Ngày mười tháng hai là sinh thần của Lão thái thái.
Ngày này mới sáng sớm và Mai Như và Kiều Thị đã đến mừng thọ Lão thái thái.
Trong Xuân Hi Đường rất náo nhiệt, mấy người nhị phòng đều đến, nhỏ nhất là Kỳ Nhi vừa mới đủ tuổi đi học, hôm nay mặc chiếc áo khoác nhỏ ánh nắng chiếu lên rực rỡ. Đỗ Thị cười không khép miệng vào được, nếp nhăn trên mặt giãn ra không ít. Kiều Thị đi theo cũng cười, nhưng trong lòng lại nghĩ đến Mai Tương đang ở bên ngoài. Mai Tương mới đi được hơn mười ngày, còn không có tin gì, cũng không biết hắn bây giờ thế nào...... Chỉ tưởng tượng như vậy thôi, Kiều Thị lại không cười được.
Sau mấy ca nhi là đến mấy cô nương.
Đại cô nương Mai Vân hôm nay mặc váy màu lam, an an tĩnh tĩnh, giống như tính tình của nàng. Nhị cô nương Mai Thiến thì màu ngân bạch, cả người càng thêm xuất thần, giống như tiên tử, còn lại Tam cô nương Mai Như cùng với Tứ cô nương Mai BÌnh, nhan sắc đều xuất sắc lên rất nhiều.
Người đến dự mừng thọ tới rồi, bên trong Xuân Hi Đường ngày càng náo nhiệt.
Hôm nay tới mừng thọ đều là các phủ trong kinh thành, đương gia chủ mẫu, lúc này ngồi nói chuyện, đôi mắt lại không chịu ngồi yên, thường thường liếc mắt đánh giá bốn cô nương nhà Mai Phủ. Định Quốc Công có đời làm đại quốc công, tuy đến thế hệ Mai Dần chẳng ra gì, nhưng con đường làm quan của Mai nhị lại không tồi, nếu có thể cùng Mi phủ làm thông gia cũng tốt. Hiện tại Đại cô nương đã đính hôn, Tứ cô nương lại còn nhỏ, chỉ còn NHị cô nương và Tam cô nương là thích hợp nhất, vì thế mọi người đều đánh giá kĩ một chút.
Những người này đều biết Mai Thiến rất đẹp, nhưng hôm nay thấy càng thêm chấn kinh.
Chỉ thấy nàng dáng người thướt tha yểu điệu, tuổi tác lớn hơn, càng ngày càng đẹp, nàng ấy đứng ở đó khiến cho người khác không dời mắt được, hơn nữa sức khoẻ Mai Thiến không được tốt càng khiến người ta càng thương. Hơn nữa Nhị cô nương nhà Mai phủ làm việc gì cũng thoả đáng, tình tính lại ôn nhu, là người tốt nhất để chọn.
Chỉ có một điểm không được thoả đáng cho lắm là Mai Thiến quá đẹp, sức khoẻ lại không được tốt lắm.
Mai phủ Tam cô nương chính là người không quy củ và bướng bỉnh, trong kinh thành thường gọi nàng là " Kiêu man", nhưng hôm nay gặp, lại có chút không giống với lời đồn.
Kiêu man: là người kiêu ngạo nhưng lại có đôi chút nhút nhát.
Mai Như nhỏ hơn Mai Thiến một tuổi, năm ngoái vẫn chỉ là một tiểu nha đầu như chiếc bánh bao nhỏ, mà hôm nay nhìn mới qua một tuổi, đã lớn hơn không ít, khuôn mặt tròn trĩnh giờ gầy đi, đôi mắt đào hoa càng ngày càng diễm lệ, nhẹ nhàng nháy mắc rực rỡ cả một vùng, sóng mắt di chuyển, càng thêm tươi đẹp, hôm nay xiêm y của nàng cũng minh diễm, nhưng Tam cô nương hôm nay hơi ép mình, nhưng không cảm thấy tục, ngược lại nàng lười biếng đứng chỗ đó, nhất cửa nhất động, vừa phong lưu vừa ngây thơ, không nói lời thừa thãi.
Mọi người trong lòng thầm than, thật đúng là cô nương càng ngày càng thay đổi, Mai Tam cô nương càng ngày càng đẹp.
Chính là không biết tính tình........có tốt hay không?
Lập tức dời mắt, tâm tư mọi người cười cười.
Các cô nương trong các phủ khác đều đang tới. Mạnh Uẩn Lan quả nhiên tặng bức trăm thọ đồ, ai nấy thấy đều khen không dứt miệng, đợi đến lúc Chu Tố Khanh tới, cũng không nhường một chút nào, trực tiếp tặng lễ mừng thọ là văn biền ngẫu, tiểu Kiều Thị liền gật đầu nói tốt. Được tiểu Kiều thị công nhận, thiên văn này càng được truyền về phía trước.
Mọi người đăng trước văn tốt nhát hẳn là Mạnh An. Hắn nhìn về phía sau, cũng cảm thấy văn này viết rất tốt, Chu Tố Khanh nhận được bao nhiêu lời khen cũng không đếm xuể.
Nhưng người nọ chỉ cười nhẹ, không cao ngạo cũng không nóng nảy mà đứng ở chỗ đó, rất dịu dàng.
Mai Như lười xem những lời này, lúc này lại nghe thấy gióng nói: " Như muội có gì xin chỉ giáo."
Nàng không đi trêu chọc người này, người này lại muốn chủ động tới trêu chọc! Mai Như nhíu mày, âm thầm than đen đủi.
" Không dám." Nàng thản nhiên trả lời: " Chu Tỷ văn phong tốt, tính tình cũng tốt, so ra ta kém hơn rất nhiều."
Nàng lời này tuy là khen, nhưng lại mang
theo ý tứ. Chu Tố Khanh ở kinh thành nổi tiếng đoan trang khéo léo, Mai Như lại có tiếng kiêu man tuỳ hứng, hai người nếu đứng cạnh nhau, mọi người tự nhiên sẽ thiên vị Chu Tố Khanh, lại không khỏi nghĩ, Mai phủ Tam cô nương này quả thật tính tình không thay đổi, chính là không tốt.
Mai Như cười lạnh.
Nàng lười biếng không để ý đến ánh mắt của mấy người này, nếu Chu Tố Khanh đoan trang khéo lép, sao nàng ta lại đi chất vấn Mai Như? Sao lại để ý cái này?
Rõ ràng chính là để cho đại gia xem!
Mai Như lười tranh nhau mấy cái này với Chu Tố Khanh, nàng rời khỏi Xuân Hi đường, đi đến sân vườn phía sau.
LÚc này có không ít các cô nương xấp xỉ tuổi nhau đang đi dạo ở trong vườn. Liền thấy Hạ phủ Nghiên tỷ nhi và Tây Bình bá phủ Tam cô nương Tạ Giai Tuyên, không biết đang lẩm bẩm cái gì, tầm mắt nghiêng về một chỗ, hướng về chỗ đó ngó ngó.
Mai Như tò mò, liền nhìn theo hướng mọi người ngó, nàng nhìn theo......
Mai Như ngẩn ra.
Bọn họ đang ngó Đại tỷ Mia Vân.
Tính tình Mai Vân rất yên tĩnh, không bao giờ tranh đoạt với ai. Nàng hiện giờ đang ngồi một mình trong đình, ngượng ngùng cùng người khác nói chuyện. Dường như thấy được ánh mắt đánh giá của người khác, nàng vẫn luôn cúi đầu, dáng vẻ không tự nhiên có chút xấu hổ.
Mai Như hồ nghi.
Mai Vân đã cùng con vợ lẽ của Tây Bình bá phủ đính ước, thái độ không vui của Tuyên tỷ nhi phải chăng đã thể hiện quá rõ ràng.
Nghĩ đến lúc trước đến Hạ phủ cùng Chu Tố Khanh chúc thọ thì Tuyên tỷ nhi cũng có bộ dáng lạnh lùng như vậy, Mai Như nhíu mày, rốt cuộc Tạ phủ có chuyện gì vậy?
Mai Như đi đến bên cạnh đại tỷ ở trong đình nói: " Đại tỷ tỷ, hai chúng ta đi dạo đi."
Biết rõ nàng đến giúp mình giải vây, Mai Vân ngẩng đầu, cười.
Mai Như trong lòng nhớ đến chuyện của Tạ phủ, ban đêm liền nói với Kiều thị: " Nương, Tây bình bá phủ Tuyên tỷ nhi hình như không thích Đại tỷ, có phải trong phủ của họ có chuyện gì, nương co muốn hỏi thăm một chút hay không?"
Kiều Thị nghe xong không khỏi nhíu mày: " Con còn chưa lấy chồng mà quản hơi nhiều rồi đó." Lại nói: " Tuần Tuần, con nhìn Thiến nhi xem, hôm nay ai thấy đều khen? Còn con, cùng với nha đầu Lan nhi trốn một chỗ chỉ biết ăn, còn cố tình đối đầu với Chu Tố Khanh." Vừa nói đến, Kiều Thị tức giận sôi máu: " Tuần Tuần, tính tình con có thể hay không thu lại một chút, khi nào mới có thể khiến nương bớt lo một chút."
Kiều Thị nhíu mày: " Con là một cô nương ngày nào cũng nghĩ đến ra ngoài chơi, còn ra bộ dáng gì!
" Một cô nương thì sao ạ?" Mai Như phản bát nói: " Đại Nguỵ chúng ta còn có nữ tử làm quan, học vấn của dì chẳng kém nam tử nào...."
Kiều Thị biết những gì nàng nói đều là ngụy biện, chỉ nói: " Dù sao cũng không được đi."
Kiều Thị tỏ rõ thái độ, Mai Như lại mềm mềm, vội vàng ôm bà: " Nương là đang nhớ đại ca sao..?
Mai Như nhắc đến Mai Tương, vành mắt KIều Thị lại có chút đỏ.Nàng oán trách nói: " Ca ca con chính là người nhẫn tâm, tâm địa lạnh lùng, khi đi liền bặt vô ấm tín, làm cho người khác giận mà!"
Kiều Thị vừa noi vừa gạt lệ, ánh mát trông mong nhìn Tuần Tuần, than một tiếng, hung hăng chọc trán nàng, cảm thấy chưa hết giận.
Kiều Thị điển hình là trong nóng ngoài lạnh, nàng nghe thấy vậy trong lòng vui mừng, nhấp môi khẽ cười, lại không dám đắc ý vênh váo, nàng vội vàng cười, chuyên tâm nghĩ cách khiến Kiều Thị vui vẻ.