Phó Tranh không yên tâm Mai Như ở kinh thàng, đặc biệt còn có Thái Tử như hổ rình mồi, không biết sẽ làm ra chuyện xấu xa gì.
Hắn muốn trước khi đi giúp Mai Như quét dọn ít phiền toái, vừa vặn mùng tám Đế hậu triệu hắn cùng Mai Như yết kiến.
Được ý chỉ, Mai Như đến Khôn Ninh Cung, Phó Tranh đi Duyên Xương Đế.
Lúc
Mai Như đến Khôn Ninh Cung, Thái Tử Phi cũng ở, đang nói chuyện với Lý hoàng hậu.
Nhìn thấy Mai Như tới, Thái Tử Phi vội kéo tay nàng, cười khanh khách nói: “Nhiều ngày như vậy không tiến cung, rất nhớ ngươi đó! Chờ lát nữa đến chỗ ta uống trà.”
Thái Tử Phi họ Tống, khuê danh chỉ một chữ Ngọc, là Lý hoàng hậu chọn cho Thái Tử.
Tống Ngọc ngoại hình cũng bình thường, nhưng gia thế không tồi, là trưởng nữ nhiều thế hệ trấn thủ Tây Nam Tống gia.
Nàng lanh lẹ, vừa lên liền mời Mai Như, có vẻ rất thân thiện.
Mai Như đối với người Đông Cung không có hảo cảm, trong lòng kháng cự, trên mặt lại còn phải mang theo ý cười, nói: “Hoàng tẩu, hôm nay chỉ sợ không được……”
Nàng còn chưa nói xong, Lý hoàng hậu cười giúp Tống Ngọc hoà giải nói: “Ngày thường muốn uống chén trà của Ngọc nha đầu cũng không dễ dàng, đều là từ phía nam mang đến hôm nay người có lộc ăn!”
“Mẫu hậu, nhi thần cũng không dám bất công, chờ lát nữa sẽ tới hiếu kính ngài!” Tống Ngọc nhanh mồm nhanh miệng, nghiêng đầu nói với Mai Như: “Ta đi phân phó trước, trà kia rửa ba lần lại nấu ba lần, chờ chúng ta nói xong là có thể uống được.” Dứt lời lại ngượng ngùng cười: “Ta không giống các ngươi văn nhân nhã sĩ uống trà, Yến Vương phi đừng chê cười ta.”
Hoàng Hậu cùng Thái Tử Phi hai người kẻ xướng người hoạ, Mai Như căn bản không kịp đáp lại, trực tiếp đã bị ép đồng ý, không đi cũng phải đi.
Nhấp môi cười cười, Mai Như nhàn nhạt nói: “Không dám, hoàng tẩu khách khí.”
“Ta mới không khách khí bằng ngươi.
Về sau ngươi thường tiến cung, sẽ biết tính ta.” Tống Ngọc cười nói.
Lý hoàng hậu cũng nói: “Yến Vương muốn rời kinh, một mình ngươi ở trong phủ buồn chán, ngày thường tới trong cung đi lại đi lại, cùng chúng ta nói chuyện.”
Mai Như muốn vì việc này cùng nàng tranh chấp, lúc này gật đầu có lệ.
Lý hoàng hậu hôm nay sở dĩ triệu Mai Như tiến cung, vì ngày mai là sinh nhật Mai Như, Hoàng Hậu ban thưởng một ít đồ vật, thứ hai, đương nhiên là vì chuyện nàng cùng Phó Tranh.
Đối với Mai Như, Lý hoàng hậu lo lắng nói: “Ngươi cùng Yến Vương mới thành thân mấy ngày, bổn cung nghe được một ít lời bất hòa, bổn cung rất nóng lòng……”
Mai Như không nói tiếp, vào tai này ra tai.
Lý hoàng hậu sẽ nói những lời này, nàng đã dự đoán được.
Mai Như vốn dĩ rất phiền, Phó Tranh tự thỉnh đi Liêu Đông, chuyện này sẽ không phiền lòng như vậy nữa.
Nếu Phó Tranh vẫn luôn ở trong phủ, hai người bọn họ ngủ khác phòng, chỉ sợ truyền tới trong cung, đến lúc đó càng phiền toái.
Hiện tại hắn đi rồi, không ai có thể khua môi múa mép.
Về chuyện này Mai Như rất cảm kích Phó Tranh.
Tuy rằng người này vốn dĩ hàng năm sẽ đi đánh giặc, Mai Như cũng quen.
Phía trên Lý hoàng hậu còn ở lo lắng nói: “Yến Vương lần này đi cũng đến một hai năm, thân mình hắn còn bị thương, ở bên ngoài phải có người chiếu cố, Như nha đầu việc này ngươi thấy thế nào?”
Lý hoàng hậu nói những lời này đều thay Mai Như cùng Phó Tranh nhọc lòng, trên thực tế vẫn mong hai người bọn họ bất hòa.
Phó Tranh hiện giờ một lần nữa được Duyên Xương Đế trọng dụng, Hoàng Hậu cùng Thái Tử cùng một đảng sao không nóng nảy? Chỉ mong gia đình Phó Tranh ngày ngày không yên.
Đời trước Lý hoàng hậu tìm mọi cách gài người trong vương phủ, ca cơ, vũ nữ, tù binh…… Đời này vẫn như cũ, khuyến khích Mai Như nạp thiếp cho Phó Tranh.
Phó Tranh cùng Mai Như nói qua, nếu chuyện đắc tội với Hoàng hậu, đều đẩy trên người hắn…… Mai Như trầm mặc, đứng dậy làm hiền lương, cung kính trả lời: “Mẫu hậu, nhi thần cũng từng cùng điện hạ nhắc qua việc này, để hắn mang theo một người, có thể chăm sóc hắn, phụ hoàng cùng mẫu hậu cũng an tâm.
Nhưng điện hạ nói ở bên ngoài hành quân đánh giặc, căn bản không có tâm tư này.”
Nghe xong, Lý hoàng hậu trầm mặc thật lâu sau than một tiếng, gật đầu nói: “Yến Vương thật là vì triều đình tận tâm tận lực.” Dừng một chút, nàng nói: “Bổn cung cũng không trì hoãn hai người các ngươi uống trà, các ngươi đi xuống đi.” Lý hoàng hậu phất tay, Mai Như cùng Tống Ngọc đồng thời cáo lui, sau đó đi về phía Đông Cung.
Nghe nói Thái Tử Phi từ chỗ Hoàng Hậu nương nương trở về, đám thiếp của Thái Tử ở trong cung Thái Tử Phi chờ giá, chuẩn bị thỉnh an Thái Tử Phi.
Mai Như đi đi, chỉ thấy bên trong mỹ nữ như mây, mập ốm cao thấp, vào bên trong là làn gió thơm tinh tế, đẹp không sao tả xiết.
Nàng thoáng nhìn thấy ở trong đó là bóng dáng Chu Tố Khanh.
Chuyện Chu Tố Khanh Mai Như nghe qua một phần.
Nhưng ngắn ngủn mấy tháng, vị này đã từ chức tài tử tới lương viện.
Trừ bỏ Hạ thái phó, nàng cũng là có chút bản lĩnh.
Chu Tố Khanh là người mới, cho nên trang điểm chải chuốt dịu dàng mà mang theo một ít khí khái văn nhân, ở trong một đám oanh oanh yến yến đương nhiên tươi mát thoát tục.
Hơn nữa tính nàng am hiểu lòng người, cho nên hầu hết thời gian Thái Tử ở chỗ nàng ta.
Đột nhiên nhìn thấy Mai Như, Chu Tố Khanh cũng là ngây ra một lúc.
Hai người nhìn nhau, rất nhanh nàng liền cúi đầu, thu lại sự phức tạp nơi đáy mắt, theo mọi người thỉnh an Mai Như.
Mai Như miễn lễ, ngồi bên cạnh Thái Tử Phi.
Thái Tử Phi nói: “Các ngươi lui xuống đi, ta muốn cùng Yến Vương phi uống trà.”
Mọi người lại đồng thời trả lời “vâng ạ”, sắc mặt khác nhau rời đi.
Trước khi rời đi, Chu Tố Khanh lặng lẽ ngước mắt nhìn qua Mai Như, trong mắt tất cả đều là nỗi hận.
Người này vô lệ lại có thể gả cho Phó Tranh, khiến nàng khom lưng uốn gối, Chu Tố Khanh có thể nào không hận? Nàng hận không thể băm thây Mai Như ra trăm mảnh.
Đè xuống sự dự tợn nơi đáy lòng, nàng rũ mắt đang muốn lui ra, vừa vặn Thái Tử Phi gọi lại nàng: “Chu lương viện, ngươi cùng Yến Vương phi là người quen, ở lại uống ly trà đi.” Chu Tố Khanh cứng lại, rất là khó chịu hành lễ nói: “Tần thiếp cảm tạ Thái Tử Phi ân điển, cảm tạ Yến Vương phi ân điển.”
Tống Ngọc để người ở phía sau hoa viên nhỏ bày trà, nàng cùng Mai Như ngồi đối diện, Chu Tố Khanh đứng ở bên cạnh hầu hạ.
Tống Ngọc nói: “Trước mặt bổn cung không cần nhiều quy tắc, Chu lương viện ngươi cũng ngồi đi.”
Lời này ở trước mặt Mai Như khiến đáy lòng Chu Tố Khanh vô cùng hận, trên mặt vẫn cung kính nói tạ, thấp người ngồi ở một bên.
Địa vị của nàng thấp hơn hai người này.
Tống Ngọc nói với Mai Như: “Ngươi nếm thử trà đi, vị không biết có hợp khẩu vị ngươi không, nhưng là đặc biệt hương rất thơm.” Lại cười nói: “Ngươi đoán đây là trà gì.”
Mai Như bưng ly dưới chóp mũi nhẹ ngửi, gật đầu khen ngợi nói: “Trà này thật thơm.
Giống như là Thiết Quan Âm, nhưng nước trà lại rất thanh đạm.” nàng nói nhấp một ngụm: “Trong trà có một mùi hương thoang thoảng, mùi nhàn nhạt như mùi thuốc.
Hoàng tẩu, tha thứ cho ta kiến thức hạn hẹp, ta thật sự không biết.” Mai Như tiếc nuối lắc đầu.
Tống Ngọc hỏi Chu Tố Khanh: “Còn Chu lương viện?”
Chu Tố Khanh lúc này mới có thể nhấp một ngụm nhỏ.
Thoáng nếm thử, nàng nói: “Tần thiếp thử giống như là chá cô trà ở phương nam.”
Tống Ngọc vỗ tay nói: “Quả là chu lương viện, này cũng biết, khó trách Thái Tử