Tháng mười một, Tề Vương phủ làm chuyện vui, bởi vì cùng làm hai chuyện vui, có hai đôi phu thê mới, cộng lại chính là thân thích của bốn nhà, khắp nơi cực kỳ náo nhiệt, đều vội vàng nhận thân gia.
Hạ Trọng Phương bận tối mắt, cũng may có Vi Thanh Mi giúp một tay, Vi Thanh Mi mời mấy tộc phụ của Vi gia và Vương gia tới đây giúp đỡ, ngay cả chỗ Thái Phó phu nhân, cũng tới giúp đỡ, lúc này mọi chuyện mới tiến hành thuận lợi.
Mấy ngày này trong cung cũng ban thưởng xuống không ít đồ, chỗ phủ thái tử, dù sao Trầm Tử An cũng còn là vị hôn phu của Vương Du, tự nhiên cũng tặng quà tới chúc mừng.
Trầm Tử An không thấy Vương Du, liền hỏi Vương Tông: "Tỷ tỷ của ngươi còn bệnh sao?"
Vương Tông đáp: "Đã tốt hơn rồi, chỉ là hôm nay bên này quá náo nhiệt, sợ bị người đụng phải, nên tỷ không đến."
Vương Du thân thể thực sự suy yếu! Trầm Tử An nói thầm một câu, nhất thời giả vờ hỏi Vương Tông, cười nói: "Nghe nói mấy ngày trước vương phủ có bắt được một nữ nhân là thích khách, nữ thích khách kia không giống người thường, ngươi nhìn thấy chưa?"
Vương Tông chớp mắt nói: " Nữ thích khách? Chưa từng nghe thấy!"
Nói như vậy, Lữ Bát Nương là bị bí mật bắt giam? Trầm Tử An trầm ngâm, lại hỏi: "Vương phủ gần đây có chuyện gì mới mẻ không?"
"Có!" Vương Tông lớn tiếng đáp: "Đặc biệt mới mẻ."
" Nhanh, nói cho tỷ phu tương lai của ngươi biết một câu." Trầm Tử An vội vàng dụ dỗ Vương Tông.
Vương Tông nghiêm túc nói: " Hiền ca nhi đã biết bật cười, cười lên đặc biệt vang.
Nghe bà vú nói, hắn dựa vào gối đầu là có thể ngồi vững."
Trầm Tử An nâng trán, được rồi, xem ra những chuyện đại sự của Tề Vương phủ, đứa bé này cũng không thể biết được.
Đợi Trầm Tử An đi ra ngoài, Vương Tông liền đi tìm Hạ Trọng Phương, lặng lẽ nói: "Tỷ tỷ, Trầm Tử An thật sự tới dò hỏi ta, hắn cho là ta không hiểu chuyện, cái gì cũng sẽ nói cho hắn biết! Hắn không biết ta cũng đã mười một tuổi rồi sao, sang năm là ta mười hai tuổi rồi, nào còn là đứa bé không hiểu chuyện trong tưởng tượng của hắn.”
" Đúng vậy nhỉ, Tông ca nhi cũng lớn rồi!" Hạ Trọng Phương tranh thủ lúc rảnh rỗi tới nói chuyện với Vương Tông, sờ sờ đầu hắn nói: "Hắn nếu một ngày còn chưa cưới Du nương, thì còn chưa tính là tỷ phu của đệ, đệ chớ để cho hắn dắt mũi ."
Vương Tông cười nói: "Chuyện này ta hiểu.
Phụ thân, mẫu thân kéo dài hôn sự của Du tỷ, không để cho tỷ ấy đến phủ thái tử là ta biết ngay, phủ thái tử là nơi không đáng tin.
Vả lại Trầm Tử An luôn có vẻ mặt cợt nhả , nhìn không ổn chút nào."
Lúc này, Hạ Trọng Phương đột nhiên phát hiện Vương Tông đã là lớn, trở thành thiếu niên rồi, không giống đầu năm trước chỉ là một hài tử còn có tính trẻ con.
Vô cùng vui mừng, cười nói: "Du nương ốm yếu, phụ thân mẫu thân lắm việc phải lo nghĩ, ta cũng bận lo chuyện của Vương gia, đệ cũng nên gánh vác một chút chuyện rồi."
Vương Tông gật đầu nói: "Tỷ tỷ, tỷ cứ xử lý chuyện vương phủ cho tốt, dù sao, chúng ta sẽ không bị đuổi ra khỏi kinh thành một cách dễ dàng."
Tỷ đệ đang nói chuyện thì có quản sự nương tử tới bẩm, Hạ Trọng Phương lúc này mới bận bịu rời đi.
Vi Thanh Mi theo quản sự nương tử đi xem các loại danh mục quà tặng, nhất nhất ghi lại.
Thấy Hạ Trọng Phương tới, liền cùng nàng thương lượng mọi việc.
Lúc này, Trầm Tử Trai đang ở dược phòng, nhìn Phương ngự y cho hai con thỏ uống thuốc, hỏi: " Phân lượng của thuốc này ngươi có thể nắm chắc được chính xác bao nhiêu phần? Cũng đừng để thái tử còn chưa rơi đài, Bổn vương đã tắt thở."
Phương ngự y cười nói: "Vương Gia yên tâm, đã thử qua mấy lần, sẽ không có sơ xuất."
Sau khi hai con thỏ bị cho uống thuốc, rất nhanh đã ngã xuống đất, sờ vào, đã không còn hô hấp.
Trầm Tử Trai gật đầu nói: "Quả nhiên thần kỳ."
Hai người ngồi nói chuyện, chờ nửa khắc đồng hồ sau, hai con thỏ liền tỉnh lại, lại như thường ngày gắn bó ở chung một chỗ.
Phương ngự y nói: "Vương Gia sau khi uống thuốc, đại khái khoảng một canh giờ sau mới tỉnh lại, một canh giờ này, đủ để thái tử nhảy nhót rồi."
Trầm Tử Trai cười nói: "Thái tử tất nhiên không ngờ, sát thủ hắn phái đi, đến lúc đó lại đột nhiên xuất hiện, làm nhân chứng của Tề vương phủ."
Phương ngự y nói: "Nương tử của ta là người thành thật, đến lúc đó tự nhiên sẽ nói thật."
Trầm Tử Trai đang định nói tiếp thì nghe được tiếng nhạc vang lên, biết người Tề vương phủ đang ngênh Phương Chấp Bình vào phủ rồi, bởi vậy cười nói: "Bổn vương phải đi ra ngoài nghênh muội phu vào phủ, một lát sau, còn phải giúp đỡ Thiên Trạch đón người mới vào cửa !"
Phương Chấp Bình cưỡi tuấn mã, một thân hỉ phục, so với bình thường càng thêm tuấn tú, thấy người đến dự hôn lễ cực nhiều, tất nhiên là ưỡn ngực, mặc cho người quan sát.
Có người bình luận nói: "Không tệ, Ngọc Tiên quận chúa chọn Quận mã này là đúng, so với người trước tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Đây là càng gả càng tốt."
"Đúng, phụ thân Phương quận mã biết kiếm tiền, là nhà có tiền, tỷ tỷ, tỷ phu đều có năng lực, Ngọc Tiên quận chúa chọn hắn, đây là giúp cho vương phủ có thêm tài lộc.
Năm đó mặc dù Quý Minh Xuân cũng là Tiến Sĩ, nhưng bàn về gia thế thì không bằng Phương quận mã rồi."
Quý Minh Xuân đang đứng lẫn trong đám người, tức giận đến mức khó mà bình tĩnh được, tốt lắm, gả đi, lại gả đi, hòa ly chính là vì tái giá như vậy phải không.
Đợi qua hôm nay cũng chính là lúc ngươi phải hối hận.
Quý Minh Xuân lặng lẽ thối lui ra khỏi đám người, đến chỗ cách đó không xa làm thủ thế ( dấu hiệu) gì đó, liền có hai người chen vào trong đám người đi theo Phương Chấp Bình làm người đưa dâu của Phương gia , theo vào Tề Vương phủ.
Trầm Ngọc tiên chỉ được ngồi ở trong phòng, nên không nghe được âm thanh từ bên ngoài, chỉ biết khẩn trương nắm chặt khăn tay, trong lòng đột nhiên nghĩ đến mình là người lần thứ hai thành thân, mà Phương Chấp Bình là lần đầu tiên đón dâu, nói như vậy, mình là người chiếm tiện nghi.
Về sau, có lẽ nên bớt đi tiểu tính tình, săn sóc phu quân nhiều hơn mới đúng.
Trầm Hương thấy Trầm Ngọc tiên khẩn trương, liền cười nói: "Quận chúa kim tôn ngọc quý, bao nhiêu người muốn với cao! Phương quận mã có thể được quận chúa coi trọng, là phúc khí của hắn."
Trầm Ngọc tiên nghe Trầm Hương nói vậy, nhớ tới mình dầu gì cũng là quận chúa, tương lai nếu đại sự của ca ca thành, mình còn có thể trở thành công chúa, tái giá với một người tuấn tú, tài giỏi cũng là hợp tình, hợp lý, bởi vậy cũng thoáng buông lỏng.
Phương Chấp Bình vào đến vương phủ, ngay sau đó, Vi Thiên Trạch cũng đón Tô Ngọc Diệp vào phủ.
Tô gia vốn không chịu đồng ý để Vi Thiên Trạch nghênh Tô Ngọc Diệp vào Tề vương phủ, nói là Vi gia có viện riêng, sao có thể rước dâu ở vương phủ? Nhưng Tô