Đợi tết nguyên tiêu đi qua mọi người trong Vương Phủ mới thanh nhàn một chút.
Trầm Ngọc Tiên gần đây tinh thần rất tốt, liền cùng Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng xử lý phủ vụ, để Hạ Trọng Phương hảo hảo dưỡng thai.
Tuy nhiên, Hạ Trọng Phương cũng không dám nhàn rỗi, mỗi ngày đều cùng Hà ma ma học nửa canh giờ, ngoài ra còn học xem sổ sách Vương Phủ.
Năm trước đã có kinh nghiệm chuẩn bị danh mục quà tặng đáp lễ cho phủ khác, bởi vậy nàng hy vọng sau khi sinh hạ hài tử, có thể tự mình trông nom phủ vụ.
Bây giờ Thẩm Tử Trai chỉ có thể cùng Hạ Trọng Phương cùng giường mà không thể quá mức thân thiết, có lúc rất khó chịu đựng, chỉ đành phải nói chút chuyện phân tán tinh thần.
Hạ Trọng Phương nhân cơ hội liền hỏi chuyện trước kia của Vương Phủ nhất là việc ứng phó với những người trong cung như thế nào.
Thẩm Tử Trai nhất nhất nói tỉ mỉ cho Hạ Trọng Phương, cuối cùng còn xoa đầu nàng nói:" Nàng là Vương Phi, tương lai, sau này phải quản lý hạ nhân, đến ngày tết lại phải dự cung yến, biết trước những thứ này cũng tốt."
Đoạn thời gian này, Hạ Trọng Phương đã hiểu về Vương Phủ không ít, cũng biết Thẩm Tử Trai không thể không đề phòng thái tử.
Hiện giờ để trở nên cường đại, Thẩm Tử Trai thiếu nhất là tiền, có tiền mới có thể nuôi tư binh, không có tiền thì tất cả không cần bàn nữa.
Bổng lộc của điền trang đều để nuôi mưu sĩ, mật thám có lẽ sẽ tạm đủ nhưng nếu phải nuôi thêm tư binh chắc chắn sẽ thiếu.
Như thế nào mới có thể phát tài? Vấn đề này Hạ Trọng Phương đã cùng Thẩm Tử Trai thảo luận thật lâu,cuối cùng nhất trí cho là cần phải lung lạc các thương hộ để những thương hộ này thay Vương Phủ nuôi quân.
Thẩm Tử Trai gật đầu nói:" Chuyện này nàng không cần quan tâm, Bổn vương sẽ tự suy tính biện pháp."
Hai người lúc này thật sự là nói chuyện nghiêm túc, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, sau lại nghiêm túc lên giường đi nghỉ.
Thời gian này, Phương ngự y đang nghiên cứu chế tạo ra thuốc viên, chính là loại thuốc bên ngoài bọc một lớp đường, để che mùi thuốc gọi là đường hoàn thuốc.
Khi bỏ vào trong miệng và nhanh chóng nuốt xuống, một chút mùi thuốc cũng không có.
Đáng tiếc vì có đường nên thuốc không thể để lâu, chỉ có thể ăn ngay sau khi thuốc được chế xong.
Đường hoàn thuốc được chế ra, trong phủ nhà nào có các tiểu oa nhi nào bệnh mà không chịu uống thuốc, thỉnh Phương ngự y sang, thì ngay lập tức vấn đề sẽ được giải quyết.
Hạ Trọng Phương thấy Thẩm Tử Trai mỗi đêm trước khi nghỉ ngơi đều dùng một viên đường hoàn thuốc, sẽ không la hét thuốc khó uống nữa, bởi vậy nảy lên một ý định, nói với Thẩm Tử Trai:" Không bằng chúng ta cùng Phương ngự y góp vốn mở một tiệm thuốc đặc biệt bán đường hoàn thuốc này đi?"
Thẩm Tử Trai bị bệnh mấy năm, biết rõ sự đau khổ khi uống thuốc, nghe được lời này, mắt sáng lên nói:" Cái chủ ý này thật tốt.
Bổn vương sáng mai sẽ cùng Phương ngự y thương lượng."
Ngày hôm sau, Thẩm Tử Trai quả nhiên tìm Phương ngự y thương lượng .
Phương ngự y cũng biết kể từ khi Cảnh Tông hoàng đế để cho hắn chữa bệnh cho Thẩm Tử Trai, hắn và Thẩm Tử Trai đã bị trói buộc cùng một chỗ.
Tương lai nếu thái tử thượng vị phải loại bỏ Thẩm Tử Trai cũng nhất định sẽ không bỏ qua Phương gia.
Thẩm Tử Trai có biện pháp tự vệ, Phương gia bọn họ mới có thể sinh tồn được.
Mà Thẩm Tử Trai nếu muốn mưu đồ việc lớn, nuôi tư binh đúng là một biện pháp tốt, chẳng qua nuôi tư binh quá mức hao tổn tiền bạc, không có tiền tài trong tay, đừng mơ tưởng dưỡng tốt tư binh.
Mở tiệm thuốc, trong khoảng thời gian ngắn mặc dù không thể thu vào quá nhiều lợi nhuận nhưng sau ba năm rưỡi, cũng sẽ trở thành một khoản thu vào ổn định.
Kế hoạch đã định xong, hai người gọi đám người Tô Lương đi vào bàn chi tiết.
Tới tháng hai, Thẩm Tử Trai mở hai tiệm thuốc ở kinh thành ngoài ra còn có kế hoạch phát triển tiệm thuốc ra khắp cả nước.
Thời gian này, bụng Hạ Trọng Phương đã hơi nhô lên, bởi vậy mỗi ngày đều tản bộ theo lời dặn của Phương ngự y.
Hôm nay, Hạ Trọng Phương đang được Linh Chi đỡ đi dạo trong vườn, liền nghe thấy một trận cười, nàng ghé mắt nhìn thì thấy Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng đang dùng khăn bịt mắt, chơi trò trốn tìm.
Hạ Trọng Phương tất nhiên là thấy được Tất Nguyệt Nhan so với bình thường kiều diễm hơn hẳn.
Mặc dù khoảng cách là khá xa nhưng nàng nhìn ra được nàng ta thoa son đỏ mọng, bởi vậy đứng lại nhìn một chút.
Vào lúc này, đến phiên Tất Nguyệt Nhan bịt mắt.
Từ góc độ nhìn của Hạ Trọng Phương, vừa vặn thấy Tất Nguyệt Nhan lặng lẽ kéo lệch một góc khăn, tức là nàng ta vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ mà không phải không nhìn được gì.
Linh Chi cũng nhìn thấy, cười nói:"Tất cô nương này cũng thật là, chỉ là chơi trò chơi nhỏ mà cũng phải dùng tâm cơ."
Hạ Trọng Phương lại cười nói:"Nàng đùa bỡn tâm cơ không phải ở trò trốn tìm mà là thứ khác."
Linh Chi vừa ngẩng đầu thì thấy Thẩm Tử Trai đang đi về hướng Tất Nguyệt Nhan chơi trốn tìm nhất thời nói:" Không phải là Tất cô nương muốn bắt Vương gia chứ ạ?"
Hạ Trọng Phương cười nói:"Không bắt Vương gia, nàng ăn mặc kiều diễm như vậy làm gì?"
Linh Chi bừng tỉnh đại ngộ,Tất Nguyệt Nhan đàng hoàng mấy tháng nhưng vẫn không được Vương gia coi trọng nên gấp gáp sao?
Hạ Trọng Phương cười nói:"Nàng chắc đã hỏi thăm rõ ràng, biết Vương gia hôm nay sẽ đi qua chỗ này mới cố ý ở chỗ này chơi chốn tìm đây."
Lúc này Tất Nguyệt Nhan đã nhìn thấy phương hướng Thẩm Tử Trai đi tới, sớm muốn tiến lên, nhân cơ hội ngã vào lòng Thẩm Tử Trai.
Vương Phi đang mang thai, tự nhiên không thể hầu hạ Vương gia.
Vương gia lại không có thị thiếp, thời điểm này,vào một buổi sáng có một nữ tử nhào vào ngực hắn nàng ta không tin hắn không động tâm.
Tất Nguyệt Nhan cực kỳ chắc chắc, sau khi mấy tiểu nha đầu tản ra gọi nàng tìm, nàng liền đi về phía trước mấy bước,đi vòng một vòng rồi dừng lại ở trước mặt Thẩm Tử Trai, nhất thời khóe miệng liền nở nụ cười.
Hạ Trọng Phương vẫn bất động, cùng Linh Chi nói:"Đoán một chút, Vương gia có đẩy nàng ra hay không?"
Linh Chi cực kỳ gấp gáp nói:"Vương Phi còn không gọi Vương gia, chẳng lẽ mặc cho Tất cô nương quyến rũ Vương gia?"
Mặc dù nội tâm Hạ Trọng Phương khẩn trương nhưng vẫn bình tĩnh nói:"Vương gia sẽ không để cho nàng như ý."
Thẩm Tử Trai mới đi đến vườn thì thấy mấy nha đầu chơi trốn tìm, một người trong đó mặc đồ đỏ, còn dùng khăn tay bịt mắt, hướng hắn nhào tới, hắn khá sửng sốt nhưng rất nhanh đã tránh ra.
Tất Nguyệt Nhan không đạt được mục đích, vẫn không ngừng lại, lần nữa nhào qua, còn cười nói:"Còn không bắt được ngươi?"
Thẩm Tử