Về phía Lữ Bát Nương, bởi vì Phương Nhân có thể nghe hiểu được tiếng thú vật, vẫn lo lắng, sợ con bé xảy ra chuyện, lại sợ con bé không lấy được chồng.
Đợi đến khi con bé và Thẩm Minh Triết đính hôn, thấy quan hệ giữa con bé và Thẩm Minh Triết lạnh nhạt, càng thêm âm thầm lo lắng.
Tới khi Thẩm Minh Triết và Phương Nhân từ biệt trang nghỉ hè trở về, quan hệ biến chuyển tốt, lại giống như khi còn bé vậy, vừa nói vừa cười, lúc này mới yên lòng lại.
Phương Ngự y lại không lo lắng, cười nói: “Mặc dù tướng mạo Phương nương giống nàng, nhưng tính tình lại giống ta, luôn ổn thỏa, mới không chịu thua thiệt!”
Lữ Bát Nương trợn mắt nói: “Ta một mực thua thiệt trong tay chàng, chỉ sợ Nhân nương sẽ bước theo ta thôi.
Vả lại Thái tử điện hạ có tướng mạo khôn khéo, có phải sẽ bắt nạt Nhân nương chúng ta không?”
Phương Ngự y cười nhẹ nói: “Nàng nói, Hoàng thượng có bắt nạt Hoàng hậu không?”
“Cái đó ngược lại không có, yêu còn yêu nhất trên đời.” Lữ Bát Nương bình luận quan hệ giữa Thẩm Tử Trai và Hạ Trọng Phương nói, “Hai người già như vậy rồi, còn thêm mỡ trong mật!”
Phương Ngự y cười nói: “Có thể chứ.
Trên làm dưới theo chứ sao! Hoàng thượng sủng ái Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ dĩ nhiên cũng sẽ sủng ái Phương nương.” diee ndda fnleeq uysd doon
Lữ Bát Nương vừa nghe, gật đầu: “Dường như cũng có đạo lý.”
Về phía Phương nương, sau khi từ biệt trang về, cũng hiền thục rất nhiều, không hề chạy loạn khắp nơi nữa, còn tĩnh tâm học thêu, nói muốn thêu hà bao cho Thẩm Minh Triết.
Thái tử điện hạ đồng ý chỉ cưới một mình mình, quần áo các loại bên người hắn, về sau chỉ sợ toàn bộ phải do mình làm, không có phi tử khác tới chia sẻ công việc này.
Như vậy, mình phải học may vá cẩn thận, để cho hắn mặc đồ trong do mình làm, lại mặc...
Phương Nhân đột nhiên nghĩ đến đêm đó, tình cảnh mình nhìn thấy ở nóc phòng, nhất thời đỏ cả mặt, cũng hơi mong mỏi hôn kỳ đến.
Khai Bình tháng mười hai năm thứ tám, Thái tử Thẩm Minh Triết và Phương Nhân thành hôn, Kinh thành truyền tụng nhất thời.
Bởi vì gần đây nước Cảnh đón tân nương, sinh ra trò thơ giục trang và thơ quạt.
Đêm tân hôn, tân nương tử lấy quạt tròn che mặt, tân lang phải hát “Khước phiến thơ” *, tân nương tử nghe được vừa lòng, có thể bỏ quạt ra gặp mặt.
(*) Khước phiến thơ: Khước – lùi, dời, phiến – quạt, Khước phiến thơ: thơ dời quạt.
Tuy Thẩm Minh Triết là Thái tử, cũng không thể ngoại lệ, cũng phải hát “Khước phiến thơ”, chỉ có điều giọng của hắn cực hay, hát nghe thật cảm động, mọi người ngược lại không vội vã nhìn dung nhan tân nương tử, chỉ lặng lẽ cười nói; “Thái tử điện hạ hát thành như vậy, tân nương tử nên động lòng?”
Phương Nhân ngồi trên giường cưới, quạt tròn tơ vàng che mặt trong tay giơ lên yên yên ổn ổn, mí mắt lại đang đánh nhau, hôm qua cả một đêm không ngủ, hôm nay lại giày vò một ngày, có thể không buồn ngủ sao?
Cả đám xem lễ ở bên cạnh thấy tân nương tử không dời quạt, mỗi một người đều nóng nảy, múa tay múa chân với tiểu Tam nhi nội thị, ý bảo hắn nhanh tìm cách.
di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
Vóc dáng tiểu Tam nhi nhỏ gầy, nhưng mặt mày cực kỳ linh động, rất nhạy bén, lúc này mới được Hạ Trọng Phương điều đến làm người hầu bên cạnh Thẩm Minh Triết, hắn thấy tình thế này không ổn, đặt thìa vàng đã sớm chuẩn bị vào trong tay Thẩm Minh Triết, nhỏ giọng cười nói: “Thái tử điện hạ, không nói được, chỉ có thể dùng thìa vàng vén quạt.”
Nếu tân nương tử không dời quạt, tân lang cũng có thể dùng thìa vàng vén quạt, đẩy từng chút từng chút một quạt tròn che mặt của tân nương tử.
Mọi người thấy Thẩm Minh Triết cầm thìa vàng từ từ đưa về phía quạt tròn che mặt Phương Nhân, nhất thời đều nín thở tập trung tư tưởng, wow wow wow, kịch hay sắp mở màn!
Phương Thế Sơ sờ cằm, nói thầm với Vi Kỳ: “Nghe nói tân nương tử vẽ mặt rất kinh khủng? Có phải không muốn để người ta nhìn thấy sợ hãi bị hù, lúc này mới che quạt, chính là không dời đi không?”
Vi Kỳ nhỏ giọng nói: “Vợ xấu vẫn phải gặp chồng, che nhất thời, che được một đêm sao?” Nói xong cười trộm.
Ngay sau đó, Thẩm Minh Triết chậm rãi đưa thìa vàng, đưa về phía quạt che mặt của Phương Nhân, khóe miệng mỉm cười, xem nàng còn có thể che đến khi nào?
Thìa vàng rốt cuộc gạt được quạt che mặt, cây quạt vừa dời đi, hiện ra gương mặt Phương Nhân.
Mọi người nhìn, thấy nàng trang