Chung bà vú ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói:" Năm đó, lúc tiểu thư mới ra đời, bà đỡ muốn cắt cuống rốn nên ta vội vàng đi tìm đồ lót sơ sinh, lúc đầu ta thấy rõ ràng trên đầu của nàng có tóc nhung mao, quay đi quay lại, đến khi ta cầm đồ lót đến chuẩn bị mặc vào cho nàng lại phát hiện không có đám tóc nhung đó.
Nhưng lúc đó mọi người đều bận rộn, bởi vậy ta nghĩ là mình hoa mắt hoặc là tại lúc đó trời còn tối nên có thể do bóng của cái gì đó chiếu lên đầu tiểu thư, khiến ta nhầm tưởng đó là tóc mao không biết chừng.
Bởi vậy mặc dù nghi ngờ ta cũng không dám nói lung tung."
Vi Thanh Mi nghe được, nhíu mày, hỏi:" Ngươi thấy vậy sao ngay từ đầu đã không nhắc tới?"
Chung bà vú xấu hổ nói:" Ta không nghĩ quá nhiều, lại sợ nói lung tung chọc ra họa lớn mới mới không nói ra.
Nếu là Ẩn bà bà vẫn còn, chúng ta có thể hỏi lại nàng nhưng nàng lại qua đời rồi." Nàng vừa nói, vừa an ủi Vi Thanh Mi:" Du nương thân thể mặc dù không tốt, nhưng thông minh lanh lợi, lại có mấy phần giống người Vương gia, có lẽ đúng là do bà vú ta hoa mắt!"
Chung bà vú nói ra nghi ngờ trong lòng nhiều năm, nên cũng thở phào nhẹ nhõm, liền nói nhất định là mình hoa mắt rồi.
Vi Thanh Mi thất kinh, nghĩ năm đó mình sinh ở ngôi miếu đổ nát, theo Tiểu Ngọc Lan nói lúc ấy nàng cũng đang trốn ở bên trong miếu, chẳng lẽ nàng ta đã nhân cơ hội ra ngoài đổi hai đứa trẻ với nhau? Không, sẽ không, Hạ Trọng Phương rõ ràng giống người Giản gia, Du nương lại có nét của người Vương gia, có lẽ không phải bị đổi.
Và lại Tiểu Ngọc Lan sao có thể nhẫn tâm không nhận nữ nhi ruột thịt lại muốn nhận con người khác làm nữ nhi đây? Chuyện này rất vô lý.
Vương Du đứng sau cửa sổ, ngơ ngác xuất thần, nếu bà vú không phải là hoa mắt thì mình không phải là thân sinh nữ nhi của phụ mẫu, mà là con riêng, vậy, vậy không bằng lấy cái chết để định đoạt! Không, không, mình không thể nào là con riêng.
Tất cả đều là lỗi của Hạ Trọng Phương, nàng ta đã đoạt đi phi vị, hiện nay lại muốn đoạt phụ mẫu của mình, mình tuyệt không thể để cho nàng được như ý!
Vương Du cân nhắc suy nghĩ rất lâu, hung tợn nghĩ: Hạ Trọng Phương muốn đoạt phụ mẫu của ta, ta liền đoạt vị hôn phu của nàng.
Dù sao mình đã mười chín tuổi, sao có thể tìm được quý tế đây? Làm trắc phi của Vương gia cũng không tệ.
Nàng quyết định xong liền cầm đèn lồng nhẹ nhàng bước xuống bậc, không hề gây ra bất cứ tiếng động nào, quay về phòng.
Vào tháng trước thiếp của Quý Minh Xuân đã sinh con, là một nữ nhi mà không phải là nhi tử.
Vì chuyện này, nàng bị Quý phụ Quý mẫu mắng mấy ngày mới bỏ qua.
Rốt cuộc cũng là hài tử đầu tiên, Quý Minh Xuân vẫn cho người hầu hạ Thang di nương để nàng chăm sóc tốt nữ nhi, không suy nghĩ nhiều.
Mặc dù như vậy nhưng mặt hắn lúc nào trông cũng như đưa đám.
Hắn nghĩ vì một nữ nhi mà bị đuổi ra khỏi Vương Phủ đáng giá sao?
Cứ suy nghĩ như vậy, Quý Minh Xuân sớm chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ hắn thấy mình cùng một nữ tử triền miên, đến khi nhìn kỹ mặt nữ tử đó mới phát hiện đó là Hạ Trọng Phương.
" Phương nương!" Quý Minh Xuân kêu lên một tiếng, từ trong mộng tỉnh lại, phía dưới đã ướt một mảnh, nhất thời suy nghĩ xuất thần, thật lâu sau lẩm bẩm nói:" Phải sớm đem Phương nương quay trở lại bên mình mới được."
Hạ Trọng Phương vào lúc này cũng không ngủ được nguyên nhân chính là vì Trầm Tử Trai.
Lúc này hắn vẫn đang gục mặt vào nơi đẫy đà của nàng còn hàm hồ nói:" Phương nương, Bổn vương uống sữa thành nghiện rồi, chỉ muốn uống mãi thôi."
Cả người Hạ Trọng Phương đã mềm thành nước, ngâm nói:" Hiện nay ta không uống thuốc nhưng bị Vương gia hút có chút cảm giác muốn xuống sữa, thật là khó chịu."
Trầm Tử Trai buông nơi đẫy đà của nàng ra, ghé tai nàng nói:" Nàng uống dược thúc sữa nửa năm, dược tính đã vào máu, mà trong dược có Thôi Tình Tố, tự nhiên không cần Bổn vương phải như vậy..." Nói xong còn ghé tai nói đôi câu buồn nôn với Hạ Trọng Phương.
Hạ Trọng Phương bị trêu đùa, không khỏi tự động dâng môi thơm để chặn lại miệng Trầm Tử Trai, cái lưỡi thơm tho cùng hắn dây dưa một chỗ.
Bàn tay Trầm Tử Trai dò đến đào nguyên của Hạ Trọng Phương, thấy đã ướt một mảnh, liền động thân đi vào, gương mặt tuấn tú đỏ ngầu, nói:" Như thế nào, Bổn vương lợi hại chứ?"
Hạ Trọng Phương sợ đè ép thai nhi, đẩy Trầm Tử Trai, yêu kiều hô:" Vương gia nhẹ chút, nhẹ chút!"
Trầm Tử Trai không dám dùng sức, đành rút ra, phải ngồi dậy, ôm lấy Hạ Trọng Phương từ phía sau, hai tay dừng ở nơi đẫy đà của nàng chà xát, phía dưới lại chậm rãi đi vào, khàn giọng hỏi:" Như vậy được sao?"
Hạ Trọng Phương nhẹ kêu lên, hai tay chống lên, phối hợp với Trầm Tử Trai, tiêu hồn thực cốt, khó kìm lòng nổi.
Trầm Tử Trai sợ thân thể nàng không chịu được, cũng sợ đè ép thai nhi, bởi vậy vòng tay ôm nàng để nàng không cần phải tốn sức.
Chiều nay hai người giằng co hơn nửa canh giờ, có lẽ vì thế thai nhi trong bụng bất mãn hung hăng đạp Hạ Trọng Phương một cước.
Hạ Trọng Phương giật mình, lúc này mới xin Trầm Tử Trai tốc chiến tốc thắng.
Hôm sau, Hạ Trọng Phương lại không dậy nổi, cũng may mọi người đều thông cảm cho rằng nàng cần dưỡng thai nên không có ai nói gì.
Tới giờ ngọ, Trầm Ngọc Tiên tới thương nghị cùng Hạ Trọng Phương về gia yến:" Tẩu tử, chúng ta chỉ mời nữ quyến mấy nhà quen biết, cũng không có người ngoài.
Bởi vậy tửu tịch sẽ sắp xếp ở vườn, vừa ăn uống vừa thưởng hoa, như vậy được không?"
Hạ Trọng Phương cười nói:" Quận chúa an bài tốt là được rồi."
Trầm Ngọc Tiên gật đầu một cái, hỏi Hạ Trọng Phương:" Chất nhi của ta dạo này có ngoan không, còn đạp tẩu không?"
Hạ Trọng Phương ai oán nói:" Hắn rất nghịch ngợm đấy, như muốn lộn nhào ở bên trong ấy!" Nói xong trên mặt cũng là hiện lên ý cười.
Trầm Ngọc Tiên có chút ngượng ngùng, nhìn chung quanh, bảo a hoàn đi xuống, mới nói:" Tẩu tử ta nghe một chút động tĩnh của bảo bảo được không?"
Hạ Trọng Phương che miệng cười nói:" Quận chúa