Trầm Tử Trai đẩy cửa sổ, cảm thụ cơn gió nhẹ đầu hạ, nhất thời cúi đầu nhìn bàn tay của mình, có vài người không chịu buông tha cho hắn, hắn sẽ phải dựa vào đôi tay này, cho bọn chúng một đòn trí mạng.
Nha hoàn hầu hạ trong phòng thấy Trầm Tử Trai đứng bên cửa sổ, khuyên nhủ: “Vương gia, thân thể người chưa khỏe hẳn, đừng nên đứng cạnh cửa sổ kẻo trúng gió. Nhỡ người có chuyện gì xảy ra, chắc Phương ngư y sẽ giết chúng nô tỳ mất.”
Nha hoàn khuyên Trầm Tử Trai, tên gọi là Lục Mộng, ngực phẳng phiu, là một trong những tiểu nha hoàn đi theo mẫu thân Trầm Tử Trai năm đó, trước cũng theo Trầm Tử Trai tiến cung, vẫn theo bên người, rất được Trầm Tử Trai tín nhiệm.
Lục Mộng năm nay hai mươi sáu tuổi, tự nghĩ bản thân hoa tàn vắng bướm (ví với người con gái đã luống tuổi, như viên ngọc không còn tỏa sáng.), cả đời này chỉ có mệnh làm nha hoàn, cô luôn một lòng hầu hạ Trầm Tử Trai, một lòng mong bệnh tình Trầm Tử Trai có chuyển biến tốt đẹp, đến lúc đó mong những người tuổi đã lớn như các cô sẽ được an bài một nơi chốn.
Thấy Lục Mộng khuyên bảo, Trầm Tử Trai nghe theo, đi một vòng quanh cửa rồi quay lại ngồi trên tráp tiền (sạp nhỏ, giường nhỏ), cười nói: “Ngươi cũng nghe lời của Phương ngự y luôn rồi sao?”
Lục Mộng cũng cười: “Phương ngự y là đại phu, tự phải nghe lời ngài ấy thì bệnh của Vương gia mới mong tốt hơn.” Nói rồi lại nhìn lên trời, do dự một chút rồi lại nói: “Đã tới giờ rồi sao nhũ nương còn chưa tới vậy cà? Để nô tỳ đi xem thử.”
Một nô tỳ tốt là một nô tỳ lúc nào cũng phải đặt chủ tử trên hết, chủ tử chưa lộ ra ý, cô phải làm xong cả rồi. Lục Mộng chính là một nha hoàn tốt như thế.
Trong lòng Trầm Tử Trai thỏa mãn cùng cực, gật gật đầu: “Đi nhanh đi.”
Lục Mộng mới đi ra khỏi cửa đã thấy Tô Lương dẫn một người đi vào, dặn cô: “Cho người đứng canh ở cửa, không có phân phó, không được đi vào.”
Lục Mộng biết có chuyện khác thường, cũng không dám nhìn người Tô quản gia dẫn vào thêm nữa, chỉ vội vàng ứng, gọi hai nha hoàn trong bình phong đi ra ngoài, cùng nhau canh cửa.
Trầm Tử Trai nghe thấy tiếng nói: “Là Tô quản gia à?”
Tô Lương lên tiếng, dẫn người nọ vào sau tấm bình phong, đứng trước tráp tiền, hành lễ, vừa nói: “Vương gia, người xem ai tới nè.”
Tô Lương mang tới một người đội nón, không nhìn thấy rõ diện mạo, người này buông nón, hạ lễ: “Yết kiến Vương gia!”
Trầm Tử Trai nhìn lên, thấy là công công trong cung, không khỏi vui vẻ nói: “Sao công công ra được thế?”
Thân bà nội Trầm Tử Trai là quý phi trong cung, năm đó bị bệnh mất trong cung cấm, Cảnh Tông hoàng đế tưởng niệm bà, cho truyền nhà mẹ đẻ của bà tấn kiến, nhất thời thấy Tô muội muội có tướng mạo như quý phi, liền cho ở lại trong cung, phong cho Tô thị làm tần, từng bước từng bước phong làm Thục phi.
Nói đến, Tô thục phi này là em gái của bà nội Trầm Tử Trai. Năm đó, Trầm Tử Trai dẫn theo Trầm Ngọc Tiên tiến cung, cũng nhờ Thục phi trông nom, đã giúp hắn vượt qua rất nhiều hiểm nguy. Mà vị công công này, chính là công công tâm phúc bên người Thục phi nương nương. Đới công công ra khỏi cung, chắc chắn là nhận lệnh của Thục phi.
“Thục phi nương nương lo lắng cho Vương gia, lệnh cho nô tài lặng lẽ ra ngoài một chuyến, xem thử Vương gia, rồi lại truyện khẩu dụ.” Bảo công công hoàn lễ, lúc này mới nhìn Trầm Tử Trai, thấy thần sắc hắn hơi mang bệnh, nhưng đã không còn bộ đạng bệnh sắp chết như trước nữa, cũng yên lòng, hỏi: “Đã uống đúng thuốc rồi sao? Nhìn tinh thần ngài tốt hẳn lên.”
Tô Lương thay mặt đáp: “Là do Phương ngự y mới viết đơn thuốc mới, để nhũ nương uống, sau Vương gia uống sữa dược như kiểu uống sữa mẹ ấy, ông biết mà, vậy mà hiệu quả cực kì đó.”
Đới công công hỏi xong bệnh tình xong, lúc này mới nói: “Thục phi nương nương dặn Vương gia cứ yên tâm dưỡng bệnh.”
Trầm Tử Trai vừa nghe trong lời nói của Đới công công có chuyện, liền hỏi: “Thục phi nương nương có gì dặn dò?”
Đới công công cúi xuống nói vào tai: “Trong gia yến hôm qua trong cung, thái tử ngự tiền thất lễ, hoàng thượng khá không hài lòng.”
Trầm Tử Trai nghe xong, trong lòng hiểu rõ. Hoàng đế tuổi cao, quyền dục (ham muốn quyền lực) lại quá nặng, chắc chắn sẽ kiên kỵ thái tử. Thái tử dè dặt hơn cũng tốt, trước mặt hoàng thượng cũng không thể tỏ rõ thái độ lấy lòng. Nếu lúc thái tử tiến cung, Tô thục phi động tay động chân khiến thái tử phải ngự tiền thất lễ thì cũng chẳng phải việc gì khó, nếu việc thái tử làm hoàng thượng không hài lòng truyền ra ngoài, thái tử phải ghìm mình lại, nhất thời sẽ không xuống tay với hắn, hắn phải tranh thủ thời gian này mà dưỡng bệnh thật tốt mới đúng.
Đới công công lại nói: “Hoàng thượng đức tin nói, sắp tới sẽ mời một đạo sĩ vào cung khai đàn, thỉnh thiên mệnh ban thưởng thọ nguyên cho ngài.”
Trầm Tử Trai hình như bắt được ý gì, mắt chợt lóe lên, lại như không hiểu gì, hỏi lại công công: “Xin công công nói rõ hơn.”
Đới công công lại không chịu tiết lộ thêm, chỉ nói: “Nói chung, ta chỉ là người dẫn lời. Vương gia cứ dưỡng bệnh cho thật tốt, sau nàymới có cơ hội.” Nói lại xin cáo lui.
Đới công công vừa cất bước, Trầm Tử Trai liền cho gọi Kiều Thiệu Nguyên và La Quân Dụng vào nói chuyện.
Kiều Thiệu Nguyên và La Quân Dụng nghe Trầm Tử trai nói, cả hai vừa mừng vừa lo, nếu Thục phi nương nương bằng lòng giúp đỡ, khả năng mưu sự thành công chắc chắn lớn hơn.
Vốn Tô thục phi sinh được một người con trai mang tên Trầm Vĩnh Khang, khi Trầm Vĩnh Khang được mười tuổi thì theo thái tử đi săn, lần đó bị một con cọp làm bị thương, không thể cứu được. Nỗi hận này, bà ghi tạc lên người thái tử. Thái tử cũng kị bà vô cùng. Hiện này hoàng đế tuổi già sức yếu, một ngày nếu thái tử đăng vị, bà cũng không thể yên ổn mà sống. Nay hợp lực với Trầm Tử Trai chống lại thái tử. Chỉ tiếc Trầm Tử Trai bị bệnh vài năm nay, bà không thể đạt toàn lực lên hắn được. Hôm nay nghe bệnh tình hắn đã chuyển biến tôt, Tô thục phi chắc chắn phải hành động.
Nói xong, Tô Lương đi tới bẩm: “Hạ cô nương tới rồi, Vương gia, uống sữa thôi.”
Kiều Thiệu Nguyên và La Quân Dụng cáo lui.
Phương ngự y đưa Hạ Trọng Phương vào phòng.
Hạ Trọng Phương hôm nay rất khác, kiều diễm hơn so với hôm qua, dáng dấp rất ngon miệng.
Trầm Tử Trai bên này uống sữa dược, Trầm Ngọc Tiên và Quý Minh Xuân tự nhiên lại đến. Cả đám vây quanh tháp tiền, cũng chưa có ai có ý niệm lánh đi chỗ khác.
Qúy Minh Xuân lặng lẽ nhìn Hạ Trọng Phương, thấy cô mặc một bộ sam tử màu đỏ bó sát, càng lộ ra eo nhỏ ngực to, suýt chút nữa là mắt hắn nhìn theo lom lom, đến lúc
nghe tiếng Trầm Ngọc Tiên, hắn mới bất đắc dĩ rời mắt đi chỗ khác.
Trầm Ngọc Tiên cười, nói với Trầm Tử Trai: “Ca ca, Hạ cô nương ăn mặc như thế, là do muội tự mình chỉ điểm trang phục đấy, ca thích không?”
Trầm Tử Trai gật gật đầu: “Trang phục của muội lựa chọn, ta đương nhiên là thích rồi.”
Phương ngự y bắt mạch xong, vui mừng nói: “Sữa dược quả nhiên có tác dụng, bệnh của Vương gia đã tốt hơn.” Nói xong lại kề bên tai Trầm Tử Trai nói nhỏ: “Phải làm như tối hôm qua, làm cho Hạ cô nương khí huyết sôi trào, sữa dược phát huy một cách tốt nhất, muốn vậy Vương gia phải giở ra nhiều thủ đọan một chút.”
Sớm có nha hoàn lại cởi giày cho Hạ Trọng Phương, giúp cô lên giường. Trầm Tử Trai tiện tay lấy chăn đơn đắp chân Hạ Trọng Phương lại, đề phòng bị mọi người nhìn thấy, nhất thời trợn mắt nói: “Tất cả mau lui xuống đi!”
Mọi người không tình nguyện đi ra ngoài, đứng ngoài bình phong cô lắng tai nghe âm thanh bên trong. Trầm Ngọc Tiên phàn nàn với Phương ngự y:
“Không cho Hạ cô nương ăn mặc nhiều để ca ca nhìn chán đến muốn ói. Nhưng có phải là Hạ cô nương ăn mặc đẹp quá rồi không? Chẳng biết có ảnh hưởng đến dược trong sữa không nữa?”
Phương ngự y lại cười: “Chính là phải như thế, dược lực mới là tốt nhất.”
Tên Qúy Minh Xuân thừa dịp mọi người chưa phát giác, len lén đi lại khe hở nhìn trộm, nhìn đến mức suýt chút nữa phun cả máu mũi. Chỉ thấy Hạ Trọng Phương còn một nửa chiếc la sam (chiếc áo lưới, mỏng), lộ ra một bên ngực sữa, nhẹ nhàng rung động, rất xúc động, khiến người khác tim đập chân run.
Tối nay, Hạ Trọng Phương lại được Phương ngựy căn dặn lần hai, bảo cô cố gắng phối hợp với Trầm Tử Trai, giúp y nhanh chóng hết bệnh. Lúc này, Trầm Tử Trai cởi la sam, lộ ra nơi đẫy đà. Chỗ đó của cô phồng lên vì sữa, khó chịu ra mặt, cầu nói: “Vương gia, nhanh lên một chút, ta… ta không chịu nổi.”
Tiếng nói kiều kiều mị mị rơi vào tai một người gọi là Vương gia, khiến tâm can người đó cũng run rẩy, nhất thời đáp lại: “Gia sẽ yêu nàng thật tốt, đừng nóng.”
*Gia: cách gọi của ông chủ ngày xưa.
Hắn nói, đầu lưỡi lại trườn tới chỗ đỏ bừng mà thong thả bú mút “sữa mẹ”.
Hạ Trọng Phương tê dại ngứa ngáy một trận, thân không tự chủ được. Ngâm thành tiếng gọi: “Vương gia.”
“Cục cưng, có thích gia mút như vậy không?” Trầm Tử Trai phủ bên tai Hạ Trọng Phương, tâm cũng có chút động xuân.
Hạ Trọng Phương khó chịu nên gật đầu: “Thích mà, Vương gia, mau, nhanh đi mà.”
“Như thế này nàng sẽ càng thích hơn.” Trầm Tử Trai thấy hoa đào đầy mặt Hạ Trọng Phương, da thịt cô hiện lên màu hồng nhạt của đào, cảm thấy khí huyết sục sạo, hình như sức sống mười phần trở lại.
Phương ngự y bên ngoài nghe động tĩnh, đêm nay đo lường chén thuốc kia cho Hạ Trọng Phương, ắt hẳn đã phát huy từ lâu, chắc chắn bây giờ rất khó chịu, tất nhiên kêu thành tiếng, trong lòng hơi hơi áy náy, để cứu Vương gia, đành phải xuống nặng tay với Hạ Trọng Phương, để cho cô mang tấm thân xử nữ phải đi hầu hạ Vương gia. Nếu sau này, cô không tìm được đắt tế, theo lời của ta, ắt sẽ xem đây là một bóng ma trong cuộc đời, đến lúc đó sẽ không thể thiếu sự trấn an.
Phương ngự y tiếp nhận bệnh trạng của Trầm Tử Trai mấy năm nay, trong bụng thầm biết, nếu Trầm Tử Trai xảy ra chuyện, mạng nhỏ này của hắn cũng không cần bàn nữa, chỉ e là liên lụy phụ mẫu, nên hắn mới hao tâm tổn lực, tìm mọi cách để trị liệu cho Trầm Tử Trai. Hôm nay lấy Hạ Trọng Phương làm một vị thuốc, chỉ cần có tác dụng, cứu được Vương gia, cũng tương đương với việc cô cứu hắn và người nhà của hắn. Đến lúc Trầm Tử Trai hết bệnh, hắn cũng sẽ thực hiện lời hứa tìm đắt tế cho Hạ Trọng Phương, nếu một ngày chọn không được ai, hắn sẽ hi sinh thân mình. Cuối cùng lại tự định giá, lại nghĩ đến bệnh tình trầm trọng của Trầm Tử Trai, việc này sau nãy hẵng luận.
Trầm Ngọc Tiên cũng cố nghe động tĩnh bên trong, nghe được tiếng rên của Hạ Trọng Phương. Tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, dường như tiêu hồn thực cốt, không khỏi nói thầm: “Không phải chỉ là uống sữa thôi sao?”
Đương nhiên không đơn giản chỉ là hút sữa! Lần này Trầm Tử Trai ngoan ngoãn nghe theo lời của đại phu trêu chọc Hạ Trọng Phương, nhìn thấy tiểu cô nương đã tự động cầu xin, lúc này mới mở mồm ngầm lấy chỗ đỏ bừng, hưng hăng mút mạnh một cái.
“A!” Ngực Hạ Trọng Phương đang trướng lên đau, lại được biến mất trong giây lát, nhất thời khẽ kêu một tiếng, nhịn không được giãy dụa, đưa chỗ đẫy đà của mình nhét vào miệng Trầm Tử Trai, chỉ mong hắn hút càng nhiều càng tốt, giảm bớt khó chịu.
Trầm Tử Trai miệng lưỡi khô khốc, được một dòng ngọt chảy vào miệng, cũng từng ngụm, từng ngụm nuốt lấy, toàn thân ấm áp, cây đại thối càng thêm nóng.
Hạ Trọng Phương ôm cổ Trầm Tử Trai, hai tay luồng vào tóc hắn, nhẹ nhàng dày vò. Khẽ khàng rên. Ngâm.
Cánh tay Trầm Tử Trai có chút nhũn ra, nhất thời đè hẳn Hạ Trọng Phương xuống giường, cúi người, một bên liên tục bú mút, một bên xoa nắn chỗ đẫy đà bên kia, tuyệt vời không tả nổi.
Có lẽ vì đây là lần thứ hai, Hạ Trọng Phương không giống tối hôm qua, thậm chí còn có ý nghĩ phá vỡ cục diện nữa kìa, mặc cho Trầm Tử Trai bên kia bú mút, cô chỉ tiếp nhận khoái cảm là được.
Bàn tay to của Trầm Tử Trai đang phủ len bờ ngực no tròn dần dần tiến xuống dưới, mò vào làn váy…