Trong hoàng cung, đêm nay, Cảnh Tông Hoàng đế lại không ngủ, quả thật hắn không quá yêu thương thái tử, nhưng đó cũng là con trai lớn nhất của hắn, là hắn thái tử nuôi dưỡng mấy chục năm.
Tuổi già lại mất một đứa con trai, là chuyện đau lòng bực nào?
Tô Thục phi bồi bên cạnh Cảnh Tông Hoàng đế, lúc này cũng chỉ yên lặng không tiện nói gì.
Trời sắp sáng thì Cảnh Tông Hoàng đế truyền chỉ, hắn sẽ nghỉ ngơi miễn thượng triều ba ngày, lại cho người công bố thái tử đột nhiên chết bệnh, và lại vẫn theo phân vị thái tử như cũ mà hậu táng.
Bởi vì Trầm Tử Trai giả chết, kích động Hoàng đế tức giận, khiến thái tử lộ bộ mặt thật, Tô Thục phi sợ Cảnh Tông Hoàng đế sẽ nghi kỵ Trầm Tử Trai, lúc này thấy Cảnh Tông Hoàng đế cũng không có ý xử phạt Trầm Tử Trai nên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thần Long năm thứ chín tháng mười một, trong cung truyền ra tin tức thái tử chết bệnh, đợi xong tang lễ của thái tử, mọi người trong phủ thái tử liền đóng cửa không ra ngoài, chỉ ở nhà để tang.
Trầm Tử An phải tuân thủ hiếu đạo ba năm, mặc dù còn chưa giải hôn ước với Vương Du, nhưng hôn sự này cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.
Vương Du lại bị bệnh lần nữa nhưng ở trên giường bệnh vẫn nghiến răng cho rằng kể từ Hạ Trọng Phương xuất hiện, nàng ta đã đoạt hết tất cả của mình.
Giản thái phó nguyên là Thái Phó của thái tử, thái tử vừa chết, hắn cũng bị giáng chức, bởi vậy cũng đóng cửa ru rú ở trong nhà.
Trầm Tử Trai cũng chờ đợi cơ hội này mang Hạ Trọng Phương và Hiền ca nhi đi thăm Giản thái phó và Thái Phó phu nhân.
Trầm Tử Trai và Giản thái phó trong thư phòng mật đàm.
Trầm Tử Trai nói: "Thái tử đã đổ, Thái Phó đại nhân có tính toán gì không?"
Giản thái phó lúc này chỉ là bị giáng chức, cũng không bị bãi quan, cũng biết là Cảnh Tông Hoàng đế muốn giữ lại hắn ở kinh thành, nên hắn cũng tự an phận ở nhà, không diễn trò cáo lão hồi hương.
Lúc này, nghe được Trầm Tử Trai hỏi thăm, hắn cũng biết được ý của Trầm Tử Trai.
Bây giờ, hoàng thượng chỉ có hai lựa chọn, không phải lập Vương Gia làm thái tử, thì chính là phong Trầm Tử Trai làm Hoàng thái tôn, mà hắn, Thái Phó của thái tử cũ, chi bằng thuần phục một trong hai người này.
Trầm Tử Trai thấy Giản thái phó không nói lời nào, liền nói: "Lấy quan hệ của Giản gia và Vương gia, hơn nữa là mối liên hệ của Phương nương và Giản gia lúc trước, Thái Phó đại nhân có lý do gì để không chọn Tề Vương phủ?"
Giản thái phó cười khổ nói: "Thái tử mới ngã, ta liền hướng về Tề Vương phủ, hoàng thượng thấy thì sẽ nghĩ ta là người như thế nào?"
Trầm Tử Trai nói: "Bổn vương cũng không nói ngay bây giờ Thái Phó phải đi lại với Tề Vương phủ, chỉ cần tâm Thái Phó hướng về Tề Vương phủ là được."
Giản thái phó nghĩ Giản gia là gia tộc lớn, có nhiều mối kết thân cùng các gia tộc khác ở kinh thành, coi như hắn muốn từ quan thì cũng không thể đem những mối quan hệ này phủi sạch, vả lại một khi có chuyện, mình không quyền thế, con cháu mình chỉ đành phải để cho người ta tùy ý bày bố, lúc này quả thật nên tỏ rõ thái độ.
Bởi vậy nói: "Vương Gia yên tâm, ta luôn luôn coi Phương nương như chất nữ, coi Vương Gia như tôn nữ tế, không hướng về Tề Vương phủ thì hướng tới người nào?"
Trầm Tử Trai nghe vậy thì rất mừng rỡ, chỉ cần Giản thái phó tỏ rõ thái độ, chuyện mình được phong hoàng thái tôn lại nắm chắc thêm một phần.
Lúc này, Hạ Trọng Phương đang ôm Hiền ca nhi tán gẫu với Thái Phó phu nhân.
Thái Phó phu nhân biết được Vương Du lại bị bệnh, cũng thở dài nói: "Du nương mệnh khổ, hai lần được nạp làm trắc phi đều không thành, hôn sự này cũng phải thôi, tương lai không biết sẽ như thế nào!"
Hạ Trọng Phương nghĩ tới Vi Thanh Mi ngày nào cũng rầu rĩ vì hôn sự của Vương Du, cũng thở dài một tiếng.
Thái Phó phu nhân suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Phương nương, Du nương lúc đầu tuy có lỗi với con, nhưng nàng cũng là dưỡng nữ của mẫu thân con, lại là chất nữ của giản phủ con không cần cùng nàng so đo."
Hạ Trọng Phương nhỏ giọng nói: "Ta sớm đã không so đo cùng nàng, chỉ có chính nàng không được tự nhiên mà thôi."
Thái Phó phu nhân nói: "Nàng ở tuổi này mà hôn sự vẫn trì hoãn, tính tình khó tránh khỏi có chút kỳ cục."
"Dạ, mẫu thân cũng vì nàng mà rầu rĩ suốt, chỉ là bây giờ cũng không có biện pháp nào." Nói đến Vi Thanh Mi, Hạ Trọng Phương nói: "Mẫu thân buồn nên tóc cũng bạc đi rất nhiều."
Vi Thanh Mi rầu rĩ về hôn sự của Vương Du, nhưng bởi vì nhận Lữ Bát Nương làm nghĩa nữ, trong phủ có thêm một người nên cũng náo nhiệt hơn, cũng có chút vui mừng.
Phương ngự y chờ đợi mãi nên đã sớm nhờ phụ mẫu Phương gia đến Vương gia cầu hôn, chuẩn bị cưới Lữ Bát Nương.
Vi Thanh Mi cũng trịnh trọng thương nghị chuyện cưới hỏi với với Phương gia, chuẩn bị đồ cưới cho Lữ Bát Nương, hôn kỳ định vào tháng ba.
Vi Thanh Mi đang chuẩn bị hôn sự cho Lữ Bát Nương thì thái tử phi dâng tấu vào cung nói mình bệnh nặng, thỉnh cầu hoàng thượng cho mình ra khỏi kinh thành dưỡng bệnh, còn Trầm Tử An phải tuân thủ hiếu đạo, không muốn trì hoãn hôn sự của Vương Du, thỉnh cầu thánh thượng rút lại hôn sự này.
Cảnh Tông Hoàng đế cũng nhanh chóng chuẩn tấu.
Vương gia nhận được thánh chỉ rút lại hôn sự thì vừa mừng vừa lo.Vui là vì Vương Du sẽ không phải lấy Trầm Tử An lo là Vương Du như vậy càng không dễ chọn được một hiền tế.
Vương Du nghe được tin tức thì chỉ ở trong phòng, cầm kéo hung hăng cắt bỏ mấy cái hà bao mới thêu, lẩm bẩm nói: "Rất tốt, rất tốt! Lại hủy hôn rồi.
Thánh chỉ chính là một.
.
.
.
.
." Cuối cùng nàng cũng không nói ra chữ quá bất nhã phía sau.
Chung bà vú bê thuốc vào phòng, thấy Vương Du cắt bỏ hà bao, không khỏi đau lòng, nói: "Du nương, đây là hà bao ngươi thức đêm thêu, sao có thể cắt bỏ như vậy?"
Vương Du quay đầu lại, hung ác nói: "Đây vốn là hà bao thêu cho Trầm Tử An, hôn sự không còn thì giữ hà bao làm gì?"
Chung bà vú chỉ đành im lặng.
Qua năm, tới tháng ba, xuân ấm, thái tử phi liền dẫn theo nhi tử và con dâu ra khỏi kinh thành, đến Giang Nam dưỡng bệnh.
Một nhà Thái tử coi như đã cáo biệt vũ đài Kinh Thành này rồi.
Bên kia, Phương ngự y đang chuẩn bị hôn lễ cùng Lữ Bát Nương.
Lữ Bát Nương không khỏi có chút lo lắng, nói với Hạ Trọng Phương : "Vương phi tỷ tỷ, ta luôn trong núi sâu học nghệ, không hiểu như thế nào là hầu hạ cha mẹ chồng, nếu ta vào Phương gia, họ ghét bỏ ta thì làm thế nào?"
Hạ Trọng Phương cười nói: "Sẽ không, người nhà Phương gia cực kỳ phúc hậu, sẽ thông cảm cho muội thôi."
Lữ Bát Nương suy nghĩ một chút nói: "Thôi, ta nhanh chóng có đứa bé, bọn họ đương