Nhờ ngồi phía sau Phó Tranh mà Mai Như mới ý thức được sự lợi hại của hắn.
Hắn luôn kiệm lợi nhưng toàn thân lại toát lên khí thế áp đảo, nhất là cặp mắt kia còn khiến người ta lạnh thấu xương. Hễ đối phương yêu cầu vô lý, Phó Tranh sẽ lạnh nhạt ngoảnh mặt đi. Nếu bọn họ đe dọa thì hắn chỉ nói, “Hiện giờ kẻ bị Thát Đát diệt sạch là các ngươi chứ không phải ta.”
Hắn quả thật giỏi đâm chọc vết thương của người khác.
Đối phương nổi giận nên ăn nói khó nghe hơn, cả lều ồn ào vô cùng. Mai Như nghe với bộ mặt vô cảm, nàng hơi cúi người và dịch lại từng câu từng chữ cho Phó Tranh. Phó Tranh ngoái đầu nghe, ở góc độ này thì hắn chỉ thoáng nhìn xuống là thấy được khuôn mặt dưới mái tóc óng mượt của tiểu cô nương. Nàng hiếm lắm mới dùng giọng mềm mại nói chuyện với hắn, mọi khi nàng toàn nói năng cứng rắn thôi. Phó Tranh bất chợt mỉm cười. Mai Như liếc hắn một cái, nàng giữ nguyên vẻ mặt dửng dưng để lạnh lùng nhắc nhở, “Điện hạ mà cứ tiếp tục chọc ngoáy đối phương thì bọn họ thề sẽ giết chúng ta cho hả giận.”
Bọn họ không mang vũ khí vào lều thì khác gì mặc cho người ta xẻ thịt?
Ý cười trong mắt Phó Tranh kéo dài khi nghe nàng nói vậy, hắn hỏi, “Tam cô nương sợ chết à?”
Mai Như cười nhạt và nhìn thẳng vào mắt hắn, “Sợ chứ.”
Cả đáy mắt lẫn lời lẽ của nàng đều biểu lộ sự lạnh lẽo, như thể đấy là nỗi căm hận bò lên từ địa ngục A Tỳ[1]. Phó Tranh lẳng lặng quan sát rồi thu hồi ý cười, đôi mắt hắn càng lúc càng đen kịt và thâm sâu khó lường.
Mai Như cúi đầu, nàng chớp mắt rồi hững hờ nhắc, “Điện hạ, đối phương bực lắm rồi đó.”
Phó Tranh thờ ơ đáp, “Không sao, bản vương cũng đang bực.”
Hắn quay đầu lại với sắc mặt lạnh băng.
Những trường hợp thế này là cuộc thi xem ai bình tĩnh và không sợ chết.
Nếu so độ bình tĩnh thì chẳng ai thắng nổi Phó Tranh.
Xưa nay hắn luôn ngoan ngoãn làm một vương gia nhàn rỗi, cả ngày viết thơ vẽ tranh chứ chẳng khoe khoang tài năng. Ai nhắc đến hắn cũng đều thán phục Yến Vương điện hạ sở hữu học vấn xuất chúng chả kẻ nào bì kịp. Hắn ngủ đông lâu như thế vì muốn chờ cơ hội, Mai Như cảm thấy cơ hội của hắn tới rồi.
Tộc Hồi Đồ ngang ngược nhưng kỳ thật đã cùng đường, bọn họ tất nhiên đáp ứng giao dịch chiêu hàng. Thỏa thuận này thoạt trông có nguy cơ bị người khác quản chế nhưng vẫn tốt hơn so với bị Thát Đát nhổ cỏ tận gốc. Chuyện tương lai thì phải chờ thế lực lớn mạnh rồi từ từ mưu tính.
Sau khi đàm phán hoàn tất và hai bên cũng thống nhất việc trao đổi sứ thần, Mai Như chả còn việc gì để làm. Nàng đâu muốn ở cạnh Phó Tranh nên lén chuồn ra ngoài lúc hắn ngồi không và chưa giao việc cho nàng.
Ánh nắng chói chang bên ngoài lều khiến nàng híp mắt lại.
Cách đấy không xa, Mai Tương đang dõi theo người Hồ nuôi ngựa chiến. Những con ngựa này phi cực nhanh, nhảy cực cao, đúng là lợi hại bội phần so với ngựa mà bọn họ hay cưỡi. Mai Tương nhìn say sưa, hắn đứng lặng thinh và không biết đang nghĩ gì.
“Ca ca!” Mai Như chạy tới gần hắn.
Mai Tương quay lại trừng mắt với đứa em, hắn thở dài não nề, “Tuần Tuần, cha mẹ và lão tổ tông mà biết chuyện hôm nay thì sẽ lột da muội đó!”
Mai Tương vô cùng bất bình việc Tuần Tuần theo mọi người đến đây. Nàng là một cô nương chưa xuất giá nên làm vậy là thiếu thích đáng, nếu chuyện này lan tới kinh thành thì nguy to mất.
Nhà ai sẽ nguyện ý cưới một nàng dâu không tuân thủ quy củ chứ?
Hắn lo lắng mà giơ tay gõ thật mạnh vào đầu Mai Như.
Mai Như tức tối ôm đầu, “Ca ca cổ hủ quá, triều ta từng có tiền lệ nữ tử làm quan đấy. Chưa kể rất nhiều nam nhi cũng phải đầu hàng trước học vấn của dì.”
Mai Tương đâu cãi lại nàng, hắn thành khẩn khuyên nhủ, “Lúc về kinh muội hãy tự kiềm chế bản thân.” Hắn thở dài thườn thượt, “Tuần Tuần, muội không còn nhỏ nữa.”
Hắn nói năng chững chạc khiến Mai Như thầm nhủ hôm nay ca ca hơi khác mọi khi, nàng ngại hỏi nhiều bèn thử nói, “Ta về kinh còn ca ca thì sao? Cùng về với chúng ta chứ?”
Mai Tương vừa cười vừa lắc đầu, “Ca ca không về đâu, bao giờ có chiến công để khoe với cha mẹ thì mới về.”
Không hiểu sao mấy lời trên lại làm đôi mắt Mai Như ngấn lệ.
Nàng cảm thấy ca ca thật sự khác trước.
Mai Tương mới khỏi bệnh nên không thể đứng lâu, Mai Như ôm tay ca ca rồi dựa vào hắn. Nàng bỗng thấy không đành lòng nên yếu ớt kêu, “Ca ca.”
Mai Tương xoa đầu nàng và cười nhẹ nhàng.
Đêm nay bọn họ ngủ lại Hồi Đồ.
Tộc Hồi Đồ chạy nạn đến nơi hoang vắng, vì vậy bọn họ chỉ nướng mấy con dê chiêu đãi khách quý.
Thịt dê nướng kêu lách tách, mỡ chảy xuống từ lớp da vàng rụm. Mai Như đứng cách xa mà vẫn ngửi được mùi thơm phưng phức, nàng thèm lắm nhưng ngượng ngùng không dám qua xin, thế là đành đứng ngó từ xa.
Sau đấy một tỳ nữ Hồi Đồ bưng khay đựng món ăn đến. Mai Như mừng húm, có điều khi nhìn kỹ thì ý cười trong mắt nàng vụt tắt.
Mấy đĩa thức ăn toàn là rau dưa, món thịt dê mà nàng trông ngóng ít đến mức một chiếc đũa cũng thừa sức gắp hết!
Tỳ nữ kia còn tận tình giải thích, “Cô nương, đại nhân của các ngươi nói ban đêm không nên ăn nhiều và dặn bưng lên nhiêu đây thôi.”
Đại nhân mà nàng ấy nhắc đến là Phó Tranh. Mai Như bực bội, hắn quả là kẻ nhỏ mọn. Lần trước hắn bảo nàng đừng tham ăn nên lợi dụng dịp này để giễu cợt nàng. Đồ đáng ghét!
Đoàn người nghỉ ngơi một đêm rồi sáng sớm hôm sau xuất phát về phủ Bình Lương.
Hành trình đến Hồi Đồ vô cùng gấp gáp, Mai Như không muốn kéo chân mọi người nên cưỡi ngựa cùng các nam tử. Đàn ông luôn hành quân cấp tốc, nàng từng trải qua việc này vào kiếp trước
nhưng bẹn vẫn đau nhức. Tĩnh Cầm thì tội hơn nhiều, kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng ấy đâu bằng Mai Như. Hai chủ tớ nhìn ngựa mà mặt biến sắc.
Mai Như cắn môi, nàng nắm dây cương và đang định lên ngựa thì Thạch Đông đột nhiên gọi nàng, “Tam cô nương.”
Mai Như cảnh giác nhìn hắn, Thạch Đông chỉ phía sau, “Chúng ta đã chuẩn bị xe ngựa cho cô nương.”
Mai Như nhìn theo tay hắn thì thấy một chiếc xe ngựa, có lẽ vì chuẩn bị vội nên xe hơi đơn sơ. Nàng tính hỏi thêm nhưng Thạch Đông không nói gì nữa, hắn chắp tay rồi đi ra chỗ khác.
Mai Như cau mày nhìn Phó Tranh ở đằng xa.
Hắn đã lên ngựa, quan[2] vàng trên tóc hắn lấp lánh dưới ánh mặt trời. Nam tử mặc áo gấm đen thêu họa tiết mây lẫn hoa và thắt đai lưng có hình mãng xà bằng tơ vàng; bộ trang phục làm bật lên vóc dáng cao lớn với vai rộng eo thon của hắn. Phó Tranh đang trò chuyện với ai đấy song hắn đột ngột quay mặt lại. Ánh mắt hai người giao nhau, đôi mắt hắn vẫn lãnh đạm như bấy lâu nay.
Mai Như dời mắt, nàng bối rối chẳng biết có nên tiếp nhận ý tốt của Phó Tranh không?
Nàng quay đầu nhìn Tĩnh Cầm đứng sau mình, nàng ấy đang trưng ra khuôn mặt đáng thương hết sức. Mai Như cân nhắc giây lát rồi lập tức quyết định, “Đi mời ca ca lên xe ngựa, ngươi hãy ở cạnh để chăm sóc ca ca.”
Mai Tương chưa khỏi hẳn, hắn đâu chịu nổi bôn ba đường dài như vậy. Đêm qua vết thương mới đóng vảy của hắn lại rỉ máu, nàng là em gái nên dĩ nhiên rất đau lòng.
Tĩnh Cầm hỏi theo bản năng, “Cô nương thì sao?”
“Ta không sao.” Mai Như vừa cầm dây cương vừa nhanh nhẹn lên ngựa. Bẹn nàng hơi đau lúc cọ vào yên ngựa, nàng “ưm” một tiếng rồi mím môi và khôi phục sắc mặt như trước, thậm chí mặt nàng còn biểu lộ sự bướng bỉnh.
Phó Tranh ngoảnh đầu nhìn Mai Như.
Hôm nay nàng mặc trang phục cưỡi ngựa, hắn chưa có dịp ngắm kỹ lúc bọn họ lên đường vào hai ngày trước. Vòng eo nàng đã mất đi sự tròn trịa của trẻ nhỏ để trở nên thon gọn hơn, nó giúp chủ nhân hóa thành một cô nương chân chính.
Nàng tựa một chồi non nhú lên từ mặt đất, mềm mại nhưng vẫn thẳng thớm.
Hắn mà nhìn tiếp thì sẽ thành khiếm nhã, Phó Tranh lặng lẽ chuyển dời ánh mắt. Khi đối mặt với vùng đất mênh mông phía trước, một ý niệm chợt nảy sinh trong đầu hắn.
Sao nàng lớn nhanh thế?Một ý niệm khác cũng đồng thời ập tới,
Sao nàng bướng như vậy?Oo———oOo———oΟ
Mai Như cưỡi ngựa làm bẹn đau điếng, may hành trình trở về khá thong thả. Lúc đi bọn họ chỉ mất hai ngày nhưng khi về thì có người bệnh nên cứ đi lại dừng, cuối cùng mất bốn ngày mới tới nơi!
Mai Như hay cưỡi ngựa cạnh xe của ca ca, nàng luôn ở bên chăm sóc hắn mỗi lần đoàn người nghỉ tạm. Mai Tương thấy Mai Như ngoan ngoãn chứ chẳng chạy lung tung thì rất ngạc nhiên, “Tuần Tuần không đi chơi loanh quanh hả?”
Mai Như biết hắn đang chế nhạo nên làu bàu, “Ca ca bị thương thì sao ta có tâm tình chơi bời được?”
Chưa kể nàng cũng không muốn giáp mặt Phó Tranh.
Bọn họ đặt chân vào lãnh thổ triều Ngụy sau bốn ngày, Mai Như lập tức thấy Mạnh Chính từ xa.
Lần này Mạnh Chính không đích thân dẫn binh theo mà sai tham tướng thuộc cấp hộ tống Phó Tranh. Bây giờ Yến Vương suôn sẻ trở về nên đương nhiên ông phải đi nghênh đón.
Lúc đến gần ông, Mai Như vừa nhảy xuống ngựa đã có người gọi nàng, “Tuần Tuần!” Nàng nhăn mặt nhìn Phó Chiêu chạy tới.
“Sao điện hạ cũng đến đây?” Mai Như hỏi.
“Ta tới đón ngươi,” Phó Chiêu nói mà chả biết lựa lời.
Mai Như nổi cáu, “Điện hạ!”
Phó Tranh nghiêm nghị nhìn em trai, “Chiêu nhi!” Giọng hắn trầm thấp lại nặng nề, và tràn ngập cảnh cáo.
Phó Chiêu lè lưỡi, hắn thì thầm với Mai Như, “Thật ra ta đi hộ tống Chu tỷ tỷ.”
“Ai cơ?” Mai Như nhíu mày.
Phó Chiêu chỉ vô chiếc xe ngựa đằng xa. Mai Như nhìn theo thì thấy một cô nương đội mũ có rèm đứng cạnh xe, nàng ta mặc áo vàng nhạt phối cùng váy trắng. Gió thổi rèm mũ bay la đà, trông nàng ta giống một đóa hoa giữa rừng núi mùa xuân.
Mai Như “hừ” một tiếng rồi nhìn sang chỗ khác.
Tiếng “hừ” khẽ khàng này nghe hơi trầm trọng – còn đượm vẻ khinh miệt nữa – nó bay theo gió đến tai Phó Tranh. Hắn vốn là người bình tĩnh và lạnh nhạt nhưng giờ bỗng thấy lúng túng khó tả. Chu Tố Khanh xuất hiện làm Phó Tranh nhớ tới câu nói của Mai Như,
Điện hạ, ta chỉ thấy tiếc vì ngài không biết nhìn người.
Hắn nào biết Mai Như đang nghĩ thầm rằng Chu Tố Khanh chưa được gả mà đã bám theo Phó Tranh đến tận đây, nhị tỷ của nàng cần nỗ lực gấp bội!