra, vội gác xuống việc trong tay, quay đầu nhìn lại.
Cách một màn che, bên trong an tĩnh, hai người không khỏi nhỏ giọng kinh ngạc nói: “Cô nương sao lại ra?”
Mai Như trầm mặc, nhàn nhạt nói: “ Đồ ta phân phó đâu?”
Ý Thiền cùng Tĩnh Cầm nghe vậy nhất thời nhìn nhau, ai cũng không có động, “Cô nương……” Ý Thiền lại nhìn bên trong, giọng nói do dự cùng bất an.
Mai Như nhíu mày, không vui nói: “Đi lấy lại đây.”
Nàng vừa nói lời này, hai cái đại nha hoàn đỏ mắt, vẫn không đi, bỗng dưng an tĩnh lại.
Bỗng nhiên, có người hỏi: “Thứ gì?” Giọng nói lạnh lùng, đánh vỡ không khí quỷ dị này.
Mai Như quay đầu lại, thấy Phó Tranh không biết dậy khi nào, đứng ở bên màn che.
Bên ngoài ánh mặt trời vẫn chưa gắt, Mai Như không thấy rõ khuôn mặt hắn, chỉ cảm thấy người này ẩn ở trong bóng tối, thân ảnh nặng nề.
“Điện hạ,” Mai Như hành lễ, bình tĩnh trả lời, “Ta ban đầu ở trong phủ uống qua thuốc, hôm nay cảm thấy không khoẻ nên muốn uống một viên.”
Phó Tranh như bóng ma đi ra.
Nhàn nhạt nắng sớm, dáng vẻ cao gầy vẫn có chút trầm.
Hắn im lặng tiến lên, đi đến trước mặt Mai Như rũ mắt.
Đón ánh mắt hắn, Mai Như thản nhiên nhìn lại.
Nàng nhìn hắn, cặp mắt đào hoa kia hiếm khi hàm chứa ý cười ôn nhu, giống như nàng nói là sự thật.
Nàng đang lừa hắn.
Phó Tranh nhìn xuống, chỉ hỏi: “Chỗ nào không thoải mái? Muốn truyền thái y không?”
“Không cần.” Mai Như lắc đầu nói, “Chỉ là có chút tức ngực.
Uống thuốc là tốt rồi, không cần điện hạ nhọc lòng.” Nói, nàng lại nói với hai nha hoàn: “Còn không mau đi?”
Ở trước mặt Phó Tranh, Tĩnh Cầm cùng Ý Thiền không dám nói cái khác, vội cúi đầu đi ra ngoài.
Sáng sớm tháng 5 có chút lạnh, Mai Như ăn mặc đơn bạc vào bên trong, Phó Tranh vẫn nắm tay nàng, cố chấp hỏi: “Rốt cuộc là thuốc gì? Có cần trong phủ chuẩn bị không?” Con ngươi hắn vừa đen vừa trầm, có thể nhìn rõ lòng người.
Mai Như cười khanh khách nói: “Ta từ trong phủ có mang