Cuối tháng mười, đình viện của Vương Tĩnh Huy ở kinh thành cũng đã tu bổ xong, cả nhà tìm ngày thích hợp, chuyển ra khỏi vương phủ, về lại nhà
mình, đồng thời, cũng chuẩn bị đồ cưới cho Vương Du, để nàng xuất giá
tại gia.
Sau khi Vương Du nhờ Hạ Trọng Phương truyền đạt lại ý mình, đang chờ động tác của Trầm Tử Trai.
Tô Ngọc Diệp ở đây, nếu đã nhận thánh chỉ phong trắc phi, cũng không
tiện tiếp tục ở lại trong vương phủ, nên cũng quay về đợi gả.
Trầm Ngọc Tiên mất Tô Ngọc Diệp trợ thủ, liền có chút rối ren, chỉ hận
sức khỏe Trầm Tử Trai không mau khỏe lại, có thể sớm đón Tô Ngọc Diệp
vào cửa, giúp nàng chia sẻ gia vụ.
Quý mẫu thấy Trầm Ngọc Tiên vẫn chưa có động tĩnh gì, đành ở trong phòng đấm ngực giậm chân, nói với Quý Minh Xuân: “Dù nàng ta là quận chúa,
thế nhưng cưới cũng uổng công. Con mau nghĩ cách đi, thuyết phục nó giúp con nạp thiếp đi!”
Quý Minh Xuân thấy trong phòng không người, liến tiến gần bên tai Quý
Mẫu nói: “Lúc đó nhi tử sủng ái nhà hoàn Thang Viên, không phải là bị
quận chúa buộc phải phát mại sao? Nhưng mà sau đó nhi tử đã lặng lẽ mua
nàng về, an trí ở bên ngoài! Hiện nay nàng đang mang thai được ba tháng, đợi khi sinh hạ oa nhi xong, quận chúa vẫn không có động tĩnh gì, con
không tin nàng không cho phép Thang Viên và oa nhi vào cửa.”
Quý mẫu nghe thế, có chút không dám tin vào tai của chính mình, hỏi đi hỏi lại: “Thực sự mang bầu rồi sao? Ta sắp ôm cháu rồi?”
Quý Minh Xuân khoát tay nói: “Nương nhỏ giọng thôi, kẻo có người nghe được thì khó lường.”
Quý mẫu thở mạnh một hơi nói: “hiện nay mặc dù phú quý, nhưng không có
hậu duệ, sau này làm sao có mặt mũi đi gặp tổ tiên chứ. Bây giờ thì ổn
rồi, Thanh Viên có thai, trong lòng nương mới thở phào. Nếu quận chúa
không nhận Thang Viên, chỉ cần nó đón nhận oa nhi, ô moa nhi vào phủ
nuôi, cũng giống như nhau thôi.”
Quý Minh Xuân gật đầu nói: “Vương gia và quận chúa đều mang bệnh, hôm
nay vẫn chưa có đời sau, nếu con có nhi tử, con không tin bọn họ tuyệt
tình, không cho oa nhi vào cửa.”
Kỳ thực Trầm Ngọc Tiên cũng nóng lòng, lần thứ hai để Phương ngự y bắt mạch cho nàng, nàng mong mình có thể có thai.
Phương ngự y lắc đầu thở dài nói: “Quận chúa sinh thiếu tháng, cơ thể
vốn không tốt, vẫn cần phải điều dường, điều dưỡng không phải một ngày
hai ngày mà thành. Phải kiên trì mới được.”
Trầm Ngọc Tiên nghe vậy, biết mình hiện nay không thể mang thai, đành
phải hi vọng độc trong người Trầm Tử Trai mau chóng bị đẩy ra, nhanh
cưới Tô Ngọc Diệp vào cửa để khai chi tán điệp, kéo dài cho vương phủ.
Phương ngự y dùng cả một khoảng thời gian để nghiên cứu chế tạo phương
thuốc mới, tới hôm nay, rốt cuộc đã điều ra một tân dược, sau khi cho
thỏ ăn thử, quan sát một ngày một đêm, phát hiện hai con thỏ xưa nay
thắm thiết, bây giờ lại không thân nhau như trước nữa, liền biết, thôi
tình tố trong thuốc đã giảm đi nhiều, khi dùng lên người, ảnh hưởng lại
càng nhỏ.
Phương ngự y vui mừng quá đối, hiện giờ độc tính trong cơ thể vương gia
đã được thanh trừ không ý, lại để cho Hạ cô nương đổi sang thuốc này,
tuy hai người bọn họ hiện nay sắp thành thân sinh con, cũng có thể làm
chuyện đó. Nhưng mà, bản thân lại không muốn nói cho bọn họ biết, buộc
bọn họ phải chịu đựng.
Tới tối, Phương ngự y bưng thuốc vào phòng, cười với Hạ Trọng Phương,
nói: “Lúc này, ta đã sửa lại phương thuốc rồi, thuốc không đắng như
trước kia đâu, uống vào vẫn bổ khí huyết như cũ, nữ tử mà uống cực kì
hữu ích.”
Hạ Trọng Phương thấp giọng nói: “Lúc đầu còn có người hỏi tôi, nói là
thuốc Phương ngự y cho tôi uống có phải là thuốc dưỡng nhan hay không?
Nhưng mà nói đến thì, sau khi uống thuốc, quả thực dung nhan khác hẳn
trước kia. Phương ngự y, sau này không uống thuốc nữa, tôi có bị biến
dạng hay không vậy?
Phương ngự y bật cười nói: “Làm sao mà như vậy được. Lúc đầu da mặt Hạ
cô nương hơi đen, tất cả là vì thức đêm và ăn uống cực khổ, dù là không
uống thuốc, chỉ cần điều dưỡng thỏa đáng, không cần phải lo lắng, tự
cũng có thể dưỡng thành như vậy. Hiện thuốc này có chức năng dưỡng khí
bổ máu, uống bổ dưỡng, hiệu quả nhanh chóng hơn mà thôi. Sau này không
uống thuốc, chú ý điều dưỡng, khả năng bảo dưỡng dung nhan là như nhau.”
Hạ Trọng Phương nghe xong yên tâm.
Trầm Tử Trai nghe sửa lại phương thuốc, liền kéo Phương Ngự Y qua hỏi: “Ngươi nói trong thuốc này không chứa thôi tình tố à?”
Phương ngự y xoa xoa tay nói: “Muốn thúc sữa, thì không có chút thôi
tình tố nào là chuyện không thể. Chỉ là phương thuốc này chứa hàm lượng
thôi tình tố cực thấp. Như vậy thì, sữa sẽ ra ít một chút. Nhưng mà hiện nay Vương gia cũng khá ổn rồi, sữa thì là ít đi nhưng phân lượng đủ
rồi.”
Trầm Tử Trai sờ cằm, ít thôi tình tố, không biết Phương nương còn dễ dàng động tình không?
Vì Phương ngự y vừa thay đổi phương thuốc, nên không dám lui ra ngay, mà ở ngoài bình phong nghe động tĩnh.
Sau khi Hạ Trọng Phương uống thuốc xong thì trướng sữa, khi cho bú sữa
thì quả nhiên không còn dễ động tình như trước, mặc dù như vậy, bị Trầm
Tử Trai vừa mút vừa sờ vừa nắn, vẫn phải phát ra tiếng. Tiếng rên.
Trầm Tử Trai hút sữa xong, nhìn kỹ Hạ Trọng Phương, thấy hai gò má nàng
nhuộm màu hồng hoa đào, kiều diễm dị thường, nhất thời lại kéo vào trong lòng, lòng mừng thầm, phân lượng thôi tình tố ít đi, nhưng Phương nương vẫn kiều mị như vậy!
Đợi hai người bọn họ sửa sang xiêm y xong, Phương ngự y tiến đến bắt
mạch, cười nói: “Nhìn đi, tân dược cũng không tệ, uống trên bảy ngày
không thành vấn đề, sau này cứ dùng phương thuốc này đi.”
Hạ Trọng Phương đi rồi, Trầm Tử Trai mới hỏi Phương ngự y: “Lão Phương à, khi nào bổn vương mới có thể thành thân?”
Phương ngự y đáp: “Vương gia lo mà dưỡng thân đi, việc thành thân, chờ
khâm thiên giám chọn được ngày tốt, thì cũng phải sang năm.”
Trầm Tử Trai nói thành thân, ý tứ là lúc nào hắn mới có thể gần gũi nữ
sắc, còn Phương ngự y nói thành thân, là chọn ngày lành tháng tốt bái
đường thành thân.
Trầm Tử Trai không nói thêm gì với Phương ngự y, cũng sợ nóng ruột quá mức sẽ tổn hại đến thân thể, đành im lặng.
Mấy ngày kế tiếp, mỗi sáng Trầm Tử Trai đều luyện võ trong phòng nhằm
giúp thân thể cường tráng. Hôm nay khi đánh một bộ quyền xong, Kiều
Thiệu Nguyên vội vã tới gặp, nói: “Vương gia, Tứ vương gia tặng hai mỹ
nữ vào kinh, trong đó một người gián tiếp được đưa vào cung, và an bài
bên cạnh hầu hạ La đạo trưởng.”
Trầm Tử Trai vừa nghe nói: “Hầu hạ bên người La đạo trưởng, đương nhiên
là dễ gặp hoàng thượng, mỹ nhân này, là chuẩn bị cho hoàng thượng?”
Kiều Thiệu Nguyên nói: “Tứ vương gia an bài một La đạo trưởng còn chưa
đủ, lại còn muốn an bài thêm một mỹ nhân, bụng dạ thật khó lường!”
Trầm Tử Trai nói: “Chúng ta có thể nhận được tin tức, phủ thái tử đương
nhiên cũng có thể. Hiện giờ thái tử còn lo hơn chúng
ta. Nếu Thái tử và
Tứ vương gia đấu công khai, chúng ta lại càng an ổn. Mau dặn bên dưới,
nhân cơ hội châm dầu vô lửa, gây xích mích khiến hai người bọn họ phải
phân tranh đi.”
Kiều Thiệu Nguyên gật đầu nói: “Vương gia anh minh!”
Vì quan hệ giữa thái tử và Tứ vương gia chuyển biến xấu, nên Trầm Tử Trai tất nhiên là ngầm
vui vẻ. Chỉ là đêm nay, không gặp Hạ Trọng Phương sang cho sữa, hỏi mới
biết, thì ra Hạ Trọng Phương đang hầu hạ thái phó phu nhân bị bệnh,
không được sang vương phủ, bà phải uống trà dược, mệt mỏi an giấc trên
giường.
Đến buổi tối thứ ba Hạ Trọng Phương mới tới được, chỉ nói mấy ngày nay
thái phó phu nhân bị bệnh, nên không đi được, hôm nay thái phó phu nhân
khỏe hơn một chút, nàng mới dám bỏ đi.
Lát sau Phương ngự y bưng thuốc đi vào, nhìn Hạ Trọng Phương uống xong, lúc này mới lui xuống.
Vì đã vài ngày Trầm Tử Trai không gặp Hạ Trọng Phương, nên khi gặp mặt,
tinh tế đánh giá, càng ngày nàng càng đẹp ra, nhất thời kéo nàng ngồi
bên người, hỏi chút bệnh tình của thái phó phu nhân, hỏi xong lại oán
giận nói: “Phương nương, đã ba ngày không gặp, nàng không hỏi thăm sức
khỏe bổn vương à?”
Hạ Trọng Phương bật cười nói: “Ở Vương phủ có mọi người chăm sóc, mỗi
ngày được Phương ngự y bắt mạch, sức khỏe của Vương gia đương nhiên là
tốt, cần gì phải hỏi? Bây giờ gặp mặt, không phải Vương gia rất khỏe đó
sao?”
Trầm Tử Trai nói thầm: Từ khi uống chén thuốc không có thôi tình tố kia, ta mới phát hiện Phương nương không quan tâm bổn vương bằng trước đây,
như vậy cũng không tốt.
Hạ Trọng Phương cũng lặng lẽ quyết định, đợi đến khi Trầm Tử Trai khỏi
bệnh, nàng sẽ từ chối vị trí trắc phi kia ngay lập tức, để hắn chỉ cưới
một mình Tô Ngọc Diệp làm trắc phi cũng được. Nhân trận này phải ép bản
thân dứt khoát, không được trầm mê trong lời nói tình tứ của Trầm Tử
Trai nữa.
Trầm Tử Trai nhìn Hạ Trọng Phương dưới đèn, trong lòng nhột nhạt, nên bế nàng đưa đặt lên trên đầu gối, ôn nhu hỏi: “Mấy ngày nay có nhớ bổn
vương?”
Hạ Trọng Phương muốn giãy dụa, lại càng bị Trầm Tử Trai giữ chặt hơn,
đành phải yên tĩnh trở lại, đáp: “Vội vàng hầu hạ tổ mẫu, không rảnh suy nghĩ chuyện này!”
Trầm Tử Trai nâng cằm Hạ Trọng Phương lên, nhẹ nhàng cúi đầu, ngậm môi
của nàng, đầu lưỡi đã sớm tìm đường chui vào giữa hai cánh môi mềm, bàn
tay to tìm tòi, dò vào trong áo Hạ Trọng Phương, xoa đẫy đà chỗ nhẹ.
Hạ Trọng Phương đã mấy ngày không gặp Trầm Tử Trai, sâu trong lòng nàng, thật ra nàng rất nhớ hắn, lúc này bị khiêu khích, cũng có chút nhịn
không được, đấm nhẹ Trầm Tử Trai một cái, kêu ư ư.
Trầm Tử Trai môi lưỡi cùng tiến, đầu lưỡi sớm cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của Hạ Trọng Phương, tinh tế mút, bàn tay to chạy trong chỗ đẫy đà Hạ
Trọng Phương, không để ý đến nắm đấm của nàng.
Hạ Trọng Phương đánh một hồi, thân thể đã dần mềm xuống, vuốt người Trầm Tử Trai, rên rỉ: “Vương gia, Vương gia…”
Phản ứng của Hạ Trọng Phương khiến Trầm Tử Trai thoả mãn, liền xốc áo
nàng lên, vén hung y, một ngụm ngậm lấy đẫy đà chỗ của nàng, dịu dàng
mút.
Vì ba ngày chưa gặp, lúc này này hai người dây dưa, mặc dù Hạ Trọng
Phương muốn khước từ, nhưng thân thể vô lực, không tự chủ được nghênh
hợp, dần dần trướng sữa, liền yêu kiều gọi: “Có sữa rồi, Vương gia uống
nhanh đi!”
Trầm Tử Trai hút một ngụm lớn sữa, một bên hút một bên vén váy Hạ Trọng Phương, đưa tay đi vào, hành động ở nơi sâu thẳm.
Hạ Trọng Phương thở gấp, chụp lấy tay của Trầm Tử Trai, không cho hắn cử động nữa, hành động của Trầm Tử Trai càng lợi hại hơn, vừa động vừa
nói: “Phương nương, như vậy không tốt sao? Nàng không thích…” Câu nói kế tiếp, là phủ bên tai Hạ Trọng Phương nói.
Hô hấp nóng bỏng của hắn phà vào tai Hạ Trọng Phương, trong lòng Hạ
Trọng Phương đã ngứa ngáy, toàn thân mềm như bông, vừa nhộn nhạo vừa
thẹn thùng, tiếng rên khẽ yêu kiều phát ra, không thể kiềm lại được.
Trầm Tử Trai thấy kiều thái này của Hạ Trọng Phương, toàn thân nóng rực, cực kỳ khó nhịn, chốc lát đã vén váy nàng lên, lộ ra mỹ cảnh, hắn cảm
thấy hoa mắt, chớp mắt, lại nhào tới.
Hạ Trọng Phương kinh hô một tiếng, đẩy Trầm Tử Trai ra, chỗ đó làm sao mà được?
Trầm Tử Trai dụ dỗ nói: “Bổn vương còn mặc xiêm y này, sẽ không, sẽ không…” Hắn nói, tiếp tục động.
Lúc này Phương ngự y đang quan sát hai con thỏ. Ba ngày Hạ Trọng Phương
không gặp Trầm Tử Trai, hắn cũng tách hai con thỏ ra ba ngày, không cho
chúng nó gặp nhau. Hiện Hạ Trọng Phương tới rồi, lúc này hắn mới mớm
thuốcôch hai con thỏ, thả bọn chúng vào chung.
Lúc đầu, hai con thỏ đều rụt rè, chỉ chà chà xát xát, biểu đạt nỗi nhớ
khi xa nhau, không hề hưng phấn quá mức, không ngờ một hồi sau, bé thỏ
đực đột nhiên hưng phấn hẳn lên, nhào vào bé thỏ cái, dây dưa không
ngớt.
Phương ngự y che trán, đây tột cùng là tác dụng của thôi tình tố, hay là chúng nó tự phát. Tình ư?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tên truyện này là “THỊNH SỦNG”, nhất
định không phải là ngược văn, sẽ không có chuyện ba nữ một chồng, mà là
từng đôi từng đôi. Nhưng viết văn, nếu vừa vào đã thành thân sinh tử,
không có chút khúc chiết nào, còn có cái gì để xem chứ?