Trưởng công chúa đi rồi, Kiều Thị mới đến ngồi bên cạnh giường của Giang Diệu, giúp nữ nhi chỉnh lại áo ngủ bằng gấm trên người, ngữ khí hiếu kì hỏi:
“Diệu Diệu, sao nương lại cảm thấy —— Trưởng công chúa đối với con có chút thân thiết hơn bình thường?”
Trước đây là đưa cam rồi đưa hươu, bây giờ nữ nhi chỉ bị cái bệnh phong hàn
nho nhỏ nhưng Trưởng công chúa lại tự mình tới cửa thăm. Loại vinh dự
này, cho dù là Vệ Bảo Linh của Vệ phủ cũng không có được.
Giang
Diệu nói: “Trưởng công chúa đối với người khác rất hiền lành, phóng
khoáng, tính khí cũng tốt, nữ nhi đúng là thấy nàng rất hợp ý. Có thể
Trưởng công chúa đối với nữ nhi cũng là như thế thôi.”
Chí ít vị
Trưởng công chúa này, tuy là thân nữ nhi nhưng mày liễu không thua kém
gì mày râu, quả thực chính là một phiên bản khác của Vinh Phi ngày xưa.
Đời trước, Trưởng công chúa bởi vì quan hệ của Phò mã Tiết Đằng mà có chút
không thích nàng, tình cờ gặp mặt nàng ở Tiết phủ thì Trưởng công chúa
cũng chưa từng nhìn nàng với sắc mặt tốt.
Cho dù vậy nhưng Trưởng công chúa tính tình thẳng thắn, trong lòng không thích thì trên mặt tự
nhiên cũng sẽ không lá mặt lá trái, cũng không ỷ thế ức hiếp người hoặc
là dùng thủ đoạn tính toán sau lưng.
Làm việc công tư phân minh, điểm này của Trưởng công chúa khiến Giang Diệu càng thưởng thức.
Nghĩ tới dung mạo cùng khí độ của Trưởng công chúa, Kiều Thị cũng gật đầu đồng ý, lại hỏi:
“Trưởng công chúa còn cùng Diệu Diệu nói chuyện khác nữa phải không?”
Giang Diệu cười nhìn về phía Kiều Thị:
“Trưởng công chúa hẹn nữ nhi ba ngày sau tiến cung dự tiệc thưởng cúc, nữ nhi
đã đáp ứng rồi, đến ngày hôm ấy thì Tuyền tỷ tỷ cũng sẽ đến. Nương,
người yên tâm, nữ nhi có thể xử lý tốt.”
Việc tiến cung dự tiệc
thì Kiều Thị cũng không có ý kiến gì, dù sao những năm gần đây thì loại
cung yến như thế này cũng nhiều, nữ nhi nên tiếp xúc nhiều một chút,
ngày sau khi lập gia đình thì cũng không lo là không biết giao tiếp.
Nếu trưởng công chúa cùng nữ nhi hợp ý thì thân thiết cũng không có gì phải lo lắng.
Kiều Thị vươn tay sờ khuôn mặt nhỏ bé trắng mịn của nữ nhi, thấy có chút suy yếu, trong lòng lại đau, nói:
“Vậy Diệu Diệu mấy ngày nay nên nghỉ ngơi nhiều một chút, tinh thần cũng
phải thoải mái, mà lễ nghi trong cung con đã ghi nhớ rồi chứ”
Kiều Thị giáo dục Giang Diệu từ thuở nhỏ, hơn nữa Giang Diệu lại thông minh, mọi việc vừa học liền biết, đúng là khiến Kiều Thị tự hào đến trái tim
cũng muốn nở hoa.
Giang Diệu gật đầu, nói:
“Nữ nhi nhớ kỹ.”
。・°°・(>_<)・°°・。
Trưởng công chúa sau khi rời khỏi Trấn Quốc Công phủ, liền tiện đường đi tới Tuyên Vương phủ.
Không thể so Trưởng công chúa cùng với nữ tử khuê các bình thường, mà nàng
cũng không giống như những hoàng thất quý tộc khác, sống lưng nàng thẳng tắp, vòng eo tinh tế dịu dàng vừa đủ một nắm tay, cả người lan toả anh
khí, đi bộ cũng nhanh như bay.
Một đường thông suốt tiến vào Ngọc Bàn viện của Lục Lưu, liền thấy Lục Hà một thân cao to mặc trường bào
đứng ở bên ngoài phòng.Lục Hà nhìn thấy Trưởng công chúa tiến vào, nhìn
khuôn mặt phù dung, lông mày thanh tú này của Trưởng công chúa nhưng lại toát ra vẻ anh khí như những nam tử, Lục Hà lộ ra mấy phần tán thưởng,
tiến lên hành lễ, nụ cười ôn hoà nói:
“Trưởng công chúa đến tìm Vương gia?”
Trưởng công chúa gật đầu, hướng về thư phòng nhìn một chút, hỏi:
“Đường ca ở bên trong?”
Lục Hà gật đầu nói:
“Vương gia đang ở trong thư phòng làm việc, để thuộc hạ dẫn Trưởng công chúa vào trong.”
Lục Hà vừa nói xong đã thấy Trưởng công chúa thoải mái đi vào, Lục Hà ngẩng đầu nhìn bóng lưng thanh tú của nữ tử, cười cười rồi cũng sải bước theo sát phía sau.
Trưởng công chúa vào đến trong phòng liền bước tới bên bàn đọc sách của Lục Lưu, khoanh tay tức giận nói:
“Ta còn đang buồn bực vì lần trước bị lấy lại hươu con, đường ca rõ ràng
ghét bỏ cái con hươu kia nên ta mới giúp nuôi, sau đó đường ca liền
không có lý do gì mà đòi lại hươu của ta… hừ… thì ra là muốn dỗ tiểu cô
nương vui vẻ. Đường ca, ngươi thực sự là quá không tử tế.”
Lục Hà nghe ngữ khí của Trưởng công chúa như muốn tính sổ cũng không dám lên tiếng chỉ tiếp tục yên tĩnh đứng ở góc.
Lục Lưu nghe thấy liền ngừng bút, liếc mắt nhìn Trưởng công chúa, nói:
“Ngươi đi Trấn Quốc Công phủ.”
Trưởng công chúa cầm lấy cuốn sách trên bàn lật vài trang, ngữ khí tùy ý nói:
“Đúng vậy. Ta thấy nhớ tiểu cô nương kia, nghe nói nàng thân thể không khỏe,
liền đi thăm một cái, cũng may chỉ là phong hàn bình thường, sắc mặt
nhìn hơi tái nhợt một chút, ngược lại cũng không quá đáng lo. Tiểu cô
nương người ta cũng là khách khí, còn vui vẻ cảm ơn ta đưa hươu tới cho
nàng, đường ca nói một chút coi, ta khi nào thì đưa hươu cho nàng?”
Lục Lưu lạnh nhạt hỏi:
“Ngươi nói rồi?”
Trưởng công chúa lắc đầu, đem cuốn sách “Đùng” một cái thả xuống, hai tay chống ở trên bàn sách, nói:
“Ngươi đường đường là Vương gia, không lý do gì lại đưa một con hươu cho tiểu
cô nương nhà người ta, nếu như người ta biết được, thì làm sao sẽ nhận?”
Đường ca này của nàng đúng là có tâm bất lương, nếu nhận lấy thì có khác gì
ngầm thừa nhận là tiểu cô nương cũng có ý. Nàng trừng mắt nhìn, nói
tiếp:
“Hơn nữa hươu này vốn là của Bổn công chúa, nếu nàng ấy cảm kích thì cũng rơi vào trên đầu ta.”
Nói xong lại thấy dáng vẻ của Lục Lưu không thèm để ý, Trưởng công chúa thấp giọng nói:
“Đường ca… ngươi thật sự không thèm để ý?”
Đưa hươu cho tiểu cô nương không phải là để người ta biết tâm ý sao? Nếu
tiểu cô nương không biết, vậy lễ này không phải là tặng không sao?
Lục Lưu nói: “Ai đưa đều giống nhau.”
Trưởng công chúa mếu máo, nói một câu:
“Dối trá.”
Trưởng công chúa thông tuệ nên đã sớm phát hiện Lục Lưu đối với Giang Diệu có
chút không bình thường, nếu nói là là bởi vì tình nghĩa khi còn bé thì
hiện tại Giang Diệu đều đã lớn rồi, đường ca của nàng cũng nên cấm kỵ.
Mà giờ hắn lại ngang nhiên tặng lễ như vậy, tuy là mượn danh nghĩa của
nàng để lừa gạt tiểu cô nương nhận lễ, nhưng chờ đến ngày tiểu cô nương
cùng hươu con nảy sinh tình cảm thân thiết hắn sẽ “Không cẩn thận” làm
cho nàng ấy biết hươu này là hắn lén lút đưa, vậy tâm của tiểu cô nương
người ta còn không phải là đại loạn sao? Đường ca của nàng quá là cao
tay rồi đấy…
Lúc trước nàng còn lo lắng đường ca cả đời này sẽ là người cô đơn, bây giờ có người trong lòng rồi chịu tốn tâm tư với người ta, đúng là một chuyện tốt.
Nàng đi tới bên cửa sổ, cúi đầu nhìn thấy tiểu châu chấu trong tráp, cầm lấy một con tinh tế nhìn, than thở nói:
“… Đường ca, ta có chút bận tâm về Tử Hằng. Nếu như hắn có thể có một nửa
năng lực của đường ca thì ta cũng sẽ bớt lo. Chỉ là bây giờ ta còn có
thể ở bên cạnh giúp đỡ hắn một chút, ngày sau ta gả cho người…”
Nghĩ đến Tiết gia, lông mày Trưởng công chúa chợt nhíu, nhìn về phía Lục Lưu:
“Đường ca, ta có thể không gả đi có được không?”
Lục Lưu ngẩng đầu lên nhìn nàng, nói:
“Tiết Đằng sẽ không bạc đãi ngươi.”
Với Lục Lưu mà nói thì lời này đã xem như là đánh giá cực cao. Trưởng công chúa nở nụ cười xán lạn, nói:
“Được, ta nghe đường ca.”
Nàng chớp chớp đôi mắt đẹp đẽ nhìn Lục Lưu rồi nói tiếp:
“Ba ngày sau có cung yến thưởng cúc, ta cũng mời Diệu Diệu.”
Nàng thấy nam
nhân này vẫn là cái dáng vẻ không thèm để ý, nhưng nàng chắc
chắn hắn sẽ đi, nói xong nàng liền nở nụ cười sang sảng đi ra khỏi thư
phòng.
。・°°・(>_<)・°°・。
Ba ngày sau tiến cung dự tiệc.
Giang Diệu mặc một thân váy dài màu hồng nhạt thêu hoa cùng với áo choàng Vân Cẩm. Mặc đồ như này cũng không thất lễ mà lại đúng quy củ. Giang Diệu
rất không thích mình trở nên quá nổi bật, tiến cung dự tiệc thì càng đơn giản càng tốt, trang phục như này đúng là vừa hợp.
Giang Diệu
nhìn một chút tiểu cô nương ở trong gương, trên đầu chải lên song thùy
kế, gò má trắng mịn còn có chút thịt rất đáng yêu, tuổi nàng còn nhỏ nên bộ dáng vẫn ngây ngô vô cùng.
Chỉ là ——
Giang Diệu sờ sờ
đôi khuyên minh châu trên tai mình, thật sự là hơi nhớ nhung đôi khuyên
tai thỏ ngọc kia, đấy là đôi khuyên mà nàng thích nhất.
Trên xe ngựa, Bảo Cân và Bảo Lục cũng đi cùng Giang Diệu.
Bảo Cân nói: “Hôm nay Tiết tiểu thư có việc nên không đi được, có điều Hoắc tiểu thư cũng đến nên có thể bồi tiếp tiểu thư chúng ta.”
Giang Diệu thấy Bảo Cân so với mình còn muốn căng thẳng hơn, cười cười nói:
“Ngươi yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tiệc thưởng cúc này là Trưởng công chúa mời nên có lẽ sẽ không xảy ra sự cố gì.
Một đường căng thẳng đến cửa cung, đưa bài tử cho thị vệ để đi vào, sau khi xuống xe ngựa thì bên cạnh xe ngựa của nàng cũng có hai tiểu cô nương
cũng vừa mới bước xuống.
Giang Diệu nghiêng đầu nhìn liền thấy hai bóng người một đỏ một lam, hai người này Giang Diệu đều biết.
Tiểu cô nương mặc đồ đỏ, đầu chải búi tóc, Giang Diệu chỉ gặp qua có hai
lần, có điều cũng có chút ấn tượng nho nhỏ, đấy là Thất tiểu thư của
Trần phủ – Trần Ngưng Kiều. Dì của Trần Ngưng Kiều hiện nay chính là
Trang Thái Phi nên Trần Ngưng Kiều này tiến cung cũng rất là chăm chỉ
chịu khó. Nàng nghe được từ Tiết biểu tỷ nói Trần Ngưng Chỉ bởi vì có
Trang Thái phi hơn nữa lại còn là đích tôn nữ của Trần phủ nên Trần tiểu thư chọn rể ánh mắt cũng cao hơn bình thường, bao nhiêu người đạp cửa
đến cầu thân nhưng vị Trần tiểu thư này vẫn không vừa ý ai.
Mà
tiểu cô nương mặc trang phục màu lam ngẩng đầu lên thấy Giang Diệu liền
nở nụ cười, tướng mạo nàng xinh đẹp tươi tắn, cùng đôi mắt hạnh lung
linh như biết nói. Giang Diệu cũng hướng về tiểu cô nương ấy cười cười,
thân thiết kêu một tiếng:
“Trần tỷ tỷ.”Vị tiểu cô nương này chính là con vợ cả Ngũ phòng của Trần phủ – Trần Ngưng Chỉ.
Khi còn bé Giang Diệu thường thường cùng Trần Ngưng Chỉ chơi đùa mà Trần
Ngưng Chỉ và Hoắc Tuyền cũng là khăn tay giao từ nhỏ đến lớn, cho tới
bây giờ quan hệ vẫn luôn tốt đẹp.
Trần Ngưng Chỉ là người trượng
nghĩa, tính tình cũng gần giống Hoắc Tuyền, chỉ là làm việc có chút lỗ
mãng nhưng làm bằng hữu ngược lại không tệ.
Trần Ngưng Chỉ nhìn
thấy cách đó không xa tiểu cô nương dáng ngọc yêu kiều cười tươi rói như hoa chớm nở, cảm thấy quá đẹp mắt, bèn mừng rỡ chạy đến gần, nói:
“Diệu Diệu.”
Trần Ngưng Kiều cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn, nghe thấy cách xưng hô của
Trần Ngưng Chỉ liền biết được vị này chính là Giang Diệu tiểu thư của
Trấn Quốc Công phủ. Nàng tiến lại gần, cũng theo tự nhiên hào phóng chào hỏi.
Vòng eo Giang Diệu mềm mại uyển chuyển như sóng nước, nhưng Giang Diệu mới chỉ là tiểu cô nương sắp mười ba, thân thể nhỏ bé vẫn
chưa hoàn toàn nảy nở, vòng eo tuy nhỏ nhắn quyến rũ nhưng nhìn trước
ngực thì vẫn là một khoảng bằng phẳng, không có thứ gì đáng xem, thêm
nữa vóc dáng nàng lại nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp nên cũng chỉ có thể
nói nàng là tiểu nữ hài có dung mạo xuất chúng mà thôi.
Còn Trần
Ngưng Kiều lại không như vậy, nàng ấy đã là đại cô nương mười bốn, mười
lăm tuổi, vốn so với Giang Diệu lớn hơn hai tuổi, hơn nữa cũng không
biết dưỡng kiểu gì mà dáng người có lồi có lõm, cao gầy thướt tha, còn
mặt mày thì đoan trang hiền thục.
Trần Ngưng Kiều cũng tinh tế
đánh giá tiểu cô nương trước mặt, thoáng nhìn một chút lại thấy nàng ấy
không hề trang điểm, Trần Ngưng Kiều liền biết nàng ấy là người không
thích tạo sự nổi bật nên Trần Ngưng Kiều đối với Giang Diệu cũng đánh
giá cao lên mấy phần.
Thời đại này, phàm là dáng dấp được có năm, sáu phần nhan sắc thì vừa ra khỏi cửa liền cố gắng biến mình thành nhan sắc tám, chín phần.
Còn người chín phần mỹ mạo, vừa ra cửa là hận không thể lấn áp hết hoa thơm cỏ lạ, muốn mình giống như hạc đứng giữa bầy gà.
Bây giờ nhìn thấy Giang Diệu, Trần Ngưng Kiều đúng là có chút ý tứ tán thưởng.
Giang Diệu nhỏ tuổi nhất, chỉ có thể ngoan ngoãn tiến lên chào người, sau đó nhiệt tình nói cười vui vẻ với Trần Ngưng Chỉ.
Ba người đi được một đoạn đường, liền nghe thấy phía sau có tiếng vó ngựa cùng giá mã.
Có thể đem xe ngựa đi tới tận đây, thân phận cao quý này tự nhiên là không cần nói cũng biết, ba vị tiểu cô nương thức thời đứng qua một bên, hơi
cúi đầu.
Chờ xe ngựa đi qua, Trần Ngưng Chỉ mới nói một câu:
“Là xe ngựa của Tuyên Vương, thật là uy phong a.”