Thịnh Thế Kiều Y

Bản vương đến trễ rồi


trước sau

Trong phòng yên tĩnh lại.

Nguyệt nương ngập ngừng nói: "Tiểu thư, chúng ta giữ Đinh Hương lại còn phải để ý trông chừng, rốt cuộc đó cũng không phải là người mà chúng ta biết rõ."

Xuân Nê gật đầu lia lịa, "Nguyệt nương nói đúng đấy ạ."

Thanh Hoàn suy nghĩ giây lát bèn nói: "Đến chỗ Quận chúa đòi khế ước bán thân của cô ta về đây."

Nguyệt nương không hiểu, hỏi lại: "Tiểu thư định thu nhận cô ta thật sao?’

Thanh Hoàn chau mày, "Nhận hay không nhận, cần phải xem cô ta làm thế nào, ta chỉ chìa cơ hội ra trước mắt cô ta thôi."

Một đòn đầu tiên của Triệu Hoa Dương đã không trúng đích, không biết phía sau còn có chiêu gì? Nếu có, giữ Đinh Hương ở lại cũng coi như thêm một đầu mối. Nếu có thể một công đôi việc, tội gì mà cô không làm.

Còn về khế ước bán thân, đó chỉ là đòn tung hỏa mù với Triệu Hoa Dương mà thôi.

Nguyệt nương và Xuân Nê nhìn nhau, hai người nửa hiểu nửa không.

Thanh Hoàn cũng không giải thích, chỉ nói: "Diệp Thanh, Diệp Tử biết công phu quyền cước, lúc không có việc gì thì hai người theo học mấy chiêu. Ta không mong gì khác, chỉ cầu lúc gặp phải nguy hiểm thì hai ngươi có thể bảo vệ mình là được."

Cô cảm thấy hơi sợ hãi, những nô bộc trung thành này đi theo cô sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, không khéo còn có thể mất mạng. Cô bắt buộc phải phòng bị thật chu đáo.

Nguyệt nương và Xuân Nê hiểu nỗi khổ tâm của tiểu thư, đều gật đầu lia lịa.

Thanh Hoàn thấy vậy, chuyển đề tài, hỏi: "Một tháng nay ta không ở đây, Cố phủ có thay đổi gì không?"

Nguyệt nương bình tĩnh lại, kể đại khái mọi chuyện xảy ra trong phủ một tháng nay.

Thanh Hoàn nghe xong, dựa người vào đệm gấm, híp mắt suy nghĩ, sau rồi khóe miệng lộ ra nụ cười, "Nếu ta đã trở về nhà rồi, vậy cũng phải đến chỗ của đích mẫu một lúc mới được, sẵn tiện lấy khế ước bán thân của Đinh Hương luôn."

Nguyệt nương lo lắng nói: "Tiểu thư…"

Thanh Hoàn vỗ tay bà, ý bảo bà cứ yên tâm.

Triệu Hoa Dương còn chưa hoàn hồn lại sau trận hoảng hồn ở Thọ An Đường, lúc này đang mơ màng thiếp đi trên ghế, đột nhiên nghe hạ nhân bẩm báo, "Nhị nãi nãi, Lục tiểu thư đến ạ." Bà ta giật mình, ngồi thẳng dậy.

Đang nói chuyện, Thanh Hoàn được người dìu đi vào trong.

Triệu Hoa Dương chỉnh lại trâm cài tóc, dịu dàng nói: "Con của ta, con cứ ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt, hà tất phải qua đây một chuyến."

Thanh Hoàn cung kính thỉnh an, sau đó ngồi xuống ghế đầu, nói: "Có một việc con muốn xin mẫu thân làm chủ ạ."

Triệu Hoa Dương vừa nhìn thấy khuôn mặt của cô, trong lòng liền không bình tĩnh nổi, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: "Con cứ nói đi."

Thanh Hoàn cười nói: "Xin mẫu thân đưa khế ước của Đinh Hương cho con."

"Cái gì?"

Triệu Hoa Dương đột nhiên ngồi thẳng người dậy, gằn giọng: "Đứa trẻ như con thì giữ khế ước bán thân của nô tài làm cái gì, trong phủ không có cái quy tắc như vậy."

Thanh Hoàn cười nói: "Lão tổ tông có dặn dò rằng, khế ước bán thân của nô tài phải nằm trong tay chủ tử mới được, nếu không, những tên nô tài này sẽ không bao giờ nghe theo sai bảo."

Triệu Hoa Dương cười lạnh: "Lời của lão tổ tông cũng chưa chắc đều là đúng." "Con gái cũng nói như vậy. Nhưng lão tổ tông nói, không phòng quân tử chỉ phòng tiểu nhân, không phòng người tốt, chỉ phòng kẻ ác. Nếu thật sự không đề phòng được, vậy thì đuổi kẻ đó đi."

Thanh Hoàn nhìn sắc mặt của Quận chúa, đột nhiên nói thêm một câu: "Lão tổ tông còn nói, có một số người suy nghĩ rất hồ đồ, nhìn thì thấy thủ đoạn rất cao minh nhưng thật ra cũng chỉ có vậy mà thôi. Bức chết một nha hoàn đã cho rằng mọi chuyện đã xong xuôi, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy."

Từng câu nói đều chứa đầy hàm ý, lời nói tàng đao. Triệu Hoa Dương siết chặt bàn tay giấu trong tay áo, nghiến răng nghiến lợi: "Lời này của lão tổ tông, ta nghe không hiểu cho lắm."

"Con gái cũng không hiểu. Nhưng lão tổ tông nói, phàm việc gì cũng phải có nơi để nói đạo lý, Ngũ Thành Binh Mã Tư không nói được vậy thì tới Thuận Thiên Phủ để nói; Thuận Thiên Phủ không nói được thì đến Hình bộ, còn nếu Hình bộ không được nữa thì chỉ có thể tới trước mặt thiên tử mà thôi."

Thanh Hoàn nhìn sắc mặt của Triệu Hoa Dương từ trắng chuyển sang đen, giả vờ hồ đồ bồi thêm một câu: "Mẫu thân, con gái thật sự không hiểu, chẳng qua chỉ chết một nha hoàn mà thôi, tại sao lão tổ tông lại nhắc mãi không thôi như vậy."

Triệu Hoa Dương giống như trong miệng ngáp phải một con ruồi, phun không được, nuốt không xong, hận không thể dùng một bạt tai đánh chết kẻ điên này ngay lập tức.

Bà ta liếc Thanh Hoàn, cắn răng nói: "Người đâu, lấy khế ước bán thân của Đinh Hương đưa cho Lục tiểu thư, tiễn Lục tiểu thư về phòng."

Đàm ma ma vội vàng đi vào phòng trong lấy khế ước của Đinh Hương ra.

Thanh Hoàn nhận lấy, nhét vào trong tay áo, sau mới cười híp mắt đứng dậy, cúi chào: "Mẫu thân, lão tổ tông nói, chuyện lần này đã trình bày lên Hình bộ, mẫu thân phải bảo trọng đấy ạ."

Triệu Hoa Dương bỗng thấy trước mắt tối sầm, suýt chút nữa đã ngã đập mặt xuống đất.

Tiểu tiện nhân này, chẳng qua là bám vào được Tưởng gia mà cái đuôi đã vung vẩy lên tận trời. Ngay cả bà đây mà ngươi cũng dám uy hiếp, bỡn cợt. Bà đây không cho ngươi nếm mùi lợi hại, ngươi còn tưởng mình thật sự lợi hại sao.

Đàm ma ma đợi Lục tiểu thư rời đi, bước tới đỡ lấy Quận chúa, ánh mắt đầy ngoan độc: "Quận chúa, kẻ điên đó dám uy hiếp người một cách trắng trợn như vậy, có khi nào Tưởng gia đã biết rồi không?"

Triệu Hoa Dương nghe bà ta nói như vậy, ngược lại đã trở nên bình tĩnh hơn.

"Biết thì đã sao, cũng chỉ là nghe lời đồn ở bên ngoài thôi. Nếu thật sự có chứng cứ, với tính tình của lão tổ tông, liệu bên đó còn đợi được đến bây giờ sao, không khéo bà già đó đã tới tận cửa làm ầm ĩ từ tám trăm năm trước rồi."

Đàm ma ma đảo con ngươi, nói: "Quận chúa, phàm chuyện gì cũng phải cẩn thận mới được, bên phía Hình bộ thì người hãy xin lão vương phi nghe ngóng xem thử, lỡ như có chuyện gì cũng có thể xử lý trước được."

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

Triệu Hoa Dương nghĩ cũng thấy có lý, bèn nói: "Chờ buổi chiều, ngươi đi một chuyến, kể lại sự việc cho lão vương phi nghe.’

"Dạ, Quận chúa."

Hoa Dương lại nổi cơn giận, ánh mắt lạnh lẽo.

"Đáng chết, khế ước bán thân của nô tì kia bị lấy đi rồi, nếu không thì…"

Thanh Hoàn về phòng, chỉ gọi một mình Đinh Hương theo, cô lấy khế ước bán thân ra cho cô ta xem.

Đinh Hương vừa nhìn thấy khế ước bán thân của mình thì ngạc nhiên tới ngã sụp xuống đất, nước mắt giàn giụa.

Chính là vì khế ước bán thân nằm trong tay Quận chúa, bởi vậy Hồng Hoa không thể không thay Quận chúa làm việc, cũng vì thế mới mất mạng.

Đinh Hương nức nở: "Đa tạ tiểu thư, nô tì làm trâu làm ngựa cũng không báo đáp hết được đại ân của tiểu thư."

"Làm việc
cho tốt, ngươi không bạc đãi ta, ta nhất định cũng sẽ không bạc đãi ngươi."

Thanh Hoàn giao khế ước cho Nguyệt nương, phất tay bảo Đinh Hương lui ra, "Nguyệt nương, ta nghỉ ngơi một lát, bữa trưa không cần gọi ta dậy ăn."

"Tiểu thư…" Nguyệt nương ngạc nhiên.

"Đi đi, ta không thấy muốn ăn."

Thanh Hoàn phất tay, nằm xuống, nhắm mắt lại.

Nguyệt nương ngẫm nghĩ rồi khẽ nói: "Tiểu thư nghỉ ngơi đi, bên phủ đó đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ đợi tiểu thư qua đó thôi ạ. Đến giờ nô tì sẽ gọi tiểu thư dậy."

Thanh Hoàn không mở mắt ra, chỉ gật đầu.

Trong phòng không còn ai, cơn buồn ngủ lại ập tới, Thanh Hoàn chìm vào giấc ngủ, nào ngờ Nguyệt nương đi ra rồi lại trở vào.

"Tiểu thư, người hầu trông cửa hậu viện đưa một phong thư tới."

"Của ai?" Giọng nói lười biếng.

Nguyệt nương có chút khó xử, bà nuốt nước miếng, nói: "Bẩm tiểu thư, là... Ân Thế tử gửi tới ạ."

Không ngờ lại là hắn!

Thanh Hoàn trợn trừng mắt, cắn môi ngẫm nghĩ, sau mới nói: "Đưa ta xem."

Nguyệt nương liền đưa thư qua nhưng không dám ngó đầu vào xem, chỉ nhìn chằm chằm vào nét mặt của tiểu thư, rụt rè hỏi: "Tiểu thư, trong thư ấy nói những gì ạ?"

Tên vô liêm sỉ này!

Thanh Hoàn không trả lời, nhắm mắt lại, nghiến răng ken két, hắn ta dám nói muốn cùng cô bỏ trốn.

Bỏ trốn cái đầu ngươi.

Lồng ngực phập phồng, lúc mở mắt ra, cảm xúc cũng đã bình tĩnh trở lại, Thanh Hoàn cười lạnh, nói: "Nguyệt nương, chuẩn bị bút mực."

Nguyệt nương thấy tiểu thư nổi giận thì không dám chậm trễ, nhân cơ hội cầm thư qua nhìn một cái, mặt bà bỗng đỏ bừng lên.

Thanh Hoàn đứng trước bàn, cầm bút lên một hồi mới viết lên giấy: "Mơ mộng hão huyền!"

"Bà hãy tự mình đi gửi thư này cho ta."

Nguyệt nương vừa nhìn thấy hai từ này thì đoán ra được mấy phần ý tứ trong đó, lập tức gật đầu nói: "Dạ, tiểu thư."

Thanh Hoàn vẫn chưa nguôi giận, lại nói tiếp: "Phải nói cho độc ác tuyệt tình vào, nhất định phải khiến hắn từ bỏ ý định."

"Tiểu thư yên tâm, nô tì hiểu rồi ạ."

Nguyệt nương vén rèm đi ra ngoài, Thanh Hoàn nằm trên giường trúc, không còn buồn ngủ nữa.

Nguyệt nương móc hai lượng bạc vụn ra, nhét cho người hầu canh cửa, người hầu mập cười híp mắt chỉ vào xe ngựa đầu đường bên kia.

"Mau đi đi, ta giúp ngươi canh chừng cho."

Nguyệt nương chạy bước nhỏ qua đó, hành lễ với vị công tử vận cẩm y đang đứng dưới tán cây: "Ân Thế tử, đây là thư tiểu thư nhà ta gửi cho người."

Ân Lập Phong vui mừng, mở thư ra xem, ý cười lập tức tan tành.

"Ân Thế tử, tiểu thư nhà tôi nói rồi, cô ấy đã đính ước, mong Ân Thế tử đừng tới đây quấy rầy người nữa. Việc bỏ trốn theo đàn ông như vậy, một tiểu thư khuê các như tiểu thư nhà tôi không thể nào làm được."

Ân Lập Phong tức tối nói: "Người như Tưởng lão Thất suốt ngày chỉ biết rượu chè cờ bạc, sao có thể xứng với tiểu thư nhà ngươi, ta là vì muốn tốt cho cô ấy."

Nguyệt nương nổi giận. Thất gia không tốt thì ngươi cũng có tốt đẹp gì đâu.

"Tiểu thư nhà tôi nói rồi, chuyện hôn nhân đại sự hoàn toàn do phụ mẫu làm chủ. Ân Thế tử cũng là công tử thế gia, ắt phải hiểu chuyện này."

Nguyệt nương nói xong thì quay lưng bỏ đi.

Ân Lập Phong nóng nảy, vội dang tay chặn bà lại. Nguyệt nương cũng không nổi cáu, "Tiểu thư nhà ta còn nói, nếu như Ân Thế tử còn ăn nói không biết chừng mực nữa, người sẽ tìm tới phủ để nói lí lẽ đấy ạ."

Nguyệt nương đi xa dần, Ân Lập Phong cũng đầy suy sụp, đứng ngẩn người tại chỗ.

Tiểu Trung đau lòng, Thế tử gia đợi cả nửa ngày trời, kết quả lại chỉ đợi được mấy câu nói như vậy.

"Ân Thế tử, Lục tiểu thư này không biết nhìn lòng tốt của người, chúng ta không thèm chấp cô ta. Trời đang nắng gắt, chúng ta trở về thôi."

Ân Lập Phong mê man quay người, ánh mắt chỉ còn sự trống rỗng.

Tiểu Trung thầm than thở, sáu năm trước gã cũng thường nhìn thấy ánh mắt này của Thế tử, nhưng khác ở chỗ là lúc đó, người có thể khiến cho Thế tử gia ngây ngốc chỉ có Tiền Tử Kỳ mà thôi.

Xuân qua Hè tới, trời càng vào trưa, nắng càng gắt hơn.

Trước cửa chính Công bộ, mấy người mặc quan bào đã đứng đợi ở cửa từ giờ Thìn hai khắc tới tận giờ. Lúc này, tay chân ai nấy đều đã bủn rủn, đầu váng mắt hoa, mồ hôi vã ra như tắm, hận không thể ngồi vật xuống đất.

Thật là đòi mạng mà. Thọ vương đó đã nói giờ Thìn ba khắc sẽ tới, nhưng đến bây giờ rồi vẫn chưa thấy bóng người đâu. Nói không giữ lời, một vương gia chỉ biết ăn chơi trác táng, người như vậy làm sao cai quản Công bộ được đây.

Ngay lúc chúng nhân đang âm thầm mắng chửi, hai cỗ xe ngựa màu đen chầm chậm dừng lại trước cửa chính, cuối cùng Thọ vương cũng đã giá đáo.

Thọ vương đứng thẳng người, phe phẩy cây quạt, ánh mắt đảo khắp một vòng, cười ha ha nói: "Chư vị vất vả rồi."

"Hạ quan bái kiến vương gia."

"Không cần đa lễ, người đứng đầu của các ngươi đâu?" Giọng điệu của Triệu Cảnh Diễm cực kì thong thả nhẹ nhàng.

Công bộ Tả Thị lang Mai Nguyên bước lên: "Hồi bẩm vương gia, Thượng thư đại nhân đã đến Ngọ môn làm việc từ sớm rồi ạ."

Mai Nguyên nhấn mạnh hai chữ "từ sớm", uyển chuyển biểu đạt sự bất mãn trong lòng. Cho dù đối phương là vương gia cũng không thể đối đãi với thuộc hạ như vậy được.

Triệu Cảnh Diễm nhìn hắn một hồi, đột nhiên dừng bước, cười xấu xa: "Mai Thị lang đang trách bản vương gia đến trễ sao?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện