Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 119


trước sau

Thôi Mẫn cảm thấy mọi chuyện gần đây dường như có gì đó không đúng cho lắm. Chẳng hiểu vì sao nàng luôn cảm giác có người theo dõi mình. Mặc dù biểu hiện của người kia rất tốt nhưng vẫn không thoát khỏi đôi mắt của nàng. Phải biết rằng năm đó nàng cũng trải qua huấn luyện một năm, ở phương diện này nàng tự nhận rằng những nữ tử khuê các khác không bằng nàng được.

Thôi Mẫn muốn gặp Phó Thời Hàn nói việc này một chút nhưng lại lo lắng còn có tai mắt nào khác mà mình không biết. Đương nhiên là nàng có thể liên hệ với Phó Thời Hàn nhưng cũng không biết có hành vi bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng hay không, chỉ cần có một chút nguy hiểm, Thôi Mẫn sẽ không mạo hiểm.

Có điều Thôi Mẫn cũng hiểu rõ, nếu như bị người phát hiện nàng gặp Thời Hàn thì sẽ gặp vấn đề lớn nhưng gặp Gia Hòa Quận chúa thì lại không sao. Nghĩ như vậy, nàng tự gửi thiệp mời tới Lục Vương phủ. Mặc dù ở trước mặt mọi người A Cẩn và Thôi Mẫn vẫn được tính là có chút giao tình nhưng đằng sau lại chẳng lui tới bao giờ. Đây là lần đầu tiên Thôi Mẫn gửi thiệp mời cho Gia Hòa Quận chúa, đương nhiên sẽ làm cho vài người để ý.

Nhưng cho dù để ý thì để ý, việc Thôi Mẫn lo lắng không giống như vậy, thứ nàng lo lắng từ trước tới giờ không phải là sợ người ta hoài nghi nàng nịnh hót. Chuyện này cũng chẳng sao cả.

Thôi Mẫn thấy không sao, A Cẩn lại càng không phản đối.

Có lẽ sau việc của A Điệp, Thôi Mẫn thể hiện thiện ý với bọn họ cho nên Oánh Nguyệt nghe nói Thôi Mẫn đến chơi thì cũng nói: “Các muội có thể gọi ta tới chơi cùng.”

Mặt A Cẩn nghiêm túc: “Chơi coi bói sao? Hay là thôi đi. Người bình thường không tiếp nhận được đâu!”

Đứa nhỏ thẳng thắn quá thì không có kết quả tốt, hu hu, A Cẩn bị Oánh Nguyệt đánh hai cái. A Cẩn cảm thấy khi còn bé mình thật ngây thơ thật đáng yêu, ai cũng thích cướp lấy mình mà ôm, ai cũng thích nàng. Nhưng bây giờ sao lại giống như chuột chạy qua đường ai ai cũng muốn hô hào đòi đánh chứ?

Cuộc sống như vậy, thật sự quá chua xót.

Ta không muốn, không muốn lớn lên, sau khi lớn lên thế giới này đều thay đổi... Bài hát thiếu nhi quả nhiên không sai!

Nhưng... A Cẩn dặn dò Oánh Nguyệt: “Tỷ nói với đại tẩu một chút, ngày mai Thôi Mẫn đến chơi, nàng là một nữ tử độc thân có thói quen thích dùng các loại hương liệu, cũng không hiểu rõ về y học. Đại tẩu mang bầu chỉ sợ sẽ làm đại tẩu khó chịu nên sẽ không tới chào hỏi.”

Oánh Nguyệt không phải người ngu ngốc, dù trong nhà họ nàng là người đơn thuần nhất nhưng vẫn có thể nghe ra được ý trong lời nói, nàng hỏi: “Muội lo lắng Thôi Mẫn? Nhưng Thôi Mẫn không có lý do gì để hại đại tẩu.”

A Cẩn cười tủm tỉm rửa trà, nói: “Ta không nói Thôi Mẫn sẽ hại đại tẩu, không phải ta chỉ lo lắng có chuyện ngoài ý muốn thôi sao? Hơn nữa, chúng ta không việc gì phải thăm dò lòng người cả, thực ra lòng người không chịu được thăm dò. Như vậy đối với mọi người đều tốt.”

Oánh Nguyệt ngồi xuống đối mặt với A Cẩn, nàng nhìn chằm chằm A Cẩn nói: “Muội không tin tưởng Thôi Mẫn như muội nói.”

A Cẩn cười khanh khách ngẩng đầu, nàng lắc đầu, chân thành nói: “Không, ta tin tưởng Thôi Mẫn. Cho dù tỷ tỷ có tin hay không ta vẫn sẽ tin tưởng Thôi Mẫn. Chính vì ta tin tưởng nàng nên mới không muốn nàng dính vào. Dù Thôi Mẫn không có ý xấu nhưng chúng ta cũng không xác định được người bên cạnh Thôi Mẫn không có vấn đề, nếu như có người mượn đao giết người thì sao? Nếu như Thôi Mẫn không cẩn thận bị người khác lợi dụng thì sao? Tất cả mọi chuyện đều có thể xảy ra. Cho nên tốt nhất là để Thôi Mẫn né xa một chút. Bây giờ đại tẩu đang có thai, đây không những là trưởng tôn của Lục Vương phủ mà còn là Hoàng trưởng tôn. Vậy tỷ làm sao mà biết Hoàng gia gia nghĩ thế nào được! Cho nên chúng ta phải cố gắng bảo vệ đại tẩu. Không thể để cho những việc gió thổi cỏ lay bên ngoài ảnh hưởng đến nàng.”

Oánh Nguyệt lại hỏi: “Cái gì gọi là... Hoàng gia gia nghĩ thế nào? A Cẩn, muội nói chuyện càng ngày càng kỳ lạ. Ta không có nhiều suy nghĩ được như muội, muội nói đơn giản hơn cho ta.”

A Cẩn nở nụ cười: “Tỷ tỷ, như thế nào mới gọi là đơn giản! Ta nói là đơn giản lắm rồi, ôi ôi, tỷ tỷ của ta là đồ ngốc...” A Cẩn phiền muộn nhìn trời khóc.

Vừa cười vừa khóc thế này quả thực làm cho Oánh Nguyệt nhìn đủ rồi, muội muội nhà nàng ấy đúng là bông hoa lạ, mà bông hoa lạ này quả thực không có cách nào nói được.

“Muội muốn bị đánh hả?” Oánh Nguyệt giơ nắm đấm lên, A Cẩn cảm thấy nhà bọn họ quả thực không có sự ấm áp của gia đình.

"Ta không muốn."

"Vậy thì câm miệng cho ta." Oánh Nguyệt phất ống tay áo rồi rời đi, đúng là đến nhanh đi cũng nhanh. A Cẩn nhìn bước chân của Oánh Nguyệt thì khẽ thở dài, nói sẽ bảo vệ tiểu muội muội thật tốt cơ mà!

Oánh Nguyệt đi rồi Cẩn Ngôn lại xuất hiện, vừa đúng lúc hắn gặp được Oánh Nguyệt. Oánh Nguyệt than thở một tiếng nói hôm nay bản thân thấy không ổn lắm nên trở về phòng bói toán. Cẩn Ngôn hỏi A Cẩn: “Sao muội lại trêu chọc tỷ tỷ muội rồi?”

Xem đi, chỉ cần có chuyện gì, phản xạ có điều kiện của mọi người lập tức cho rằng người gây rắc rối trước chính là A Cẩn. A Cẩn cảm thấy mình đáng yêu, loli như thế mà, sao lại tạo ấn tượng cho mọi người như vậy? Khó hiểu! Không vui!

“Đầu óc tỷ tỷ ngốc.” A Cẩn chống cằm đánh giá Cẩn Ngôn, nói: “Ca ca, ta cảm thấy dung mạo của huynh cũng không đến mức xuất sắc. Chỉ bình bình không có gì lạ mà thôi, sao mọi người lại cảm thấy huynh oai phong anh tuấn, là mỹ nam tử khó gặp nhỉ?”

Cẩn Ngôn vừa uống một hớp trà vào miệng đã nghe thấy một câu hỏi của A Cẩn như vậy thì phun hết ra ngoài, không một chút do dự.

“A Cẩn, muội đang nói chuyện với ta sao?” Cẩn Ngôn cảm thấy muội muội nhà mình thực sự là một bông hoa lạ. Đây là người thứ hai cảm nhận như thế về A Cẩn, nhưng bản thân A Cẩn lại không hề cảm thấy thế.

A Cẩn gật đầu: “Mặc dù ta cũng biết ca ca là một mỹ nam tử, nhưng chắc là nhìn nhiều rồi nên không thấy đẹp thôi!”

Cẩn Ngôn: “...” Một đại nam nhân ngồi ở hoa viên phía sau thảo luận với muội muội về chuyện mình trông như thế nào, có phải là mỹ nam tử hay không. Cẩn Ngôn cảm thấy mình như đang trở lại hồi còn bé! Đúng là... Cảm giác này không thể nói ra được!

Cẩn Ngôn nghĩ như vậy, A Cẩn lại không hề biết, nàng nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy chỉ có Thời Hàn ca ca là đẹp trai. Cho dù nhìn bao lâu đều có cảm giác không kìm được mà nhìn lần nữa, xem mười nghìn lần cũng vẫn giống như lần đầu tiên, quả thực giống như “trích tiên” vậy, phong thái trác tuyệt!”

Cẩn Ngôn nổi giận: “Muội còn chưa lập gia đình mà đã ăn cây táo rào cây sung rồi, muội có còn là muội muội của ta không?” Nếu như nói người khác thì Cẩn Ngôn cảm thấy mình còn có thể nhịn được, nhưng nhắc tới Phó Thời Hàn, hắn lập tức cảm giác cái sợi dây nhẫn nhịn đứt phựt một cái.

Phó Thời Hàn thì không nhịn được nữa. Người này từ nhỏ đã tạo cảm giác tồn tại trong nhà bọn họ rồi, dùng vẻ ngoài vô hại của mình để đầu độc mẫu thân và muội muội của hắn. Thế thì làm sao có thể làm cho người ta chịu đựng được.

“Muội chỉ biết có Phó Thời Hàn thôi!” Đây là người ca ca đang dùng nước mắt máu để lên án.

A Cẩn vô tội nhíu mày: “Phó Thời Hàn thì làm sao? Huynh ấy rất được! Nếu như trong kinh có danh sách nam tử tuấn tú, Phó Thời Hàn đứng thứ hai thì chắc chắn không có người nào đứng thứ nhất.”

Cẩn Ngôn: "..."

Lúc này trong lòng tràn đầy cảm xúc “Chết tiệt, ta không có loại muội muội như muội, biến đi!!!”

“Nếu bàn về nữ tử xinh đẹp nhất ta nghĩ đại tẩu đứng đầu, à, cũng không phải, Thôi Mẫn càng đẹp hơn. Nhưng điều này cũng không chắc chắn, có người chỉ thích giống như đại tẩu, có người lại thích Thôi Mẫn. Nhưng nếu trong Kinh thành có hai người xinh đẹp nhất thì nhất định một trong số đó là đại tẩu.” A Cẩn nghĩ linh tinh, nói tới đây, A Cẩn lại cảm thấy ca ca của nàng đúng là rất có diễm phúc. Nhìn đi, hai người xinh đẹp nhất đều thích ca ca của nàng, hơn nữa còn khăng khăng một lòng.

A Cẩn híp mắt nhìn Cẩn Ngôn, nhìn đến mức hắn khó hiểu: “Muội nhìn ta làm gì?”

A Cẩn: “Ta chỉ muốn nhìn một chút xem ca ca có chỗ nào hơn người.” Có chỗ nào hơn người mà có thể làm cho hai đại mỹ nhân ái mộ.

Cẩn Ngôn: “...” Muội làm tổn thương ca ca ruột của mình như vậy, thật sự không có vấn đề sao?

Chắc là ánh mắt của Cẩn Ngôn quá u oán nên cuối cùng A Cẩn cũng cảm nhận được sự đau lòng của ca ca, nói: “Ca ca, huynh đừng lo lắng. Mặc dù muội đã nhìn huynh quen rồi nên không cảm thấy huynh anh tuấn, nhưng trong mắt người khác huynh vẫn đẹp trai nhất.”

Cái loại bù đắp thế này thà rằng đừng bù đắp nữa còn hơn. Cẩn Ngôn yên lặng không nói gì nhìn lên trời, cảm giác tâm trạng mình vô cùng phiền muộn. Thực ra mấy đứa trẻ trong nhà bọn họ, A Cẩn là người giống cha nhất nhỉ? Đúng không? Chắc chắn là đúng nhỉ?

“Nghe nói ngày mai Thôi Mẫn muốn đến nhà?” Cẩn Ngôn cảm thấy vẫn nên đổi đề tài thì tốt hơn, nếu không hắn sẽ bị muội muội mình làm cho tức chết. Sẽ là trường hợp có một không hai ở Kinh thành. Chết như thế nào? Bị tức chết! Bị ai làm cho tức chết? Muội muội của hắn!

Điều này truyền đi... Có nghe được không?

Nhắc đến Thôi Mẫn, A Cẩn nghiêm túc: “Ngày mai Thôi Mẫn đến đây, hay là ca ca đừng xuất hiện nhé?”

Cẩn Ngôn lại bị cứng họng lần hai, làm sao mới dẹp bỏ được cái cảm giác tức anh ách khi nói chuyện với muội muội đây?”

“Tại sao? Muội sợ ta nhìn trúng Thôi Mẫn?” Hắn châm chọc.

A Cẩn nghiêm túc: “Không, ta sợ nàng ấy để ý huynh.”

Cẩn Ngôn bật cười ra tiếng, hắn nhìn chằm chằm A Cẩn, hỏi: “Muội cũng để mắt tới ca ca muội quá rồi. Hay là muội biết Thôi Mẫn thích ta?” Nghĩ lại hành vi của Thôi Mẫn, Cẩn Ngôn lắc đầu: “Điều này không thể nào.”

A Cẩn nhìn ca ca chắc chắn như vậy thì rất muốn nói sao lại không thể, đây là chuyện có thể nhất đấy, Thôi Mẫn thật sự rất thích huynh. Nhưng nàng phải nuốt lời này xuống. Nàng không thể nói ra nên thay đổi thành dáng vẻ cợt nhả, A Cẩn trêu chọc: “Ca ca đúng là tự yêu mình đấy. Ta còn chưa nói là Thôi Mẫn sẽ thích huynh thế mà huynh đã nghĩ tới rồi.”

Cẩn Ngôn: “Vừa rồi muội còn nói sợ nàng ấy thích ta!” Đây rõ ràng là lên án trực tiếp nhất, rõ ràng là A Cẩn đã nói, nha đầu này lật mặt một cái là không nhận, muội muội của hắn đúng là một đứa trẻ không đáng tin.

A Cẩn cười hì hì: “Ta đùa thôi!”

Cẩn Ngôn: "Rốt cuộc là muội định nói cái gì? Ta nghĩ quan hệ của muội và Thôi Mẫn rất tốt. Hoặc không tính là có mối quan hệ tốt nhưng Thôi Mẫn là người thông minh, giữa hai người vẫn có sự ăn ý.”

Cuối cùng cũng dừng lời cười đùa lại, Cẩn Ngôn nghiêm túc hỏi.

A Cẩn: “Huynh và Oánh Nguyệt tỷ tỷ nói không khác nhau là mấy. Ca ca, bây giờ đại tẩu mang thai, không ít nhà trong lúc chủ mẫu mang thai thì cưới thêm thê thiếp, ta biết ca ca không phải là người như thế nhưng Thôi Mẫn là đại mỹ nhân, ta có chút lo lắng. Không muốn để huynh gặp nàng ấy. Ta nói rồi, xưa nay ta không thăm dò lòng người.” Dừng lại một chút, A Cẩn nói thêm: “Ta không thăm dò Thôi Mẫn cũng không thăm dò huynh. Cho nên hai người không gặp là tốt nhất. Hơn nữa, muội cũng đã nói với Oánh Nguyệt rồi, cũng không muốn cho đại tẩu gặp Thôi Mẫn, tránh gặp chuyện không hay xảy ra.”

A Cẩn thuật lại một lần điều vừa nói với Oánh Nguyệt, Cẩn Ngôn nghe xong cũng im lặng hồi lâu rồi nói: “Muội tin tưởng Thôi Mẫn nhưng cũng lo lắng nàng ấy bị người khác lợi dụng sao?”

A Cẩn gật đầu: “Đúng vậy.”

“Cho nên muội nói Hoàng gia gia có thể cũng có kế hoạch, là muốn ám chỉ cái gì?” Cẩn Ngôn nắm được trọng điểm. A Cẩn cũng không có ý định giấu giếm. Không nói rõ ràng với Oánh Nguyệt nhưng có thể nói với Cẩn Ngôn.

"Ca ca, ta kể cho huynh một chuyện xưa trước đây vài ngày ta đã đọc được ở trong sách.”

Cẩn Ngôn gật đầu.

“Cũng nhắc tới một quốc gia như vậy, Hoàng Đế chính là Hoàng Đế khai quốc, là người có chính kiến. Đại khái là biết sẽ có tai họa tranh chấp của huynh đệ tiền triều, cho nên ông ấy đã lập Thái tử từ sớm, người đó chính là nhi tử do Hoàng hậu của ông ta sinh ra, cũng là nhi tử ông ta yêu quý nhất. Nhưng mà sức khỏe của Hoàng Đế quá tốt còn sức khỏe của nhi tử ông ta lại cực kỳ kém, còn chưa được kế thừa đại nghiệp thì đã lâm bệnh mà qua đời, chỉ để lại một đứa con, cũng chính là Hoàng trưởng tôn. Hoàng trưởng tôn được lão Hoàng Đế nuôi dưỡng bên cạnh, đương nhiên là được lão Hoàng Đế cực kỳ sủng ái. Mọi chuyện ông ta đều suy nghĩ cho tôn tử của mình, cũng đối xử với tôn tử rất tốt. Có lẽ là vì ngày tháng gần nhau quá lâu, lão Hoàng Đế càng ngày càng quên đi những nhi tử chính trực tráng niên, lúc sắp qua đời thì đẩy Hoàng trưởng tôn lên ngôi vị Hoàng Đế. Ông ta cảm thấy những thứ ông ta để lại tất nhiên phải để cho tôn tử của mình ngồi vững trên ngôi Hoàng Đế. Hoàng trưởng tôn cũng từng nghĩ phải nhổ cỏ tận gốc giết hết các thúc thúc của mình nhưng cuối cùng lại không thể quyết tâm tàn nhẫn. Sau một vài năm, Tứ thúc của hắn dấy binh tạo phản, lấy danh nghĩa là thanh quân trắc(*), tiểu Hoàng Đế bại trận.”

(*) Thanh quân trắc: có nghĩa là các chư hầu địa phương hoặc các tướng lĩnh, quan biên cương cho rằng xung quanh Hoàng Đế có những thành phần phản bội, xu nịnh nên dấy binh tấn công kinh đô và giúp hoàng đế thanh tẩy những thành phần phản bội, xu nịnh này.

Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm A Cẩn: "Trên quyển sách kia kể chuyện
xưa như vậy sao?”

A Cẩn: “Sách linh tinh thôi!”

“A Cẩn, muội nói thật cho ca ca, có phải muội biết cái gì rồi không? Ý của muội là... Hoàng gia gia, Hoàng gia gia sẽ vừa ý ta?” Lời còn lại Cẩn Ngôn không nói, tiếng nói của hắn càng lúc càng thấp, nhưng ánh mắt lại nhìn chòng chọc vào A Cẩn không chịu buông lỏng.

A Cẩn lắc đầu, nàng nắm chặt tay của Cẩn Ngôn đặt lên bàn, lúc này gân xanh của Cẩn Ngôn đã lộ ra, có thể thấy được hắn cực kỳ căng thẳng.

A Cẩn cực kỳ nghiêm túc: “Ca ca, ta cũng không biết gì cả, ta chỉ phỏng đoán các loại khả năng có thể xảy ra. Mặc dù phụ thân không đàng hoàng nhưng đừng quên huynh quá xuất sắc, Hoàng gia gia có tính toán gì cũng không biết được. Nhị bá phụ đa mưu túc trí, Tam bá phụ dũng mãnh thiện chiến, Tứ bá phụ nham hiểm độc ác, Ngũ bá phụ quỷ kế đa đoan. Huynh nhìn một chút xem những người này có ai tầm thường không? Mặc dù sự quý mến không giống nhau nên ta sẽ dùng những từ ngữ mô tả khác nhau, nhưng cốt lõi là không ai trong số bọn họ là người đơn giản.”

Dừng một chút, A Cẩn bình ổn lại hơi thở, tiếp tục nói: “Không nói tới những người này còn có cả Hoàng thúc Tề Vương gia Triệu Mộc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào. Bọn họ đều không đơn giản. Nếu như... Nếu như Hoàng gia gia thật sự hướng vào huynh thì chưa chắc đó là một chuyện tốt. Đúng, phụ vương không thể có những hài tử khác nên ngôi vị Hoàng Đế của phụ vương nhất định phải giao cho huynh. Nếu như huynh có nhi tử từ sớm, không chỉ một, còn nhiều con nhiều phúc, huynh cảm thấy Hoàng gia gia sẽ suy tính thế nào? Ca ca, ta chỉ muốn nói, nếu như muốn để cho hài tử an toàn thì không nên ưu tú như vậy nữa. Hoặc là huynh phải đợi sau khi Cẩn Thư, Cẩn Ninh càng xuất sắc hơn thì mới được thể hiện ra.”

A Cẩn vòng vo rồi cuối cùng nói đến trọng điểm: “Ta không biết ca ca nghĩ như thế nào, có lẽ ca ca muốn làm Hoàng Đế. Nhưng ca ca à, ta lại không nghĩ huynh có thể tàn nhẫn quyết tâm diệt trừ tất cả các bá phụ đâu.”

Cẩn Ngôn không thể tin được nhìn A Cẩn, A Cẩn nở nụ cười: “Nếu như huynh không tàn nhẫn thì giang sơn cũng không ổn định. Dù sao, nếu như Hoàng gia gia yêu quý huynh, vậy thì phụ vương nhất định sẽ giành được Hoàng vị. Thanh quân trắc, chuyện này thực sự quá hợp để kéo cờ lớn(*)”

(*) Kéo cờ lớn: có nghĩa là dùng cờ khởi nghĩa để dọa dân, lừa dân, dùng quyền lực để bắt nạt người khác, giả vờ có quyền lực.

Cẩn Ngôn tựa như chưa từng quen biết muội muội của mình, hắn nhìn chằm chằm A Cẩn hồi lâu, lâu đến mức A Cẩn sắp buồn ngủ, rốt cuộc Cẩn Ngôn nói: “Những điều này đều là muội nghĩ tới sao?”

A Cẩn gật đầu: “Có thể là muội nghĩ nhiều. Nhưng ta luôn cảm thấy chưa chắc không có khả năng này. Ta có thể nghĩ thì người khác cũng có thể!”

Cẩn Ngôn hít một ngụm khí lạnh, hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này vậy mà muội muội của hắn dám nghĩ như thế.

"Nhị Vương phủ có Cẩn Thư, Cẩn Ninh nhưng bọn họ đều chưa có hài tử. Tam Vương phủ cho dù có nhưng cũng không ra thể thống gì, không tài giỏi bằng Tam Vương gia. Tứ Vương phủ thì không có con trai. Còn Ngũ Vương phủ, tuy Ngũ Vương phủ có nhi tử nhưng đều không phải con vợ cả. Huynh xem, dễ dàng chọn như vậy sao Hoàng gia gia lại không chịu phong Nhị bá phụ làm Thái tử chứ?” Gần đây rảnh rỗi A Cẩn mới phỏng đoán nhiều hơn, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì chưa chắc không có đạo lý này.

Mặc dù Vương phủ của bọn họ cũng chỉ có một mình Cẩn Ngôn ca ca là con trai nhưng đại tẩu có thai! Sức khỏe Hoàng gia gia lại tốt, đoán chắc có thể sống rất lâu. Nếu như bên cạnh ca ca có nhiều hài tử, vậy kết quả thế nào thực sự không thể biết được.

Cẩn Ngôn nghe A Cẩn nói xong chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh không ngừng rịn ra, hắn lớn tiếng nói: “Chuyện này, muội đã nói cho người khác biết chưa? Phó Thời Hàn biết không?”

Mắt A Cẩn trợn trắng: “Sao ta nói ra được? Mặc dù nhà chúng ta và Thời Han ca ca không có ngăn cách gì cả nhưng chuyện lớn như vậy ta sẽ không nói cho huynh ấy. Huynh mới là ca ca ruột của ta mà! Cho dù huynh ấy...” A Cẩn hơi đỏ mặt, nàng ngẩng đầu: “Cho dù sau này huynh ấy thành phu quân của ta thì cũng là việc của sau này.”

Quả thực Cẩn Ngôn suýt nữa phun một hơi ra ngoài, hắn nhìn A Cẩn, nói: “Muội cũng không e lệ gì. Nói như vậy, nói cực kỳ trôi chảy đấy.”

A Cẩn hơi ngẩng đầu: “Vậy thì có là gì! Ta còn có thể không lập gia đình sao?  Tính đi tính lại, người có thể làm cho ta tiếp nhận cũng không nhiều, Thời Hàn ca ca coi như là một chọn lựa rất tốt.”

Không hiểu sao, đột nhiên Cẩn Ngôn cảm thấy nhìn muội muội thuận mắt hơn, cái cảm giác này vô cùng sảng khoái, ha ha, chọn lựa! Ha ha, ta là ca ca ruột! Ha ha, lập tức cảm thấy không giống.

Cẩn Ngôn bị muội muội làm lơ quen rồi, nghe nói Phó Thời Hàn chỉ là một chọn lựa thì lập tức cảm thấy thoải mái!

"Những câu nói này, tuyệt đối không thể nói với người khác, không thỏa đáng.” Cẩn Ngôn căn dặn.

A Cẩn gật đầu: “Đương nhiên muội biết, có điều ca ca phải hiểu rõ mới được. Nếu như bây giờ huynh bộc lộ tài năng quá mức chưa chắc đã là chuyện tốt, không quan tâm huynh có muốn vị trí kia hay không. Ta cho rằng bây giờ ngủ đông vẫn tốt hơn. Hơn nữa, bên phía tẩu tẩu, nhất định phải cẩn thận hơn.”

Cẩn Ngôn xoa đầu A Cẩn, nở nụ cười: “Còn nhỏ tuổi mà sao mắt nhìn xa như vậy, bình thường chỉ cảm thấy muội là tiểu cô nương ngây thơ trong sáng, hôm nay nhìn lại đúng là lớn lên trong Hoàng cung, quả nhiên không giống. Thứ muội thấy được, đại ca còn chưa nhìn thấy.”

A Cẩn nhếch miệng cười, nàng có thể nói đây là di chứng sau khi xem quá nhiều phim truyền hình không? Nàng có thể nói mình xem rất nhiều phim truyền hình dài tập như “Cung tỏa tâm ngọc” “Bộ bộ kinh tâm” “Vương triều Khang Hi” “Vương triều Ung Chính” không? Nàng xem hết rồi! Vừa nhìn đã muốn liên tưởng đến rồi!

“Ca ca phải tính toán sớm mới được.” A Cẩn căn dặn.

Cẩn Ngôn mỉm cười: “Không phải vừa rồi A Cẩn đã nói rồi sao? Ca ca không có sự tàn nhẫn như vậy, nếu đã không tàn nhẫn thì ta cũng sẽ không mơ tưởng tới vị trí không nên mơ.”

Rốt cuộc Cẩn Ngôn cũng bình tĩnh lại, hắn nhìn A Cẩn đầy hiền lành, nói: “Cho dù chúng ta đều không quan tâm nhưng còn có thân phận của đại tẩu muội. Nếu như phụ vương thật sự leo lên ngôi vị Hoàng Đế, nếu như ta thật sự thành người kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, vậy thì thân phận của đại tẩu muội nhất định sẽ bị người ta lên án. Không phải chúng ta có muốn hay không mà là con người phải nhìn vào thực tế. Đương nhiên ta có thể bảo vệ Tố Vấn, nhưng một lần hai lần còn được chứ ba lần bốn lượt thì có thể ổn không? Không chắc được! Hơn nữa, vào lúc đấy ta phải có thêm người khác, ta đã thấy mẫu thân thương tâm khổ sở như vậy rồi, ta sẽ không để cho người khác làm tổn thương trái tim Tố Vấn. Đời này ta sẽ bảo vệ nàng ấy, bảo vệ cuộc sống của mọi người.”

A Cẩn nhướng mày, lải nhải: “Ai cần huynh bảo vệ cuộc sống, ta còn phải lập gia đình đấy!”

Khóe miệng Cẩn Ngôn giật giật, đá một cái vào mông A Cẩn, nhưng hắn cũng đã khống chế sức mình, không dùng lực nhiều lắm, chỉ phạt nhẹ cảnh cáo.

A Cẩn hu hu: “Sao ca ca có thể đánh ta, huynh thật sự không có tình cảm huynh muội, ta phải lên án, ta muốn nói cho mẫu thân biết, ta phải nói cho đại tẩu, ta phải nói cho tiểu chất nhi chưa sinh ra, à, cũng có thể tiểu chất là con gái, nói tóm lại ta phải lên án huynh, ta...”

“Muội có thể ngưng dùng tiếng quỷ khóc tra tấn màng tai ta được không?” Cẩn Ngôn nhổ nước bọt: “Ta đang nói rất dịu dàng, thế mà muội lại tức giận với ta như vậy, muội đúng là một cô nương tốt, muội đúng là muội muội ruột của ta.”

A Cẩn: “Sự thật mất lòng.”

Ta nhổ vào! Cẩn Ngôn thật sự muốn nói lời thô tục... Nhịn xuống!

“Muội đấy, đúng là cái đồ tự tìm đường chết.” Cẩn Ngôn cảm thấy tiểu muội muội tốt đẹp đã biến thành tiểu ác ma, tâm trạng này đúng là khó diễn tả bằng lời.

A Cẩn cảm thấy từ khi sức khỏe của ca ca tốt lên, từ một người nhã nhặn, lịch sự, biết săn sóc, lúc này đã hoàn toàn biến thành tên vô lại bụng dạ hẹp hòi, thích tức giận với muội muội. Trả lại ta ca ca nhã nhặn như trích tiên hồi còn bé đây, trả cho ta!

Hai người đều thở phì phò bằng lỗ mũi, xả ra xong thì nở nụ cười.

“Ca ca, muội nói rồi, huynh phải suy nghĩ tỉ mỉ.”

Cẩn Ngôn gật đầu, lại xoa đầu A Cẩn: “Muội muội của ta trưởng thành rồi!”

A Cẩn: "Ha ha! Ta tràn ngập trí tuệ đấy!”

A Cẩn có thể từ Thôi Mẫn mà nghĩ rộng đến cả ngôi vị Hoàng Đế, mỗi một việc đều rất tỉ mỉ làm cho Cẩn Ngôn lau mắt mà nhìn. Bình thường hắn không thích Phó Thời Hàn và muội muội tiếp xúc quá nhiều, sợ muội muội bị dạy hư. Nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy việc này chưa hẳn đã là chuyện xấu, hai cao thủ cùng so chiêu, sức chiến đấu không ngừng tăng lên!

“Ta sẽ tính toán cẩn thận, muội yên tâm. Chúng ta không có kim cương nên cũng không muốn làm đồ sứ(*).” Ngôi vị Hoàng Đế gì đó, từ trước đến nay Triệu Cẩn Ngôn chưa từng thèm khát.

(*)Độ cứng của sứ rất cao và không thể khoan lỗ trên đó nếu không sử dụng mũi khoan kim cương. Theo cách nói thông thường, nếu bạn không có khả năng thì đừng làm mà hãy để người có khả năng làm việc đó.

A Cẩn gật đầu cười: “Được đó!” Thực ra nàng cũng không muốn làm một Công chúa, Quận chúa là tốt rồi. Có nhà có ruộng có đất, cái gì cũng có. Nhưng nếu là Công chúa thì những thứ mình mong muốn lại không giống nữa, nàng cảm thấy quá nhiều áp lực. Hơn nữa, nhà bọn họ thật sự không thích hợp với những thứ cao thâm như ngôi vị Hoàng Đế.

Mặc dù người bên ngoài không biết nhưng hai huynh muội của Lục Vương phủ đã vui vẻ quyết định không muốn chơi với thứ ngôi vị Hoàng Đế này.

“Muội nói xem Phó Thời Hàn có phỏng đoán như vậy không?” Cẩn Ngôn hỏi.

A Cẩn lắc đầu: “Ta làm sao mà biết được, ta cũng không phải con giun trong bụng hắn.”

Cẩn Ngôn cảm thấy muội muội nói hơi buồn nôn những vẫn... vẫn có thể nhịn được.

“Phó Thời Hàn khôn khéo như vậy, chưa chắc đã không nghĩ tới. Nhưng hắn không nhắc tới cũng không biết là ý gì.” Cẩn Ngôn tự hỏi. A Cẩn vỗ vai Cẩn Ngôn, nói: “Ca ca đừng nghĩ quá nhiều, bên phía Phó Thời Hàn để muội giải quyết, không phải là thám thính tin tức sao? Ta là ai chứ? Đó là đội trưởng đội săn tin!”

Săn tin? Đó là cái gì? Cẩn Ngôn nhíu mày khó hiểu.

A Cẩn: “Đừng quan tâm đó là cái gì, coi như ta nói bậy. Tóm lại ca ca cứ yên tâm, ta có thể xử lý được hết, người khác ta còn làm được, huống hồ là Phó Thời Hàn, ta sẽ thám thính tính toán của huynh ấy, sau đó nói cho ca ca trước tiên.”

“Muội cẩn thận đừng để...” Cẩn Ngôn dừng lại một hồi rồi tiếp tục nói: “Mất cả chì lẫn chài.”

A Cẩn vỗ ngực: “Làm sao thế được! Muội là người ngốc sao? Ta có một khuôn mặt rất khôn khéo đấy!”

Nàng cảm thấy, việc này chắc chắn không thể nào xảy ra nhưng cái chuyện tuyệt đối không thể xảy ra này... Thật sự bị Cẩn Ngôn nói một lời ứng nghiệm!

Mà lúc ấy, A Cẩn chỉ có thể thở dài một tiếng, Triệu Cẩn Ngôn đúng là miệng quạ đen! Miệng quạ đen xui nhất!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện