Từ sau ngày Tiết Kim Nguyệt đến thăm, bệnh phong hàn của Giang Thừa Hứa
chuyển biến tốt rất nhanh, nếu không phải Giang Diệu tận mắt chứng kiến
dáng vẻ ốm yếu của Nhị ca thì nàng thật sự còn cho rằng Nhị ca đang trả
vờ bệnh đấy.
Mấy ngày hôm sau, Giang Diệu ở trong sân cho hươu
con Trường Phúc ăn cỏ. Tuy nàng không thể như Trưởng công chúa cho nó
đơn độc một mình một viện, nhưng Giang Diệu cân nhắc sẽ tìm thời gian
dẫn nó đi ra ngoài dạo một chút.
Có điều nhắcc đến Trường Phúc
này là nàng thật muốn tức giận, trong ngày thường chỉ chịu thân cận với
nàng, ở trong mắt người khác, dáng vẻ của nó khỏi nói phải có bao nhiêu
cao ngạo…
Nàng đang cho Trường Phúc ăn cỏ thì Bảo Lục chạy tới, lặng lẽ ở bên tai nàng nói:
“Tiểu thư, hôm nay Tuyên Vương đến quý phủ chúng ta.”
Lục Lưu…!
Nàng cũng đang muốn tìm hắn để đòi khuyên tai đây, hắn đây là…
Ngay sau đó nàng liền nghe Bảo Lục nói tiếp:
“Quốc công gia cùng Tuyên Vương dường như có chuyện quan trọng cần thương
lượng, vào lúc này hai người đang ở trong thư phòng đàm luận.”
Ồ… Không phải đến tìm nàng sao…? Giang Diệu đột nhiên có một loại cảm giác lúng túng vì tưởng bở. Nghĩ bây giờ thân phận Lục Lưu như vậy sẽ không
giống khi còn bé hay đến tìm nàng. Hơn nữa nam nữ trưởng thành gặp nhau
đơn độc cũng không hợp lễ nghi.
Giang Diệu đăm chiêu suy nghĩ thì hươu con vốn trầm mặc ngoan ngoãn bỗng nhiên lại nháo vọt lên, nó ngển
cái đầu nhìn ra phía ngoài, rồi vẩy vẩy đuôi, sau đó hùng dũng oai vệ
trực tiếp chạy ra khỏi sân.
Bảo Cân và Bảo Lục vội vàng đuổi
theo. Giang Diệu cũng nhấc làn váy theo sau. Giang Diệu thầm nghĩ:
Thường ngày Trường Phúc ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay là bị làm sao đây?
Nàng sợ mọi người kinh hãi đến nó nên không có lệnh những người khác đuổi theo, mà chính mình lặng lẽ đi theo.
Đi qua hành lang, xuyên qua cửa tròn, mãi cho đến tiền viện.
Đuổi ròng rã một lúc, Giang Diệu mới thấy hươu con dừng lại ở phía trước.
Cái trán nàng đầy mồ hôi, hơi há mồm ra thở hổn hển, nhìn cách đó không
xa hươu con đang thân mật sượt sượt tay vào nam nhân, giống hệt như lần
đầu nàng thấy nó nịnh nọt hắn ở Lộc viên.
Lục Lưu cúi đầu nhìn
hươu con bên người, đúng là mấy ngày nay tên tiểu tử này mập lên không
ít, xem ra thức ăn của Trấn Quốc Công phủ ngược lại không tệ.
Hắn ngẩng đầu, nhìn cách đó không xa tiểu cô nương đang chạy đến thở hồng hộc, mặt mày hắn liền trở nên ôn hoà một chút.
Nàng đứng trước mặt Lục Lưu, không giống như ngày thường ngoan ngoãn hành
lễ, chỉ là đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt, rồi nàng không thèm nói gì mà vươn lòng bàn tay ra trước mặt hắn.
Một bộ tư thế muốn đòi hắn trả đồ.
Lục Lưu cúi đầu nhìn bàn tay bé nhỏ mềm mại của tiểu cô nương trước mặt,
rồi lại nhìn đôi mắt to đen lay láy cùng khuôn mặt mập mạp xinh đẹp phấn nộn của nàng, hắn cười cười, biết thừa nhưng vẫn còn cố hỏi:
“Có ý gì?”
Giang Diệu lườm hắn, bĩu môi bất mãn nói:
“Vương gia đem khuyên tai trả lại cho ta.”
Bởi vì nàng cảm thấy Lục Lưu đối với mình không bày ra khí thế Vương gia
nên Giang Diệu tự nhiên coi hắn là một trưởng bối có tính tình tốt, vào
lúc này nếu đổi lại là người khác thì nàng đã không thể dùng loại ngữ
khí này nói chuyện cùng hắn.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấy
hắn đang định mở miệng muốn nói chuyện nhưng sau đó hắn lại liếc mắt
nhìn về phía sau nàng, rồi hắn vươn tay nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng đi về bên cạnh hòn giả sơn phía sau rừng cây.
Giang Diệu muốn giãy dụa liền nghe thấy nam nhân bên người nói:
“Đừng lên tiếng.”
Hắn nháy mắt với nàng một để ra hiệu.
Hả?
Giang Diệu giương mắt nhìn lên, thấy phía đằng xa có một ma ma và một nha hoàn áo lục cùng nhau đi tới.
Ma ma và nha hoàn này Giang Diệu đều biết, đây chính là hai người thường ngày chăm sóc cho Trường Phúc.
Ma ma này họ Lưu, thời điểm nàng tuyển người liền nghe nói Lưu ma ma này
có kinh nghiệm nuôi hươu nên nàng đem nhiệm vụ chăm sóc hươu con hàng
ngày cho bà ấy.
Mà nha hoàn kia gọi là Xuân Cảnh, dáng người nhỏ nhắn rắn chắc, giọng lại lớn, khí lực như một đại cô nương. Ngoài ra, Giang
Diệu còn chọn thêm một nha hoàn tên gọi Xuân Liễu để cùng giúp đỡ Lưu ma ma chăm sóc Trường Phúc.
Lúc Trường Phúc chạy đi, nàng cùng Bảo
Cân, Bảo Lục phân công nhau đi tìm, có lẽ Lưu ma ma và Xuân Cảnh cũng ra đây tìm Trường Phúc.
Giang Diệu không dám đi ra khỏi hòn giả
sơn, hai người kia đang lại gần, nàng chỉ lo sẽ đụng phải họ. Nàng hiểu
rõ ràng Lưu ma ma cùng Xuân Cảnh vẫn không thể đáng tin giống Bảo Cân và Bảo Lục, nếu bị hai người ấy nhìn thấy nàng và Lục Lưu đơn độc ở chỗ
này nói chuyện, truyền ra ngoài thì danh tiếng nàng có tư tình riêng với nam nhân là không thể tránh được.
Giang Diệu lẳng lặng nhìn, chờ Lưu ma ma cùng Xuân Cảnh đi qua.
Lúc này Lưu ma ma nhìn thấy hươu con đang ở dưới gốc cây hoa quế, mặt mày liền mừng rỡ cùng Xuân Cảnh đi tới.
Trường Phúc trong ngày thường tính tình kiêu ngạo, có điều Lưu ma ma và Xuân
Cảnh đã cho nó ăn không ít đồ ngon, lại tận tâm tận lực chăm sóc nó nên
nó không hề ghét bỏ hai người này.
Gương mặt Lưu ma ma mỉm cười nhìn hươu con trước mắt, sau đó nhìn về phía Xuân Cảnh ở đằng sau, than thở:
“Ngươi nhìn xem, hươu con này được nuôi dưỡng thật tốt, thức ăn trong ngày thường của nó so với chúng ta còn quý giá hơn.”
Xuân Cảnh phụ họa nói:
“Đúng đấy, có điều đây chính là do tiểu thư nhà chúng ta nuôi dưỡng, coi như
là động vật thì ta cũng thoả mãn khi có chủ nhân như vậy…”
Nàng nhìn khắp bốn phía, thấy không có người nào, mới nhỏ giọng quay về Lưu ma ma nói:
“Có điều
tiểu thư nhà chúng ta thật sự là khiến bao người ao ước chết đi
được, trong phủ trên dưới đều sủng ái, tính tình lại tốt, gia thế cũng
lớn, sau này chắc chắn có thể gả cho người có gia thế tốt…”
Giang Diệu muốn nhanh chóng trở lại, nàng không muốn đơn độc ở chung cùng nam nhân bên ngoài, nhưng nàng càng muốn Lưu ma ma và Xuân Cảnh mau mau rời đi thì dường như hai người này đang cố ý muốn đối nghịch lại nàng, hai
người ấy vậy mà ngang nhiên ngồi xuống cắn hạt dưa buôn chuyện.
Đôi mắt tròn tròn của Xuân Cảnh híp lại, dùng cùi trỏ huých vào người Lưu ma ma đang ngồi bên cạnh, cười cười nói:
“Ma ma cảm thấy tiểu thư nhà ta sẽ gả cho vị công tử nào?”
Thấy Lưu ma ma nhíu lại lông mày không biết, Xuân Cảnh nói tiếp:
“Ta cảm thấy đại công tử của Bình Tân Hầu phủ với tiểu thư thật là xứng
đôi, ngày thường hai người cũng thường xuyên lui tới. Ma ma xem, mỗi lần Hoắc đại công tử nhìn tiểu thư thì đều không rời mắt nổi, bộ dáng lại
còn thẹn thùng, nếu vị này mà trở thành cô gia nhà ta thì đúng là khiến
nhiều người yêu thích nha…”
Nói đến Hoắc Nghiễn, Lưu ma ma cũng tán thành:
“Đúng nha, tiểu thư nhà chúng ta xưa nay không thường xuyên lui tới với các
biểu ca, biểu đệ. Nhưng đối với Hoắc đại công tử lại không giống nhau,
mỗi lần Hoắc đại công tử đến tìm tiểu thư đi xem hội hoa đăng, tiểu thư
không phải đều diện trang phục rất xinh đẹp đi ra khỏi cửa sao? Rồi khi
Hoắc đại công tử tự mình đưa tiểu thư về, tiểu thư đều cười híp mắt đến
là vui vẻ đó…”
Hừ hừ…. toàn là nói bậy bạ. Nàng lúc nào chẳng ăn
mặc đẹp, chứ đâu phải gặp Hoắc Nghiễn thì mới mặc đẹp chứ??? Nàng khi
nào thì cùng Hoắc Nghiễn đi ra ngoài hả? Nàng mỗi hồi đi ra ngoài đều là Hoắc Tuyền hẹn nàng, còn Hoắc Nghiễn theo ở phía sau bồi muội muội Hoắc Tuyền mà thôi.
Chỉ là mới đầu thì Giang Diệu không có phát hiện
ra, bây giờ nghe hai người này ăn nói linh tinh một phen, nàng liền có
chút rõ ràng, có thể… Có thể Hoắc Nghiễn đúng là bởi vì nàng.
Ngày thường Giang Diệu đều ở trong Cẩm Tú viện, nha hoàn bên người đều thông minh nhanh nhẹn, nhưng nàng xưa nay cũng chưa bao giờ nghe qua mấy lời
nói chuyện huyên thuyên. Hôm nay lần đầu tiên nghe được, không ngờ lại
là tán gẫu về nàng, hơn nữa… cảm nhận thấy hô hấp đều đều của nam nhân
bên cạnh, Giang Diệu chỉ cảm thấy mặt nhất thời bỏng rát.
Hoắc
Nghiễn yêu thích nàng là một chuyện, bây giờ bị người khác nghe thấy lại là một chuyện khác. Còn nhỏ tuổi đã nghĩ đến chuyện nam nữ như này, Lục Lưu sẽ nghĩ nàng như thế nào chứ???
Giang Diệu vừa tức vừa giận, nghĩ một lúc nữa ra khỏi đây, nàng sẽ thay đổi Lưu ma ma cùng với Xuân
Cảnh, cho đỡ phải… đỡ phải dạy hư Trường Phúc.
Ước chừng qua nửa
khắc đồng hồ, Giang Diệu thấy Lưu ma ma và Xuân Cảnh vẫn còn đang nói
chuyện, bộ dáng càng nói lại càng hăng, còn Hươu con thì quẫy quẫy đuôi
đứng bên cạnh, đôi mắt to ướt nhẹp nhìn Lưu ma ma và Xuân Cảnh, bộ dáng
chăm chú nghe người ta nói chuyện bát quái.
Xuân Cảnh giọng lớn, cảm thấy tự mình đã nói nhỏ giọng lại nhưng Giang Diệu ở nơi này vẫn là nghe được rõ rõ ràng ràng:
“… Tiểu thư cùng Hoắc đại công tử thanh Mai Trúc mã tự nhiên xứng đôi,
tiểu thư cái gì cũng tốt, nếu thân thể tiểu thư mà khoẻ mạnh hơn thì
càng tốt. Không quan tâm dáng dấp kia có đẹp như tiên trên trời, thân
thể phải tốt thì mới có thể sinh nhi tử…”
Lưu ma ma lại không cho là vậy, dáng vẻ nghiêm túc nói:
“Bằng kinh nghiệm nhiều năm nuôi hươu của ta, nhìn dáng hươu cái với dáng nữ
tử cũng tương tự nhau thôi, tiểu thư eo nhỏ hông to, dáng đi uyển chuyển hơn nữa mông tiểu thư vừa căng tròn lại vểnh cao, khẳng định là mắn
đẻ…”
Nhắc tới chuyện như này, Xuân Cảnh thẹn thùng che miệng cười khúc khích, nhưng dường như đối với đề tài này của Lưu ma ma lại rất là có hứng thú.
Giang Diệu nghe xong quả thực muốn chết ngất luôn rồi…
Mấy người ấy đương nhiên nói mông… mông nàng….!!!!!