Mấy ngày trôi qua, Cảnh Tông Hoàng đế hạ chỉ, đổi phủ Tề Vương thành phủ Quận chúa, ban thưởng cho Thẩm Ngọc Tiên làm phủ đệ.
Thẩm Ngọc Tiên được vinh hạnh đặc biệt thế này, tuy cao hứng, lại thương cảm, luôn nói với Phương Chấp Bình, “Ta và ca ca sống nương tựa vào nhau nhiều năm, đột nhiên xa cách huynh ấy, luôn không quen, bây giờ mặc dù được tòa phủ đệ, không có gì mong muốn hơn vẫn là Tề Vương phủ, ta coi như vẫn ở chung một chỗ với ca ca.”
Phương Chấp Bình cầm tay của nàng nói: “Quận chúa còn có ta mà, qua một thời gian, còn có hài tử của chúng ta, cần gì phải thương cảm?”
Thẩm Ngọc Tiên vuốt bụng, lực chú ý dời đi, lặng lẽ hỏi: “Chàng thích nam hài hay nữ hài?”
Phương Chấp Bình dĩ nhiên hy vọng thai đầu của Thẩm Ngọc Tiên có thể sinh hạ nhi tử, nhưng trong miệng hắn sẽ không nói như vậy, chỉ cười nói: “Cho dù là nhi tử hay nữ nhi, chỉ cần là hài tử của chúng ta, đều thích.”
Thẩm Ngọc Tiên vừa nghe vui mừng, nhẹ nhàng đấm hắn nói: “Hiện giờ đã học được miệng ngọt rồi, biết nói lời khiến cho người khác ưa thích.”
Hai người vừa nói chuyện, có nha đầu đi vào bẩm báo, nói là Tô Ngọc Diệp tới.
Thẩm Ngọc Tiên vội để nha đầu mau mời.
Kể từ khi Hạ Trọng Phương chuyển vào trong cung, Tề Vương phủ đổi thành phủ Quận chúa, chuyện vặt trong phủ, chính là do ma ma quản sự bên cạnh Thẩm Ngọc Tiên xử lý rồi.
Tô Ngọc Diệp có chuyện gì, đương nhiên muốn đi qua thảo luận với Thẩm Ngọc Tiên.
Tô Ngọc Diệp tới gặp Thẩm Ngọc Tiên, cũng là thảo luận chuyện muốn chuyển ra khỏi phủ Quận chúa.
Nàng cười nói: “Bút lớn này của Hoàng thượng, không chỉ đổi phủ Tề Vương thành phủ Quận chúa, ban thưởng cho Quận chúa.
Còn thưởng cho chúng ta một tòa phủ đệ, tên Mai viên.
Mai viên này mặc dù không lớn bằng phủ Tề Vương, nhưng tinh xảo.
Toàn gia chúng ta mới đi nhìn, rất thích, vui hơn chính là đồ đạc bên trong đầy đủ hết, không cần sửa chữa gì đã có thể vào ở.
Hiện giờ tới thương lượng với Quận chúa một chút, xem bên này nếu Quận chúa không cần chúng ta làm chuyện gì, chúng ta sẽ dời qua Mai viên.”
Thẩm Ngọc Tiên thấy Tô Ngọc Diệp nói đến Mai viên, mắt lóe sáng, cũng biết nàng ấy vô cùng muốn dọn ra, vả lại lúc ấy Vi Thiên Trạch và Tô Ngọc Diệp ở phủ Tề Vương, cũng bởi vì bảo vệ Thẩm Tử Trai, đề phòng người Thái tử ra tay mà thôi.
Hiện giờ Thẩm Tử Trai vào cung, Vi Thiên Trạch và Tô Ngọc Diệp đương nhiên sẽ không ở lại đây.
Thẩm Ngọc Tiên cười nói: “Hiện giờ ca ca tẩu tử vào cung, các phủ chúng ta lui tới cũng ít, thời gian này nhàn hạ nhẹ nhàng, cũng không có chuyện gì.
Các ngươi muốn chuyển, cứ chọn ngày lành tháng tốt đi!”
Tô Ngọc Diệp đáp, lúc này mới lui xuống.
Tới trong tháng mười, Vi Thiên Trạch và Tô Ngọc Diệp ôm Vi Kỳ, dẫn Vi Thiên Chân ra khỏi Vương phủ, đến ở Mai viên.
Cùng tháng, Ngụy gia phái người đến Vi gia thương nghị, muốn sớm cưới Vi Thiên Chân qua cửa, nói là trong nhà có trưởng bối đã lớn tuổi, nếu kéo dài hôn sự, lỡ như trưởng bối như thế nào, còn phải giữ đạo hiếu, đến lúc đó sẽ lỡ thời kỳ kết hôn.
Tô Ngọc Diệp và Vi Thanh Mi thương nghị, lại thảo luận với Vi Thiên Trạch, nên đòng ý để Ngụy gia đón Vi Thiên Chân qua cửa vào tháng mười một.
Bên Vi Thiên Chân thành hôn, Thẩm Ngọc Tiên lại bắt đầu, sắp lâm bồn.
Trung tuần tháng mười một, Trầm Ngọc Tiên sinh hạ một nhi tử, tên là Phương Thế Sơ.
Phương đại hộ và Sài thị đến phủ Quận chúa thăm, mừng đến hai tay chập lại thành hình chữ thập niệm Phật.
Phương đại hộ và Sài thị nói: “Đây là tổ tông chúng ta tích đức, Chấp Bình mới có khả năng làm Quận mã gia, hiện giờ vui được quý tử.”
Sài thị cũng vui sướng, nhỏ giọng nói: “Lúc trước còn sợ Quận chúa nàng ấy...!Không nghĩ tới đã mang thai.
Nếu là tình thế bây giờ, Quận chúa định chọn Quận mã, thật sự không tới lượt Chấp Bình nhà chúng ta.”
“Cho nên nói, đây là phúc của chúng ta.”
Thời gian này Phương đại hộ đường làm quan rộng mở, kể từ khi Thẩm Tử Trai được thế, buôn bán của Phương gia làm đến trong cung, hiện nay đã chính thức được thân phận Hoàng thương.
Phụ bằng tử quý, hiện giờ hắn đi ra ngoài, ai dám xem thường?
Hạ Trọng Phương biết được Thẩm Ngọc Tiên sinh con, bởi vì mình cũng mang thai, không tiện xuất cung, nên để Tiền ma ma thay nàng xuất cung tới thăm Thẩm Ngọc Tiên, ban thưởng chút đồ.
Trung tuần tháng mười hai, Thẩm Ngọc Tiên làm tiệc đầy tháng cho nhi tử Phương Thế Sơ, Hạ Trọng Phương mang thai hơn bốn tháng, thai vị vững vàng, nên cùng Thẩm Tử Trai xuất cung, đến phủ Quận chúa ăn tiệc đầy tháng.
Trong bữa tiệc, Phương Chấp Tâm kéo Hạ Trọng Phương nói nhỏ: “Chuyện Thái tôn phi phân phó, tặng đồ cho Hạ lão cha và Tào đại nương, để cho bọn họ già có chỗ ở, ta cũng phái tâm phúc bên cạnh đưa đi.
Tâm phúc trở lại nói, Hạ lão cha và Tào đại nương ở quê hương cũng uy phong, mua được một gian nhà lớn ở, còn có mấy trăm mẫu ruộng, nhi tử và nhi tức không dám chậm trễ bọn họ, cũng cẩn thận hầu hạ! Chính là vị nữ nhi đã gả ra ngoài, rảnh rỗi cũng về nhà xum họp, phục dịch hai vị lão nhân gia, nhìn dáng vẻ, bọn họ dễ chịu hơn.
Thái tôn phi không cần quan tâm bọn họ.”
Hạ Trọng Phương vừa nghe thở nhẹ một hơi, nhỏ giọng nói: “Không thì như thế nào, bọn họ là dưỡng phụ dưỡng mẫu của ta, cũng nuôi ta mười mấy năm, nếu không phải ban đầu bọn họ như vậy, cũng đã định đón bọn họ lên dưỡng lão.
Bây giờ bọn họ sống tốt, ta cũng yên tâm.”
Phương Chấp Tâm lại lặng lẽ bẩm báo: “Chỗ Quý phụ Quý mẫu, ta cũng tuân thủ dặn dò của Thái tôn phi, để cho người ta chăm sóc một chút, cho bọn họ có chút thu vào, có thể nuôi lớn tôn nhi tôn nữ.
Lại nói, Thái tôn phi thật sự có lòng dạ tốt, ban đầu bọn họ đối xử với ngài như vậy, hiện giờ ngài vẫn còn muốn lặng lẽ trợ giúp cho bọn hắn.”
Hạ Trọng Phương nói: “Bọn họ cũng già rồi, hiện giờ trôi qua khổ sở như vậy, đã là báo ứng.
Chỉ có điều hài tử vô tội, cũng muốn để cho người ta tiếp tế một chút, để cho bọn họ nuôi lớn hài tử.”
Hạ Trọng Phương nói xong, hỏi Phương Chấp Tâm, “Sao không thấy ngươi ôm Phong ca nhi tới?”
Vị hôn phu của Phương Chấp Tâm là Đỗ Minh Tri, vài năm nay liên thủ với Phương gia, cũng nhảy thành một trong những đại phú thương Kinh thành, hiện giờ liên thủ với Phương đại hộ, một đường làm Hoàng thương, đều giống nhau là đường làm quan rộng mở.
Chỉ có điều, Đỗ Minh Tri biết toan tính, cũng không dám phụ Phương Chấp Tâm, chỉ lấy một người Phương Chấp Tâm, cũng không nạp thiếp.
Phương Chấp Tâm chậm chạp không mang thai, vẫn là năm ngoái, mới sinh hạ một nhi tử, tên là Đỗ Phong, hiện đã một tuổi rồi.
Phương Chấp Tâm cũng biết, mình có thể có được hôm nay, toàn bộ là bởi vì ngày đó đến cầu xin Hạ Trọng Phương, vì Đỗ Minh Trí giải quyết chuyện va chạm với Nghiêm gia, hơn nữa sau đó, nàng và Hạ Trọng Phương thành khuê mật, càng khiến người Đỗ gia coi trọng.
Hiện nay ở nhà chồng có thể thoải mái như vậy, tự nhiên cảm kích Hạ Trọng Phương.
Hạ Trọng Phương kêu nàng làm chuyện gì, không khỏi tận tâm tận lực đi làm.
Hiện giờ nghe được Hạ Trọng Phương hỏi thăm, Phương Chấp Tâm cười nói: “Vốn định ôm hắn tới đây, trước khi ra cửa uống nước, ướt xiêm áo, lại để cho bà vú ôm đi thay quần áo, ta sợ tới đây trễ giờ, nên một mình tới.”
Họ nói chuyện, một đầu khác cũng có mấy vị phụ nhân nói chuyện.
“Thái tôn phi thật sự có phúc khí, Thái tôn điện hạ chỉ cưng chiều một mình ngài ấy, bên cạnh một thị thiếp cũng không có.
Nghe nói, về sau cũng sẽ không nạp trắc phi, chỉ biết coi trọng một mình ngài ấy.”
“Thái tôn phi dùng sữa cứu sống Thái tôn điện hạ mà, Thái tôn điện hạ đây là báo ơn cứu mạng, nguyện ý cùng Thái tôn phi cả đời bên nhau.”
“Nửa đời trước của Thái tôn phi quanh co, nửa đời sau này, là chân chính khổ tận cam lai rồi!”
“Đúng, nhà mẹ Thái tôn phi đắc ý, vị hôn phu thuận tình, nhi tử thông tuệ, thật sự chiếm hết vận mệnh tốt rồi.”
“Đợi Thái tôn phi sinh hạ bào thai này ra, nếu là nữ nhi, chính