Mai Như chỉ đợi vài ngày đã nhận được tin tức. Nghe đâu Tiền Chung vốn nợ tiền người ta, dạo này hắn không trả nổi nữa nên chạy trốn. Hắn ẩn náu khá kỹ nhưng chả biết ai tìm ra chỗ hắn núp rồi tiết lộ thông tin. Hôm nay đám chủ nợ lôi cổ hắn đến nha môn, hắn bị bắt cùng một người khác.
Ý Thiền chần chừ khi nói đến nhân vật này, nàng ấy thì thào, “Người bị bắt cùng Tiền Chung là sủng quan[1] do Triệu Vương điện hạ nuôi dưỡng bên ngoài. Nghe nói mấy ngày nay nàng ta mất tích, Triệu Vương điện hạ lén lút sai người tìm khắp nơi. Ai ngờ nàng ta lại bỏ trốn cùng Tiền Chung chứ! Lúc phủ doãn[2] của nha môn truy vấn thì thân phận nàng ta mới bại lộ, hiện giờ ai cũng biết chuyện…”
“Sao lại kể cô nương nghe mấy thứ này!” Tĩnh Cầm vén rèm tiến vào. “Không sợ bẩn tai cô nương à!”
Ý Thiền thè lưỡi rồi tiếp tục báo cáo cho Mai Như.
Mai Như che mặt cười, nàng thầm tán dương Phó Chiêu hành sự cấp tốc thật, mới vài ngày đã có cách giải quyết rắc rối giùm nàng. Nếu không nhờ hắn thì e rằng hiện tại nàng vẫn chạy tới chạy lui mà chẳng thấy đích đâu.
Song nàng chết cũng chả ngờ được câu chuyện này có tình tiết xuất sắc đến thế, việc bẩn thỉu của Triệu Vương điện hạ bị vạch trần thông qua Tiền Chung. Đương kim bệ hạ có tổng cộng mười bảy người con thì hai người chết non, còn Triệu Vương đứng hàng thứ ba. Nghe bảo ngày thường bệ hạ rất coi trọng hắn, ai dè hắn lại thối nát như vậy?
Mai Như lắc đầu.
Tĩnh Cầm đứng cạnh Mai Như, nàng ấy trút đống cao trắng nhận từ Kiều thị vào một chiếc hộp nhỏ. Sau đấy nàng ấy nhắc, “Cô nương, thái thái giục ngài bôi cao đấy.”
“Ôi trời,” Mai Như bất lực than thở. Từ hồi da nàng rám nắng giống con khỉ, Kiều thị liên tục đưa đồ tới chỗ nàng và suốt ngày dặn nàng bôi phấn ngọc trai, bôi cao, bôi rượu thuốc. Mai Như chẳng biết đã bôi bao nhiêu thứ lên mặt mình! Nàng lấy chút cao trắng rồi thoa đều khắp mặt; không hiểu nguyên liệu điều chế là gì mà cao vừa thơm vừa mịn. Bôi xong, Mai Như chợt nhớ đến vụ Phó Chiêu nhận xét da nàng trắng hơn. Nàng thử soi gương kiểm tra thì không khỏi ngẩn ngơ.
Người trong gương sở hữu mái tóc đen mượt, hai má hồng hồng, cả đôi mắt hoa đào to tròn nữa. Nàng nhìn thế nào cũng thấy mình khác kiếp trước.
Mai Như không chỉ ra được điểm khác biệt cụ thể, nàng chỉ thấy da mình quả thật trắng bội phần.
Cái này là trong họa có phúc ư?
Mai Như mừng thầm, nàng bôi cao lên cả tay.
Giờ đã khuya nên nàng dặn Ý Thiền mai tìm một gã sai vặt nhanh nhẹn, sau đó mau chóng tới thôn trang vùng ngoại ô và báo tin cho Đổng thị yên tâm.
Trên thực tế, tâm Đổng thị đã chết hoàn toàn. Vì vậy nàng ấy chẳng bận tâm về Tiền Chung, người duy nhất lo lắng là Hòa Tuệ.
Mấy ngày qua Tiền thị bao lần cử người đến thúc giục các nàng trở về. Hòa Tuệ luôn lấy cớ cô nương bệnh để cự tuyệt nhưng chỉ sợ chẳng kéo dài nổi. Đúng lúc nàng ấy căng thẳng giống kiến bò trên chảo nóng, quản sự của thôn trang Mai phủ gọi Hòa Tuệ qua nghe thông báo từ tam cô nương.
Gã sai vặt cưỡi khoái mã lại đây từ sáng sớm, hắn tường thuật toàn bộ vụ Tiền Chung bị kiện lẫn việc của Triệu Vương.
Hòa Tuệ vừa nghe vừa niệm A Di Đà Phật, nàng ấy cảm tạ bọn họ và mừng rỡ chạy về phòng báo tin cho tiểu thư nhà mình.
“Cô nương! Cô nương!”
Đổng thị liếc mắt quở trách rồi cúi đầu thêu hoa tiếp. Sắp vào hạ nên thời tiết nóng bức lẫn nhiều muỗi, nàng ấy định thêu hai túi thơm chứa bạc hà; một cái tặng Mai Như còn một cái tặng Kiều thị. Lúc trước nếu Kiều thị phản đối, Tuần Tuần đảm bảo chẳng thể cho nàng sống tại thôn trang. Bây giờ Đổng thị nghèo nàn nên đành làm chút đồ lặt vặt để bày tỏ lòng biết ơn.
Hòa Tuệ đến gần rồi thì thầm kể chuyện Tiền Chung, Đổng thị nghe xong bèn thờ ơ nói, “Có gì đáng mừng đâu?”
Tiền Chung đi thì Lý Chung hay Vương Chung sẽ thay thế, một kẻ bơ vơ không nơi nương tựa như nàng ấy còn biết làm gì nữa?
Nghĩ đến đây, Đổng thị than một tiếng.
Hòa Tuệ khuyên nhủ, “Cô nương đừng lo nghĩ quá.” Nàng ấy hỏi, “Hay chúng ta ra ngoài đi dạo một chút?”
Sức khỏe Đổng thị chẳng khá hơn, nàng ấy luôn thấy mệt mỏi. Mẫn lão đại phu khuyên nàng ấy hãy siêng năng hoạt động, đừng ngồi hay nằm miết vì làm thế chỉ tổ bệnh nặng hơn. Thôn trang này của Mai phủ nằm tại ngoại ô, xung quanh toàn là nhà nông nên chả ai rảnh rỗi chỉ trỏ người khác. Sau khi đến đây, Hòa Tuệ thuyết phục Đổng thị mỗi ngày ra ngoài giải sầu.
Đổng thị đặt khung thêu xuống, nàng ấy suy nghĩ giây lát rồi bảo, “Đi am ni cô vậy.”
Vùng lân cận có một am ni cô nhỏ, bên trong là bốn, năm ni cô trọc đầu. Bọn họ tự gánh nước trồng rau, lặng lẽ thờ Phật và bình thản sống qua ngày. Đổng thị từng ghé xem hai lần, hôm nay là lần thứ ba.
Hòa Tuệ gấp gáp can ngăn, “Cô nương tuyệt đối đừng nảy sinh ý tưởng đó.”
Ý tưởng gì?
Tất nhiên là cạo tóc làm ni cô.
Đổng thị chỉ cười nhạt, “Đi thôi.”
Am ni cô cách thôn trang khoảng ba dặm, không xa cũng chẳng gần. Quản sự sai người đưa Đổng thị đi, nàng ấy vội từ chối vì không muốn làm phiền, “Tề quản sự, làm thế phiền ngài quá. Am ni cô nằm gần đây nên chúng ta tự đi được.” Tề quản sự tính khuyên nữa song Đổng thị đã dẫn Hòa Tuệ rời thôn trang.
Đồng ruộng bao phủ bốn phía thôn trang, giữa trưa nắng gắt và các nông dân bận rộn đều về nhà nghỉ ngơi. Đổng thị cố tình chọn lúc này để ra ngoài vì vắng người.
Hôm ấy trời nắng gay gắt, Đổng thị mới đi nửa dặm mà toàn thân nặng nề như sắp gục ngã. Nàng ấy vội vàng nghỉ chân dưới tàn cây. Ánh mặt trời chói chang, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán nữ tử. Đổng thị dùng khăn lau trán, còn Hòa Tuệ nhanh tay lấy ra cây quạt mình mang theo để quạt mát cho Đổng thị. Nghỉ ngơi hồi lâu, hai chủ tớ cất bước đi tiếp.
Đi thêm cỡ nửa dặm thì Đổng thị chịu hết nổi. Hòa Tuệ cuống quýt đỡ
nàng ấy đến nghỉ tạm tại bờ sông, sau đấy thấm ướt khăn rồi vắt khô và lau mặt cho Đổng thị. Nhiệt độ quanh bờ sông dịu hơn, chưa kể còn có gió thổi hiu hiu. Đổng thị lau mặt xong thì cả người khoan khoái, nàng ấy nhẹ nhàng thở dài.
Đột nhiên, trong nước phát ra tiếng động.
Hai chủ tớ cảnh giác nhìn, trong nháy mắt, một nam tử với bộ ngực trần bất chợt xuất hiện giữa dòng nước.
Người nọ sở hữu làn da ngăm đen, tóc cột chặt, cùng khuôn mặt hung dữ. Cơ bắp của hắn trông cứng rắn hệt khối sắt.
Bọn họ gặp trúng kẻ chuyên núp dưới nước để cướp của!
Đổng thị sợ tới mức bật dậy để bỏ chạy. Hòa Tuệ cũng khiếp đảm, nàng ấy luống cuống kéo Đổng thị về phía trước.
Người nọ đứng phía sau mà hô to, “Ê!”
Tiếng rống của hắn khiến Đổng thị sợ hãi gấp bội và chạy nhanh hơn. Xui xẻo thay, tà váy vướng víu khiến chân nàng ấy vấp phải cục đá. Nữ tử lập tức ngã xuống, đá nhọn cứa tay làm da nàng ấy trầy xước hết cả. Hòa Tuệ gấp rút đỡ nàng ấy, Đổng thị run rẩy đưa mắt nhìn phía sau. Kẻ cắp kia nhảy ra khỏi sông và chỉ tốn hai, ba bước để đuổi kịp. Hòa Tuệ tức khắc đứng chắn trước mặt cô nương của mình.
Toàn thân người nọ ướt sũng, quần trong màu xám dính lấy hai bắp đùi rắn chắc của hắn.
Đổng thị sợ đến nỗi mất hồn mất vía, nàng ấy hấp tấp bốc mấy cục đá chọi hắn.
Một hòn đá ném trúng trán nam tử, hắn chỉ nhíu mày rồi phủi bụi đất chứ chẳng né tránh.
Đổng thị càng kinh hãi, mặt nàng ấy trắng bệch.
Người nọ liếc Đổng thị một cái, hắn ồm ồm hỏi, “Phu nhân, nơi đây còn cách kinh thành bao xa?”
Oo———oOo———oΟ
Mai Như đòi được đĩa bánh gạo từ Mạnh phủ nhưng không tiện đi tặng, vì vậy nàng phái Tĩnh Cầm mang bánh đến Tứ Hỉ Đường để cảm ơn Thập Nhất điện hạ.
Khi Tĩnh Cầm đưa bánh gạo tới, chủ quán mời nàng ấy lên gian phòng ở lầu hai.
Vị Thập Nhất điện hạ thân thiện đang ở trong phòng, và Yến Vương điện hạ cũng ngồi ngay bên cạnh với bộ mặt u ám cùng khí thế lạnh lẽo. Tĩnh Cầm xưa nay rất sợ hắn, nàng ấy vội vã thỉnh an hai vị điện hạ rồi dâng bánh gạo, “Cô nương nhà ta xin cảm tạ Thập Nhất điện hạ bằng chút lễ mọn này.”
Phó Tranh hờ hững nhìn hộp đồ ăn rồi lại hờ hững dời tầm mắt.
Phó Chiêu sai thuộc hạ nhận quà, hắn hiếu kỳ hỏi, “Sao cô nương nhà ngươi không đích thân tới cảm tạ?”
Tĩnh Cầm đáp theo đúng lời dặn từ Mai Như, “Điện hạ, cô nương nhà ta bận chuẩn bị quà mừng sinh nhật nhị cô nương trong phủ.”
Mấy lời trên kích thích trí nhớ của Phó Chiêu, hắn chợt phát hiện mình quên mất một việc quan trọng!
Trên đường về kinh, hắn cảm thấy nhị cô nương Mai phủ cực kỳ xứng đôi với thất ca, thậm chí hắn còn tính bao giờ ca ca về sẽ tác hợp hai người. Sao hắn lại quên béng chuyện này nhỉ? May có nha hoàn này nhắc hắn. Nghĩ đến đây, Phó Chiêu cười giảo hoạt.
Đợi Tĩnh Cầm lui ra, hắn vừa cầm bánh gạo vừa thẳng thắn bảo chứ chẳng vòng vo, “Thất ca, kỳ thật ta thấy nhị cô nương Mai phủ khá ổn. Cha của nàng ấy là Mai Thần nhậm chức hàn lâm và được phụ hoàng trọng dụng, khéo mấy năm nữa ông ấy sẽ vào nội…”
Hắn chưa nói hết thì Phó Tranh đã lườm bằng ánh mắt lạnh băng tựa con dao sắc bén.
Phó Chiêu cứng họng, hắn bị sặc bánh nên hấp tấp uống ngụm trà. “Thất ca,” hắn ngượng ngùng gọi.
“Thập nhất đệ, ai nhờ đệ nói mấy lời này?” Phó Tranh lạnh lùng chất vấn.
Thật ra trong lòng hắn đã có đáp án. Hồi nãy khi nha hoàn của Mai Như nói những lời kỳ quái là cô nương nhà ta đang chuẩn bị quà mừng nhị cô nương, Phó Tranh cứ thấy lạ lạ vì tự dưng đề cập đến nhị tỷ tỷ của nàng làm gì? Bây giờ nghe Phó Chiêu khuyên bảo thì hắn vỡ lẽ ngay!
Cái bộ dạng muốn bao che đồng bọn của Phó Chiêu càng khiến Phó Tranh cười rợn người, “Là Mai Tam phải không?”
Phó Chiêu không xác nhận, hắn liều lĩnh phân tích, “Chính thất ca đã cứu nhị cô nương lúc nàng ấy rơi xuống nước. Hơn nữa, ta đã thấy nhị cô nương Mai phủ, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành như thế vô cùng xứng với ca ca…”
Phó Tranh giữ nguyên vẻ mặt khắc nghiệt, đôi môi mỏng mím chặt và không phát ra tiếng nào.
Phó Chiêu nói tiếp, “Ta biết thất ca muốn chọn Chu tỷ tỷ, gia thế của Hạ gia cũng cao hơn thật. Nhưng thất ca à, tâm tư Chu tỷ tỷ thâm hiểm lắm. Lần trước nàng ta cố ý chế giễu tranh của Tuần Tuần, hại Tuần Tuần mất mặt. Trên đường về kinh nàng ta còn bóng gió quan hệ giữa ta với Tuần Tuần…”
Phó Tranh bỗng nhếch mép cười nhạt, hắn nặng nề nói, “Đệ thân với nàng quá nhỉ!”
Sao hắn có thể đui mù trước thứ tâm tư mà đến Phó Chiêu còn nhìn thấu chứ? Nếu mù tịt và chả nhìn thấu thì hắn việc gì phải vất vả xử lý tình huống giùm nàng? Cuối cùng hắn nhận được gì? Chẳng phải là một câu tống cổ đầy chán ghét sao?
Phó Tranh phất tay áo ra ngoài, nhưng cơn đau nơi trái tim vẫn tiếp tục âm ỉ.