Trước khi đến gặp tên đàn ông đó, Tả Lệ cố ý biến mình trở về bộ dạng trước đây.Đám người Tần Hải Đường mang theo hồn phách của cô ta đi tìm kẻ kia."Xin chào, Lâm Nhất có ở đây không?"Cánh cửa được mở ra bởi một người phụ nữ trẻ, cô ta cúi đầu trầm giọng nói: "Cậu ấy đã chết rồi!"Tả Lệ không thể tin nổi, hét lớn: "Không thể nào, chắc chắc là cô, chắc chắn là cô không cho tôi gặp anh ta, lần trước cũng chính là cô!"Người phụ nữ nhìn thấy Tả Lệ đang trốn sau lưng bọn họ thì sợ đến mức tái mặt.Nhưng khi nghĩ về cái chết của người đàn ông, cô ta dường như có thêm dũng khí, hung tợn trừng mắt nhìn Tả Lệ."Cậu ấy chết sớm như vậy là nhờ phúc của cô đấy.
Thứ âm hồn bất tán như cô còn đến đây làm gì?"Tả Lệ vẫn không tin, người phụ nữ dẫn cô ta đến trước bia mộ của người đàn ông kia.Nhìn nụ cười ấm áp của người đàn ông trên tấm bia mộ, Tả Lệ không nhịn được đỏ mắt.Một lúc sau, người phụ nữ mới thong thả lên tiếng: "Lâm Nhất đến lúc chết vẫn luôn nhớ đến cô! Từ đầu đến cuối nó không hề phụ cô"Tả Lệ không thể tin nổi mà nhìn cô ta.Người phụ nữ thở dài giải thích: "Tôi tên là Lâm Thanh, là chị họ của Lâm Nhất, tôi vẫn luôn ở nước ngoài nên chúng ta chưa hề gặp nhau.
Khi hai người chuẩn bị kết hôn, Lâm Nhất bỗng phát hiện mình bị ung thư, nó không muốn liên lụy đến cô nên đã nhờ tôi dựng lên màn kịch này."Dừng một chút người phụ nữ lại nói tiếp: "Đôi mắt của cô chính là do em tôi hiến tặng.
Thằng bé nói cô là ánh sáng trong thế giới của nó,