Thịnh Thế Kiều Y

Nợ cô ấy một câu trả lời


trước sau

Trống nhạc hợp tấu, vũ điệu đong đưa, rượu thơm món ngon.

Rượu uống đến ngà ngà say, Thụy vương nâng chén với Triệu Cảnh Diễm, sau khi một hơi uống cạn, hắn ta liếc mắt nhìn bốn người kia.

"Vương gia, ngài say rồi, chúng ta hãy lên phòng trên lầu nghỉ ngơi thôi."

Triệu Cảnh Diễm lờ đờ nhìn bốn người, chọn ra người diêm dúa nhất trong đấy: "Nhị ca, Bát đệ đi nghỉ... nghỉ ngơi một lát."

Ánh mắt Thụy vương lóe sáng, hắn ta cười nói: "Người đâu, hầu hạ Thọ vương nghỉ ngơi, ba người còn lại đưa tới phủ Thọ vương."

"Vâng."

Triệu Cảnh Diễm chân nam đá chân chiêu đi đến bên cạnh Thụy vương, nấc một cái rồi nói: "Nhị ca, tâm ý của huynh, Bát đệ xin nhận, sau này có gì cần sai khiến, huynh cứ việc nói."

Thụy vương cười ha hả: "Huynh đệ chúng ta sao còn phải nói những lời này, không được nói lời say, không được nói."

Cơn say càng rõ ràng, người Triệu Cảnh Diễm xụi lơ, dựa hết vào cô gái, lảo đảo đi lên lầu. Hắn vừa rời khỏi, ý say trong mắt Thụy vương liền biến mất.

"Du Thanh, ngươi thấy lão Bát..."

Du Thanh đã hơi ngà say, vuốt chòm râu ngắn ngủn, đáp lời: "Vương gia, có hy vọng."

Trong Phi Thiên Trướng, cô gái cởi áo khoác ra, ánh mắt quyến rũ, tư thế hết sức khiêu khích nằm trên người thanh niên.

Cô ta mỉm cười yêu kiều, đầu lưỡi phóng đãng liếm qua cần cổ của hắn, chậm rãi trượt đến bên tai, đôi môi đỏ mọng hé mở ngậm vành tai Triệu Cảnh Diễm vào, liếm mút rất có trình tự.

Triệu Cảnh Diễm mở mắt, trong mắt không có chút men say nào, lặng lẽ đánh giá quanh gian phòng. Trực giác nói cho hắn biết, ở một chỗ nào đó trong gian phòng này, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm động tĩnh trên giường.

"Gia, thoải mái không?"

Triệu Cảnh Diễm hừ lạnh, "Chỉ với tí bản lĩnh này mà cũng muốn làm cho gia thoải mái sao? Tiểu yêu tinh, giở hết bản lĩnh của nàng ra, đợi gia thoải mái rồi, gia sẽ khiến cho nàng được bay lên trời."

Cô gái cười thỏ thẻ, bàn tay ngọc ngà khều một cái, lấy một vật mềm nhũn ra, cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ hé mở, từ từ đến gần.



"Vương gia, tiểu nhân đã về."

Phía bên trong tấm rèm Hợp Hoan, một cánh tay thon dài chạm vào rèm, giọng nói mang theo lười biếng: "Thế nào rồi?"

"Bẩm vương gia, tiểu nhân nhìn thấy rất rõ, thứ kia của Thọ vương mềm nhũn. Mạn Nhi vuốt ve, thổi kèn hồi lâu, còn chưa đâu vào đâu thì thứ đó đã phun hết nước ra rồi."

"Ồ?"

Giọng nói Thụy vương mang theo vài phần kinh ngạc: "Lão Bát đâu?"

"Thọ vương xoa bóp Tiểu Mạn một phen, khiến cho cô nương kêu đau liên hồi, giờ đã gọi cận vệ A Ly bế đi."

Giọng điệu Thụy vương mang theo vẻ mỉa mai: "Lão Bát này, quả thật là... càn quấy."

"Vương gia hoàn toàn yên tâm được rồi, Thọ vương đúng là đã không còn dùng được nữa." Một gã đàn ông không thể kéo dài hương khói, dù phụ hoàng có sủng ái hơn nữa cũng không thể nào leo lên cái ghế kia, mình có thể sử dụng lão Bát này được rồi.

Thụy vương cười sang sảng: "Mau lấp cái lỗ quan sát kia lại cho ta, không được để lưu lại vết tích. Ngày mai phái người vào cung nói với mẫu hậu, cũng nên tìm một thê tử cho lão Bát rồi."

"Vâng, Vương gia."

Đợi kẻ kia lui ra rồi, nhiệt độ trong tấm màn Hợp Hoan lại dần nóng lên, hai cô gái không một mảnh vải che thân quấn lấy Thụy vương.

Chẳng bao lâu sau, những tiếng động xấu hổ dần dần truyền ra.

Một chiếc xe ngựa màu đen chậm rãi đi trên đường.

A Ly gắng sức ngửi mấy cái, mùi son phấn gay gắt xộc vào mũi khiến cậu ta hắt xì một cái thật mạnh.

Triệu Cảnh Diễm đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe tiếng bèn mở mắt ra, lạnh nhạt nói: "Ngươi còn dám chê bai nữa, gia nhất định sẽ ném ngươi vào Vạn Hoa Lâu."

A Ly vội vàng điều chỉnh vẻ mặt, không dám thốt ra lấy một lời.

Triệu Cảnh Diễm than vãn: "Một mỹ nhân yểu điệu, xinh đẹp nằm ngay trong lòng, vậy mà gia không thể làm gì không nói, lại còn phải kiềm chế phản ứng tự nhiên của cơ thể, đáng than đáng buồn đáng tiếc thay!"

A Ly rùng mình. Thầm nói, cũng không biết mỹ nhân này đã ngủ với bao nhiêu gã đàn ông nữa đâu.

Triệu Cảnh Diễm lại khẽ nói: "Ngươi có biết lúc tay mỹ nhân chuyển động trên người gia, trong lòng gia nghĩ đến ai không?"

"Là ai?"

"Cố Lục."

Triệu Cảnh Diễm phe phẩy cái quạt nói tiếp: "Gia chỉ cần nghĩ đến Cố Lục là dục vọng trong lòng có nhiều hơn nữa cũng biến mất cả."

"Gia, cái này là vì sao?" A Ly không hiểu gãi đầu.

Triệu Cảnh Diễm dụi mắt, cười mà như không: "Bởi vì tối nay là đêm cuối cùng cô ấy ở lại Tưởng phủ, gia nợ cô ấy một câu trả lời."

"Câu trả lời gì?" A Ly không hiểu.

Triệu Cảnh Diễm đung đưa cây quạt: "Câu trả lời gì, gia phải nói với ngươi sao, ngu ngốc!"

"..." A Ly mệt mỏi, trợn trắng mắt.

Giờ Tuất ba khắc, trong viện vô cùng yên tĩnh.

Cố Thanh Hoàn tắm rửa xong, ngồi trước bàn trang điểm, Ngân Châm dùng lược gỗ mun chậm rãi chải tóc cho cô.

Mái tóc tiểu thư vừa đen vừa bóng, dài tới bên hông, cây lược gỗ chầm chậm lướt qua từng sợi, vô cùng suôn mượt.

Những chiếc răng cưa của lược ma sát với da đầu, kích thích thần kinh não bộ, Cố Thanh Hoàn cảm thấy thật thoải mái, đầu óc cũng có thể bình tĩnh mà sắp xếp lại những suy nghĩ đang rối như tơ vò.

Ngày mai phải trở về Cố phủ, phía sau cánh cửa phủ kia đang che giấu những thứ xấu xa khiến người ta căm ghét.

Không ai biết, những ngày cô nằm dưỡng bệnh ở Tưởng phủ, Vạn Hoa Lâu, Đồng Nhân Đường và Trần Bình đã làm thế nào để điều tra từng tin tức một.

Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Ba kẻ bắt cóc kia đã chết, nhưng người trung gian vẫn còn sống. Sắp xếp các manh mối, xâu chuỗi chúng lại với nhau, chắc chắn sẽ ra chân tướng của sự việc.

Sáu năm trước, cô không thể hiểu được tại sao lúc di mẫu qua đời lại muốn mang theo biểu muội. Nhưng giờ thì cô nghĩ là mình đã hiểu, thì ra di mẫu đã nhìn thấu bộ mặt thật của đám người trong phủ rồi.

Cô là đích nữ duy nhất của nhị phòng, bị bắt cóc ở chùa Diên Cổ, trưởng bối Cố gia không chỉ không ra mặt để Binh Mã Thành, Thuận Thiên Phủ điều tra rõ chân tướng sự thật mà còn làm con rùa rụt cổ, vờ như không thấy. Chính ngay lúc này, Hồng Hoa chết không rõ ràng, Cố phủ không hề truy cứu nguyên do, một tấm chiếu rách cuốn lấy, sau đó liền kéo người ra ngoài chôn, cũng đồng nghĩa với việc quyết vùi lấp chân tướng của sự việc.

Kẻ chủ mưu đằng sau thì lại công khai đi đến trước mặt cô, bày ra dáng vẻ của một đích mẫu nhân từ, nói mấy lời vô thưởng vô phạt.

Mà cha ruột của cô biết rõ chuyện gì xảy ra thì lại kiêng kỵ thế lực sau lưng Triệu Hoa Dương, bỏ mặc sự sống chết của con gái ruột, thật khiến cõi lòng người ta rét lạnh.

Kẻ ẩn đằng sau thao
túng tất cả chính là lão Tề vương phi. Người đàn bà nhìn có vẻ hiền hòa, phúc hậu kia, chỉ vì chừa lại một đường lui cho phủ lão Tề vương, muốn gả cháu ngoại vào Tưởng phủ, cho nên không tiếc phá hủy sự trong sạch của cô.

Đương nhiên, nếu người đàn bà này không có sự cho phép của lão Tề vương, tuyệt đối sẽ không dám làm như vậy. Giữa những tình tiết đan chéo lên nhau này, rốt cuộc thì ngọn nguồn cũng là lão Tề vương.

Cố Thanh Hoàn vuốt mái tóc ra trước ngực, nhẹ nhàng vân vê.

Cô vào Kinh thành đã năm tháng, tình hình trong Kinh thành đều đã tìm hiểu qua một lượt, cũng đã đến lúc rồi.

Lương Hi vào Hàn Lâm Viện, hôn sự của Nhị tỷ đã tiến hành được bốn trong sáu lễ, chuyện cưới hỏi coi như là ván đã đóng thuyền. Đường ca sắp vào quân đội, những vướng bận trong lòng cô đã không còn nữa.

Triệu Cảnh Diễm xuống núi, vào làm chủ sự của Công bộ, tiền trang cũng đi vào quỹ đạo, chỗ dựa sau lưng ngày càng vững chắc và lớn mạnh.

Cố Thanh Hoàn nghĩ đến xuất thần, không hề phát hiện Ngân Châm sau lưng đã yên lặng rời đi, trong phòng hiện ra một bóng người khác.

Lúc Triệu Cảnh Diễm đi vào viện, trước tiên là nhìn thấy ngọn đèn trong phòng, cái bóng của thiếu nữ hắt lên trên trên cửa sổ, trông rất mảnh mai, dịu dàng, hắn nhịn không được mà đứng lại nhìn kỹ hơn.

Đi vào trong phòng, mùi thảo dược thoang thoảng xông vào mũi. Cô gái ngồi trước bàn trang điểm, trên người mặc trung y, cánh tay nõn nà hơi giơ lên, vuốt ve mái tóc đen óng ả, cần cổ trắng ngần hơi ngước lên, để lộ ra đường cong duyên dáng.

Trong lòng Triệu Cảnh Diễm trào dâng một loại cảm giác rất kỳ lạ, tựa như lần đầu tiên uống rượu lúc còn bé... không chân thật giống như đang cưỡi mây đạp gió.

Hắn đột nhiên hiểu ra, vì sao những cô gái trong cao môn đại hộ ở Kinh thành không lại không có ai lọt được vào mắt. Đó là bởi những cô gái kia tựa như một tờ giấy mỏng tang, vừa nhìn đã có thể thấy hết toàn bộ.

Mà cô gái này... trước giờ hắn vẫn không thể nhìn thấu được.

Trong không khí có hơi thở của người lạ.

Cố Thanh Hoàn bỗng quay lại, thấy rõ người đến, ánh mắt cô lóe lên: "Sao ngươi lại tới đây?"

Một tia sáng từ ánh nến vừa vặn rọi lên mặt Cố Thanh Hoàn, dưới ánh nến, mí mắt hơi ngước lên, khiến cô trông có vẻ lanh lợi, hai hàng lông mi chớp chớp tựa như con bướm vỗ cánh. Triệu Cảnh Diễm khẽ thở dài.

Cô gái này đúng là mối oan nghiệt của hắn!

Cố Thanh Hoàn thấy hắn không đáp mà chỉ thở dài, bèn hỏi: "Đình Lâm đêm khuya đến đây, có chuyện gì sao?"

Giọng điệu thản nhiên, mang theo vẻ xa cách, Triệu Cảnh Diễm không hề để ý, chỉ cười nói: "Ta mới trở về từ phủ Thụy vương, thân thể có hơi khó chịu, Thanh Hoàn bắt mạch cho ta đi."

Thì ra là thế.

Cố Thanh Hoàn xoay người, tóc đen như lụa hắt ra đằng sau lưng, sợi tóc phất qua chóp mũi của Triệu Cảnh Diễm, khiến hắn thoáng thất thần.

Triệu Cảnh Diễm vô thức đưa tay ra, tựa như muốn bắt được gì đó, nhưng trong tay lại trống không.

Cố Thanh Hoàn quay lưng lại, mặc áo khoác vào, vẻ mặt vẫn thản nhiên như mọi khi: "Ra ngoài thôi." Khuê phòng là chốn riêng tư của thiếu nữ, hắn xông bừa vào như vậy đã là không thích hợp. Triệu Cảnh Diễm tươi cười, cùng cô ra ngoài.

"Ngồi đi."

Triệu Cảnh Diễm nghe lời ngồi xuống, vươn cổ tay ra. Cô đặt ba ngón tay lên chỗ động mạch, hắn bỗng giật mình.

Lúc này đã vào tháng Năm, sao tay cô vẫn lạnh lẽo như thế. Trong trí nhớ của hắn, hình như tay cô cũng chưa bao giờ ấm áp thì phải.

Đây là vì sao?

"Mạch tượng không có vấn đề gì, chỉ là hư hỏa hơi vượng."

"Liệu có cần uống thuốc không?"

Cố Thanh Hoàn nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, nói kiểu khó hiểu: "Không cần, phát tiết hư hỏa ra là được."

Triệu Cảnh Diễm thấy sắc mặt cô như vậy, bèn nổi lòng trêu ghẹo, hắn hỏi tiếp: "Thanh Hoàn... làm sao phát tiết hư hỏa?"

Cố Thanh Hoàn khẽ nhíu mày, biên độ nhỏ đến khó mà nhận ra. Cô thật sự rất muốn vả vào cái miệng kia. Nhưng rốt cuộc, cô chỉ khẽ ho một tiếng, nói với vẻ mặt đầy ý vị: "Tìm phụ nữ là được rồi."

Lời xấu hổ này trong miệng Cố Thanh Hoàn nói ra, dường như chẳng khác gì với đói bụng thì ăn, khát nước thì uống vậy.

Ngược lại, chính Triệu Cảnh Diễm lại hơi đỏ mặt. Đùa giỡn con nhà người ta, nào ngờ lại bị bỡn cợt lại, con gái học y quả là không thú vị.

Chỉ là... Cô ấy quen thuộc với cấu tạo sinh lý nam nữ đến thế, sau này đến đêm động phòng hoa chúc, phải chăng sẽ bớt đi cảm giác thần bí, hưng phấn...

Cố Thanh Hoàn thấy kẻ này ngây ra, khi thì nhíu mày, khi thì thở dài, dáng vẻ như đang thả hồn theo mây gió, hắng giọng một cái, "Đêm đã khuya, Đình Lâm cũng nên về ngủ sớm đi."

Nếu như cô không tính sai, ngày mai hẳn là ngày đầu tiên hắn đi Công bộ báo danh.

Triệu Cảnh Diễm giờ mới hoàn hồn.

Đối với với việc mình vừa thấy cô gái này thì sinh ra đủ loại suy nghĩ kì lạ, hắn đã quen rồi.

"Pha cho bản vương chén trà đặc, bản vương giải rượu rồi đi."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện