Rất nhanh, Hạ Trọng Phương ra tháng.
Ngày bày rượu đầy tháng này, trong cung cực kỳ náo nhiệt.
Tất cả phu nhân cáo mệnh các phủ đều tranh nhau muốn ôm tiểu Công chúa, nói muốn dính phúc khí.
Một vị nương tử đi theo Vũ Văn Chân vào cung, cũng đưa tay định ôm tiểu Công chúa.
Không ngờ ả ta vừa đưa tay, tiểu Công chúa liền bật khóc thét lên, khóc đến đặc biệt thê lương.
“Đây là làm sao rồi?” Hạ Trọng Phương vội qua ôm tiểu Công chúa, nhìn về phía vị nương tử đi theo Vũ Văn Chân.
Vị nương tử này, tên Văn nương, cũng là người nước Việt, năm trước đến nhờ cậy Vũ Văn Chân, hiện gả cho một vị quan nhỏ ở nước Cảnh, bàn về thân phận, ả ta không có tư cách vào cung, nhưng Vũ Văn Chân và ả ta hợp ý, sau khi ả ta cầu xin, liền dẫn ả ta vào cung.
Vũ Văn Chân kỳ quái nói: “Ta ôm còn tốt, Văn nương muốn ôm tiểu Công chúa, tiểu Công chúa lại khóc!” d1en d4nl 3q21y d0n
Văn nương ngượng ngùng nói: “Có lẽ trên người ta có mùi vị, tiểu Công chúa không thích!”
Những năm này Hạ Trọng Phương làm Hoàng hậu, đã có thuật nhìn người cực kỳ cao minh.
Trải qua chuyện này, nàng không để các cáo mệnh phu nhân ôm tiểu Công chúa, lặng lẽ dặn bảo Linh Chi: “Vị Văn nương kia nhìn không thỏa đáng, em mượn cơ hội để ma ma đi lục soát ả ta một chút.”
Linh Chi nói nhỏ: “Hoàng hậu nương nương hoài nghi ả ta vào cung có mục đích khác?”
Hạ Trọng Phương nói: “Tiểu oa nhi tinh khiết, dễ dàng nhìn thấy người và vật không sạch sẽ, tiểu Công chúa vừa bị ả ta ôm, khóc thành như vậy, ả ta tất nhiên có gì quái lạ.”
Linh Chi gật đầu, vội vàng đi xuống dặn người điều tra Văn nương.
Hạ Trọng Phương quay đầu, lại cẩn thận kiểm tra trên người tiểu Công chúa, tra được không bị véo thương hay dấu móng tay..., biết mới vừa rồi vị Văn nương kia tuyệt đối không bấm tiểu Công chúa gì đó, lại rơi vào trầm tư.
Tiền ma ma cũng nói: “Tiểu Công chúa mới đầy tháng, cũng nên đến chùa miếu xin một bùa hộ mệnh, lại để đại sư trong miếu nhìn coi một chút, xem số phận.”
Đang nói, Phương Ngự y đã tới, hắn kiểm tra tiểu Công chúa, sau khi cẩn thận kiểm tra nói: “Tiểu Công chúa cũng không có bệnh trạng gì, mới vừa rồi bị gặp kinh sợ.”
Hạ Trọng Phương nghe tiểu Công chúa không có bệnh trạng gì, mới yên lòng lại.
Bởi vì phòng ngoài còn có khách, tự nhiên ôm tiểu Công chúa ra ngoài gặp khách.
Tiểu Công chúa vùi đầu trong ngực Hạ Trọng Phương, cũng vừa lòng, không hề khóc rống nữa.
Tiệc gần tan, Linh Chi cũng lặng lẽ báo lại Hạ Trọng Phương: “Mới vừa rồi để cho người đi theo vị Văn nương kia, nhân cơ hội ả ta không chú ý, cho người dội ly trà lên người ả ta, lại dẫn ả ta đi thay quần áo, trên người ả ta ngược lại không có gì, nhưng mà...” dinendian.lơqid]on
Hạ Trọng Phương cảnh giác hỏi: “Có gì không ổn?”
Linh Chi nói: “Cung nữ bưng nước nóng cho ả ta rửa tay, ả ta tùy tiện rửa một cái.
Cung nữ nghi ngờ, nói cho nô tỳ biết, nô tỳ liền giao nước rửa tay cho Phương Ngự y kiểm tra, Phương Ngự y kiểm tra ra, nước kia có độc.
Phương Ngự y nói, vị Văn nương này bôi thuốc