Ngay khi Tần Hải Đường bước vào cửa hàng, Đồng Khả Nhạc lập tức chạy tới mách lẻo: "Đường Đường, cậu không quản, Tạ Bách Thế thực sự muốn lên trời! Cậu ta đã đập vỡ ba chiếc đĩa và hai cái vòng tay của cậu rồi.
"Lam Đạt Ý nói thêm: "Đúng rồi, còn làm hỏng một bức tranh nữa!"Tạ Bách Thế lặng lẽ trốn trong bàn ở quầy lễ tân.
"Tạ Bách Thế!"Tần Hải Đường sải bước tới, nắm lấy tai cậu ta rồi cứng rắn kéo ra ngoài.
"Chị hai, chị hai, chị hai, đau quá!"Tạ Bách Thế đau đến nhe răng trợn mắt cầu xin Tần Hải Đường tha thứ.
Đồng Khả Nhạc nhìn cảnh này thì cực kỳ vui sướng, há miệng cười trên nỗi đau của người khác, Tạ Bách Thế hung hăng trừng mắt với cô ấy.
Cậu ta thấp giọng lẩm bẩm: "Đồ đàn bà bạo lực, sau này xem ai dám lấy cô.
""Cái gì? Tạ Bách Thế, cậu nói lại một lần nữa xem!"Tạ Bách Thế lập tức làm ra vẻ hiền lành xoa bóp vai cho Tần Hải Đường: "Tôi không nói chuyện với cô, tôi nói với chị hai!"Đồng Khả Nhạc giận dữ hét vào mặt cậu ta: "Cho dù đàn ông trên đời này có chết hết tôi cũng không thèm gả cho cậu, tôi thà làm ni cô còn hơn!""Dừng! Tôi còn lâu mới lấy cô, yên tâm đi, cho dù ế suốt đời tôi cũng không thèm lấy cô!"Hai người nhìn nhau giương cung bạt kiếm, dường như không hề nghĩ tới cảm nhận của một tiểu