Mọi người cẩn thận đi về phía trước, lối đi nhỏ vốn đã hẹp lại chật chội hơn.
“Khụ khụ khụ”Từng tiếng ho khan của một bà lão vang lên.
Lệ Thù lập tức đề phòng, anh nhẹ nhàng lấy một chiếc bút máy từ trong áo vest ra, ngòi bút rút xuống thì một lưỡi dao sắc bén liền xuất hiện, Lệ Thù nắm chặt chiếc bút trong tay.
Tần Hải Đường cũng cảnh giác, nhưng nghĩ lại thì xung quanh đều là khu dân cư, có lẽ là bà lão đi lạc.
Cô dừng lại rồi nói vọng vào trong: “Bà ơi? Bà lạc đường sao?”Một bà lão còng lưng tóc bạc trắng chống gậy bước ra.
“Cô gái tôi… khụ khụ… lạc đường! Cô có thể đưa tôi… khụ… về nhà được không?”Tần Hải Đường nhìn thấy trước ngực của bà lão có một tấm thẻ ghi địa chỉ nhà và phương thức liên hệ với người nhà.
Nhìn qua thì giống như lạc đường thật.
Nhưng mùi xác chết ở trên người bà ta thì không thể che giấu được.
Khóe môi Tần Hải Đường cong lên, cô ra hiệu cho Đạt Ý, Đạt Ý nháy mắt tiếp nhận.
Hai người một trái một phải nhẹ nhàng đỡ bà lão ra ngoài.
Cảm xúc lạnh băng này khiến Đạt Ý phải rùng mình.
Ánh mắt của bà lão u ám, ngấm ngầm đánh giá mấy người này.
Bọn họ đưa bà lão đến địa chỉ trên tấm thẻ.
Bà ta vội vàng nói lời cảm ơn.
“Cảm ơn, cảm ơn các cháu, các cháu… khụ khụ… đúng là những cô gái có tấm lòng lương thiện.
”Nói xong bà lão liền xoay người định đi vào bên trong.
“Bà ơi, à, không, nữ quỷ chứ nhỉ, cô có nghĩ tới việc trong này có người thờ phụng Phật Tổ không?”“Đừng trách tôi không nhắc trước, cẩn thận tan thành tro bụi đấy!”Nói xong Tần Hải Đường còn làm vẻ tinh nghịch.
Nữ quỷ đang quay lưng