Tân Tô Diệp được tha mạng thì lập tức bay vù đi.
Thấy trên mặt đất vẫn còn ba người đang nằm rên rỉ, Lệ Thù cầm lấy điện thoại di động ấn gọi vào số riêng của Kinh Châu.
“Yo! Không phải là cậu ba đây sao? Nhớ tôi rồi à?"Nhà Chu Điển ở Bắc thành có ba bệnh nhân, nhìn có vẻ bị thương không nhẹ, chắc là phải nằm cáng!"Kinh Châu không kìm được mà chế nhạo nói: "Cậu ba biết làm việc thiện từ bao giờ vậy, thật là hiếm thấy!""Tôi cho cậu năm phút!"Lệ Thù nói xong liền tuyệt tình cúp điện thoại.
Kinh Châu nhanh chóng chuẩn bị đồ, sau đó lái xe cứu thương tới thẳng nhà Chu Điển.
Lam Đạt Ý đứng chờ dưới lầu hồi lâu vẫn không thấy Tần Hải Đường xuống cho nên lo lắng muốn đi lên xem một chút, nhưng còn chưa bước tới cửa đã thấy một chiếc xe cứu thương đang tiến tới.
Chỉ thấy Kinh Châu cùng mấy người đàn ông vội vã bước xuống từ trên xe cứu thương, gương mặt vốn lạnh lùng kia vừa nhìn thấy Lam Đạt Ý thì bừng sáng hẳn lên.
Cô Lam, thật trùng hợp, chúng ta cùng lên chứ?"Đạt Ý chỉ liếc nhìn anh ta một cái, sau đó nhanh chóng bước lên lầu.
"Em không sao chứ, Hải Đường?"Đạt Ý lo lắng hỏi han.
Tần Hải Đường lắc lắc đầu, tỏ ý bảo cô ấy nhìn ba người trên mặt đất.
Lệ Thù nâng tay liếc nhìn đồng hồ, lại quay sang tán