Ba người nông dân kia quả nhiên là được người Hồ phái đến đây làm thám tử, một người đã chết ở bên kia, còn hai người còn lại bị trói, ném sang một bên.
Phó Tranh hỏi vài câu, hai người kia chết không mở miệng, còn muốn uống thuốc độc và cắn lưỡi tự sát. Mặt Phó Tranh không biểu tình ra lệnh binh lính cạy miệng bọn họ, nhưng hai người kia quang quác gọi bậy, cũng không biết đang gọi cái gì.
Không ai nghe hiểu được.
Phó Tranh lạnh lùng chuyển mắt, ánh mắt dừng lại trên một chiếc xe ngựa phía trên, dừng một chút, hắn tiến lên hỏi: " Tam cô nương, ngươi có phải là có thể hiểu được người Hồ nói chuyện?"
Trong xe, Mai Như nhíu mày, thầm than tình huống này. Thật sự không xong.
Phó Tranh là người thận trọng, nếu mình nói không biết thì chắc chắn không qua mắt hắn...
Hiện tại thật là cưỡi trên lưng cọp khó mà leo xuống.
Định lại tâm trạng, Mai Như trả lời: " Điện hạ nói đùa, Mai Như sao có thể hiểu được tiếng người Hồ?"
Phó Tranh cũng không khách khí, đối chọi gay gắt: " Tam cô nương lời này nói hơi kỳ diệu, nếu không thông hiểu thì có thể hiểu được một ít đúng không?"
Người này giọng nói lạnh lùng, luôn lộ ra khí thế áp bách, lại còn bức nàng!
Mai Như hơi bực, nàng cũng không hiểu sao người này có thể nói.....
Phó Tranh ở bên ngoài xe chất vấn: " Tam cô nương, hiện tại bắt được hai thám tử, sự việc quan trọng, ngươi cứ đứng khoanh tay nhìn?"
Thật đúng là đem nàng vào tình thế như ngồi trên đống lửa
Mạnh Uẩn Lan ở bên cạnh nghe được sửng sốt, có chút nghi ngờ hỏi: " Tuần Tuần, sao ngươi biết mấy cái này?"
Mai Như càng thêm bực, nàng nói: " Ta chỗ nào biết?" Lại nói với Phó Tranh đang ở bên ngoài: " Điện hạ, nếu sự việc quan trọng như vậy, vì sao không nhanh chóng đứa về quân doanh? Người ở đây khó xử ta làm gì?"
Bên ngoài, Phó Tranh không nói lời nào, thật lâu sau, chỉ chắp tay nói: " Tam cô nương, là bổn vương đường đột."
Dứt lời, hắn liếc mắt vào màn xe, rồi nghiêng đầu phân phó binh lính vài câu.
Một số binh lính sẽ áp giải hai thám tử này về đại doanh, số còn lại tiếp tục đi về hướng Bình Lương Thành.
Bên trong Bình Lương Thành cũng khá hoang vắng, còn chưa tới lúc mặt trời lặn, trong thành đã không nhìn thấy người nào, nhà nào cũng đóng cửa không ra ngoài. Xưa ngựa đi ngoài đường, chỉ càng thêm quạnh quẽ.
Đoàn người vẫn đến dịch quán nghỉ ngơi.
Sớm đã có các quan của Bình Lương phủ đến nghênh đón, thấy Phó Tranh, đồng thời bái kiến: " Ti chức không biết nhị vị điện hạ đến, thật sự là...."
Phó Tranh xua tay, hắn nói: " Bình Lương phủ thời buổi này rối loạn, chư vị không cần đến bái kiến bổn vương."
Nhân lúc Phó Tranh đang bị mấy người kia ngắn lại, Mai Như đi nhanh đến dịch quán, thật sự sợ người này hỏi nhiều.
Liền nghe thấy tri phủ kia nói: " Điện hạ, hiện giờ ti chức đã chuẩn bị chút rượu nhạt, mời điện hạ đến dùng."
" Tâm ý đã tiếp nhận, rượt thì không cần đâu." Phó Tranh dứt lời hơi gật đầu, xoay người vào dịch quán.
Hai quan viên nhìn mặt nhau.
Bình Lương phủ vốn hẻo lánh, dịch quán ở đây so với Trác Châu còn đơn sơ hơn nhiều, nhưng mà đằng sau có mấy gian phòng khá sạch sẽ, một mực là tiểu táo *. Không bột đố gột nên hồ, buổi tối đầu bếp nữ liền làm chén mì ngật đát, còn thêm một chút thịt muối, cắt nhành những miếng nhỏ, lại thêm hành thái, không thể không thơm.
* tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất.
Hôm nay Mai Như có chút không thoải mái, nàng kêu Tĩnh Cầm đi đến chỗ Tiểu Kiều Thị nói một câu, chỉ muốn ở trong phòng mình ăn cơm.
Bát mì ngập đáp rất thơm, nhưng Mai Như ăn một miếng, lại không động đũa nữa.
Tĩnh Cầm thấy thế, không khỏi lo lắng nói: " Cô nương, người không khoẻ ư? Sao lại bỏ ăn?
Mai Như lắc đầu.
Nàng không phải thân thể không khoẻ, mà là tâm tình trong lòng không thoải máii...
Mai Như than một tiếng, chỉ lệnh Tĩnh Cầm cho ngươi đi tìm hiểu tình hình của Mai Tương. Nghĩ đến ca ca của mình, nàng càng thêm đau đầu.
Nàng bây giờ căn bản không muốn ra cửa, sợ ngẩng đầu không thấy nhưng cúi đầu lại gặp Phó Tranh, càng thêm sợ hắn lại hỏi chuyện trên đường.
Không bao lâu, Tĩnh Cầm liền mang tin tức của Mai Tương nói cho Mai Như, nói đại gia đang ở trong y quán ở trong thành.
" Y quán?" Mai Như lẩm bẩm lặp lại, trong lòng không khỏi sốt ruột lo lắng, nghĩ chạy nhanh đi xem.
Nàng không muốn thì cũng phải ra ngoài.
Mai Như nói với KIều Thị một tiếng, Tiểu Kiều Thị rộng lòng, chỉ phái xa phu cho nàng. Nhưng mà, dì nàng làm việc đều kinh hãi, nàng cũng không để ý.
Chủ tớ người người đều vội vàng đến y quán mà được nhắc đến kia, mặc cho Tĩnh Cầm ở bên ngoài gọi nửa ngày, cũng không thấy cơ người. Bên trong đen như mực, căn bản không giống nơi có người ở.
Mai Như
trong lòng sốt ruột, nhưng hôm nay đêm khuya tĩnh lặng, nàng cùng Tĩnh Cầm lại đon độc bên ngoài, chỉ có thể mai lại đến.
" Quay về dịch quán đi." Mai Như phân phó nói.
Dịch quán cũng quạnh quẽ, lúc hai người về tới nơi, bước chân đồng thời cứng lại.
Tĩnh Cầm lắp bắp chào hỏi: " Điện, điện hạ." Tĩnh Cầm sợ nhất vị vương gia mặt lạnh tâm lạnh hơn này.
Phó Tranh không đi lại đây, mà chỉ đứng ở chỗ đó, nặng nề phân phó nói: " Bổn vương muốn cùng cô nương nhà ngươi nói mấy câu."
Mai Như không khỏi nhíu mày.
Trốn cũng không xong, biết nàng đến, người này có hơi chút quá....
" Không biết điện hạ có chuyện gì không ạ?" Mai Như đứng ở xa bái kiến, miệng lưỡi không vui.
Phó Tranh nhàn nhạt nói: " Tam cô nương cùng bổn vương làm bộ làm tịvh?"
Nghe những lời này, Mai Như không nói tiếp, chính là muốn làm bộ làm tịch.
Khó thấy được Phó Tranh không tức giận, hắn nhẹ nhàng cười nói: " Vẫn là việc hôm nay, phiền cô nương cùng bổn vương đến đại doanh một chuyến."
Mai Như tự nhiên cự tuyệt, hơi bực nói: " Điện hạ, người không phải là muốn làm khó người khác sao? Doanh trung tướng sĩ cùng người Hồ giao tranh đã lâu, chẳng phải so sánh với khuê nữ như ta càng hiểu nhiều sao?
Phó Tranh nói: " Một khi đã như vậy, tam cô nương sao không đi một chuyến? Ngươi đang sợ cái gì?
Bị hắn bức đến hoàn cảnh này, Mai Như không thể không đi. Yên lặng than một tiếng, nàng nói: " Điện hạ, một khi đã vậy, Mai Như liền đi một chuyến, nếu ta thật sự nghe không hiểu, điện hạ cũng không nên làm khó ta." Nói xong lời cuối cùng, nàng nhìn hắn, đôi mắt đẹp đào khao tràn đầy tức giận.
" Đương nhiên" Phó Tranh đáp.
Sáng sớm hôm sau, hai người đi đến quân doanh, Phó Tranh cưỡi ngựa, Mai Như ngồi xe.
Bình Lương phủ sáng sớm rất lạnh, hơn ba mươi dặm, màn xe thường thường bay lên, gió giống dao nhỏ quát thẳng vào mặt. Tĩnh Cầm chuẩn bị lò sưởi tay, Mai Như nắm ở trong tay, cảm thấy ấm áp một ít.
Sáng sớm nên căn bản không có người, một đường càng thêm an tĩnh, tiếng vó ngựa của Phó Tranh nhẹ nhàng cực kỳ.
Mai Như vẫn không nhịn được than một tiếng.
Tới đại doanh ở ngoại thành, Mai Như thò người xuống xe, vẫn bị gió lạnh khiến nàng không khỏi rùng mình. Nàng nắm áo choàng, giương mắt nhìn, chỉ thấy Phó Tranh xuống ngựa, dáng người đĩnh đạc đứng ở phía trước. Hắn khoác áo khoác, đứng dưới gió đang rền vang, mặt mày thanh tuyển.
Hắn hiếm khi chờ nàng.
Ngực Mai Như cứng lại, vội vàng dời mắt, đi đằng sau Phó Tranh vào đại doanh.
Hai người đến thẳng nơi giam giữ của doanh trướng. Bên trong không ít người, Mai Như do dự có nên đi vào hay không, Phó Tranh giơ tay: " Tam cô nương khoan đã."
Mai Như khó hiểu, nhìn hắn một cái.
Phó Tranh không nói lời nào, cũng không giải thích, chỉ yên lặng đứng đó."
Mai Như cũng chỉ có thể đứng an tĩnh một bên.
Gió thổ vào đây, gợi khuyên tai hai bên của nàng, thân hình nho nhỏ, lay động. Phó Tranh rũ mắt, thấp thấp nhìn qua, lại nhàn nhạt thu hồi mắt.
Mai Như không phát hiện, chỉ để ý động tĩnh ở bên trong.
Bên trong đại khái là đang hành hình, có tiếng roi quất, một chút lại một chút, chắc chắn là xuống tay khá nặng, thường thường sẽ có âm thanh hét lên. Nhưng từ khi giải về đây, hai tên thám tử kia không nói gì, người hỏi chuyện ngày càng táo bạo: " Đánh cho ta! Đánh đến bọn họ nói thì thôi." Chưa hết, lại hùng hùng hổ hổ nói: " Nói cái gì đấy? Con mẹ nó ta nghe không hiểu! Đều là bọn ngu xuẩn!"
Phó Tranh rũ mắt.
Liền thấy Mai Như cúi đầu, hai chiếc khuyên tai cũng không đong đưa, an tĩnh ở nguyên chỗ đó, không biết suy nghĩ cái gì?
Phó Tranh lạnh lùng hỏi: " Tam cô nương, cô nương nghe hiểu được không?"
Mai Như thân mình run rẩy, nàng rối rắm ngẩng đầu, mày đẹp hơi chau lại.
Phó Tranh chỉ ánh mắt nặng nề nhìn nàng, đôi mắt đen như mực, ý vị không rõ.
Giọng nói Mai Như có chút cứng, tạm dừng một chút, nàng gian nan nói: " Chỉ có thể hiểu một ít."
Tuy là Phó Tranh đoán được một ít, lúc nghe nàng trả lời ánh mắt vẫn chớp chậm một chút, nhìn sâu vào Mai Như, hắn nói: " Ngươi theo bổn vương vào."