Thịnh Thế Kiều Y

Ảo ảnh trong cung


trước sau

Lý công công vội vàng lấy một cái tráp từ trên Bát Bảo các xuống, sau đó lại lấy một viên đan dược nhỏ màu đen ra khỏi tráp.

"Đây là Dưỡng Hồn Đan mà Hoàng thượng vẫn dùng hằng ngày."

Cố Thanh Hoàn cầm trên tay, đầu tiên là ngửi, tiếp đó lại đưa lưỡi ra liếm thử, sau một hồi phân tích kĩ lưỡng, cô mới nói: "Tối hôm nay Hoàng thượng dùng những món gì, có còn thừa lại không? Dân nữ muốn xem thử."

Thức ăn?

Chẳng lẽ là trúng độc?

Chẳng trách Thái Y Viện chẩn mạch không ra, trái tim Tần Hoàng hậu đập dồn dập, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lý công công.

Thân thể Lý công công như nhũn ra, ông ta vội vã nói: "Ngự Thiện Phòng đều có lưu lại, nô tài lập tức đi lấy."

Ân Quý phi không khỏi nheo mắt lại, âm thầm liếc mắt ra hiệu cho Hiền vương. Nào ngờ bà ta đã lại thấy con trai mình đang ngơ ngác nhìn người điên kia, vẻ mặt đầy hốt hoảng.

Thụy vương thì nhìn Cố Thanh Hoàn, trong mắt thoáng qua một sự phức tạp, không ngờ cô ta lại là cháu ngoại của Tiền thái y...

Triệu Cảnh Diễm thì thở phào nhẹ nhõm, nhìn dáng vẻ Cố Lục, hẳn là đã nắm chắc được mấy phần.

Trong lúc nhất thời, mọi người có mặt ở đây đều có tâm sự riêng, không ai mở miệng nói gì, trong tẩm điện yên lặng đến nỗi có thể nghe được rõ cả tiếng hít thở.

Đúng lúc này, Cố Thanh Hoàn đi xuống khỏi ngự tháp, chậm rãi đi lại trong tẩm điện, dường như đang tìm kiếm gì đó. Lúc bước ngang qua cái đỉnh hình hổ, cô khựng lại. Cô cúi người xuống, ghé sát vào chiếc đỉnh, ngửi đi ngửi lại. Sau đó, cô lại nhấc nắp đỉnh lên, ngón tay khều nhẹ bên trong.

Một lát sau, trên đầu ngón tay thon dài lấy ra một mẩu hương ngắn ngủn chưa được đốt hết, Cố Thanh Hoàn thản nhiên mỉm cười.

Chính là nó.

Đúng lúc này, Lý công công nhễ nhại mồ hôi chạy vào, "Bẩm Hoàng hậu nương nương, thức ăn hôm nay Ngự Thiện Phòng lưu lại đều mang đến bên ngoài, chỉ là..."

"Chỉ là thế nào?" Hoàng hậu lạnh lùng nói.

"Chỉ là thiếu mất hai món."

Nét mặt Triệu Cảnh Diễm cứng lại, hắn cả giận: "Hai món nào?"

Lý công công lau mồ hôi nói: "Canh phỉ thúy bạch ngọc và cháo gạo đen."

Trong lòng mọi người đều giật thót. Hoàng đế tin đạo ăn chay, hai món này đều là món chay, chắc hẳn Hoàng thượng ăn không ít.

"Như vậy, đã tìm ra được nguyên nhân sinh bệnh của Hoàng thượng!" Một giọng nói trong trẻo, lạnh nhạt truyền đến.

"Cố Lục, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Bởi vì quá sốt ruột, Triệu Cảnh Diễm không nhịn được mà thốt ra.

Cố Thanh Hoàn liếc xéo hắn, tự nhủ với lòng, bây giờ không phải là lúc so đo cách xưng hô.

"Có người bỏ thuốc tráng dương trong thức ăn của Hoàng thượng, sau đó lại đốt mê hương có tác dụng kích dục trong tẩm điện. Hoàng thượng quanh năm ăn chay, cấm dục, dùng đan dược. Nếu ta đoán không nhầm, trước khi Hoàng thượng thổ huyết hôn mê, đã cùng phụ nữ hợp hoan, hơn nữa không chỉ một lần, vì vậy..."

Cố Thanh Hoàn không nói nổi nữa, lập tức xắn tay áo rồi gọi: "Ngân Châm, mang kim châm đến. Chuẩn bị sẵn chậu đồng, ta phải trích máu cho Hoàng thượng." Mọi người kinh hãi thét lên, Tần Hoàng hậu lảo đảo muốn ngã, sau đó lập tức nói rất nghiêm khắc: "Không thể được, long thể Hoàng thượng đáng giá ngàn vàng, sao có thể..."

Ánh mắt Cố Thanh Hoàn lại rất bình tĩnh: "Hoàng hậu nương nương, trừ cách trích máu ra, không còn cách nào có thể cứu được Hoàng thượng."

Trong lòng Tần Hoàng hậu sợ hãi không thôi, bà ta không thể nào gánh nổi trách nhiệm này, lỡ như cô gái này nói bậy, vậy chẳng phải bản thân bà sẽ thành đồng lõa sao.

Hiền vương đang định tiến lên lại bị ánh mắt Ân Quý phi làm cho ngừng lại.

Việc này hẳn là phải để cho Hoàng hậu đi mà đắn đo, Hoàng hậu là bậc mẫu nghi thiên hạ, cũng là chính cung của Hoàng thượng, nếu xảy ra chuyện gì, Hoàng hậu không thể tránh khỏi liên can. Nếu Hoàng hậu không cho chữa, vậy chính là đại nghịch bất đạo.

Cố Thanh Hoàn nhìn mỗi người đều đang có tâm tư của riêng mình, bèn buông ống tay áo vừa mới xắn lên, nghiêm mặt nói: "Xin nương nương quyết định. Nhiều nhất là một canh giờ nữa, nếu như để độc xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, e là thần Phật cũng khó mà cứu được."

Cố Thanh Hoàn dứt lời, lui về một bên, cúi đầu không nói nữa.

Đôi mắt Triệu Cảnh Diễm bỗng trở nên thâm sâu, nhìn bên này lại nhìn bên kia, bỗng nhiên hắn nhảy ra, nói: "Mẫu hậu, chẳng lẽ mẫu hậu muốn nhìn phụ hoàng chết sao?"

"Ngươi... ngươi..."

Sắc mặt Tần Hoàng hậu tái mét.

Vừa nãy Tần Hoàng hậu nghe nói có người động tay động chân trong đồ ăn của Hoàng thượng thì đã vô cùng hoảng hốt. Việc hạ độc này chắc chắn không thể không có liên quan tới hậu cung, mà người đứng đầu hậu cung chính là bà ta. Giờ Triệu Cảnh Diễm lại nhảy ra quát một câu như vậy, bà ta cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, người ngã ngửa ra sau.

Thụy vương nhanh tay đỡ lấy, đang định hô to "Thái y" thì lại nghe thấy.

"Phụ hoàng à... người mau tỉnh lại đi, bọn họ đều muốn trơ mắt nhìn người chết đi kìa. Phụ hoàng, là nhi thần bất hiếu, không làm chủ được chuyện gì! Phụ hoàng... người thật là thảm... Đường đường là thiên tử, vua của một nước, vậy mà lại bị tiểu nhân trong nội cung hãm hại. Là ai đã hãm hại người..."

Nghe tiếng gào của Triệu Cảnh Diễm, tim Tần Hoàng hậu đập càng nhanh hơn. Bà ta nghiến răng ken két, cuối cùng cũng hít thở bình thường lại.

Không ngờ đúng vào lúc này, Ân Quý phi bỗng dưng lại đổ thêm dầu vào lửa: "Hoàng hậu nương nương cần quyết định cho nhanh, Hoàng thượng cũng không chờ lâu được đến vậy đâu. Lỡ như... Hoàng hậu và Hoàng thượng là phu thế kết tóc, sao nỡ lòng nào?"

Tần Hoàng hậu đã bị dồn đến đường cùng, bỗng có hơi hối hận.

Vốn dĩ gặp phải việc này, Tần Hoàng hậu tiến có thể công, lui có thể thủ, đặt mình và Thụy vương vào thế bất bại. Nào ngờ, chỉ vì một chút đau lòng, không nỡ nhìn Hoàng thượng chịu khổ, bà ta mới thốt ra ba chữ "không thể được".

Nhưng Hoàng hậu đến cùng vẫn là Hoàng hậu, sau khi hoảng loạn trong chốc lát thì đã bình tĩnh trở lại.

"Long thể Hoàng thượng liên quan đến căn cơ của quốc gia, bản cung không thể không thận trọng. Theo như lời Hiền vương, trước đó cô gái này vẫn là một kẻ điên, tuy có lão tổ tông đảm bảo, nhưng bản cung làm sao dám mang long thể Hoàng thượng ra để đùa. Lỡ như có mệnh hệ gì, bản cung chính là tội nhân của Đại Chu."

Chụp mũ cho người khác mà giọng điệu lại còn rất đường hoàng, đồng thời cũng phủi sạch sẽ trách nhiệm của bản thân, hướng mũi nhọn về phía Cố Thanh Hoàn.

Thụy vương bỗng buồn bã nói: "Lão tổ tông cũng đã ngồi chờ chết rồi, mẫu hậu còn có gì cần băn khoăn nữa. Quý phi nương nương cũng đã nói, chỉ cần có thể cứu được phụ hoàng thì chúng ta đều nên thử một phen."

Lời này đã lại chĩa mũi nhọn về phía Ân Quý phi.

Ân Quý phi căm hận, ánh mắt nhìn Thụy vương đầy sắc bén. Triệu Cảnh Diễm không ngại đổ thêm dầu vào lửa, lẩm bẩm: "Có thể giở trò với đồ ăn thức uống hay hương đốt trong tẩm cung của phụ hoàng thì chỉ có người bên gối phụ hoàng mà thôi. Mẫu hậu, Quý phi nương nương, trong hậu cung này, rốt cuộc là kẻ nào đứng sau giở trò?"

Trong lời nói mang theo sự hoài nghi, trong hậu cung lúc này, người vẫn còn được ân sủng chẳng phải chính là một Hậu một Phi sao?

Sắc mặt Tần Hoàng hậu, Ân Quý phi chuyển từ trắng sang xanh, Tần Hoàng hậu cắn răng nói: "Trích máu cứu người!"

Có câu,
trong hoàng tộc không có cái gọi là cha con, vợ chồng, chỉ có toan tính, quyền lợi, âm mưu, tranh đấu. Cửu ngũ chí tôn thì đã sao, kết quả chẳng phải cũng chỉ có thể nằm ở đó, lẳng lặng chờ đợi, sống chết hoàn toàn nằm trong tay kẻ khác hay sao?

Cố Thanh Hoàn xem xong một vở kịch hay, cười khẩy trong bụng, vén tay áo lên, đi đến bên cạnh chậu đồng rửa tay sạch sẽ.

Ngân Châm run rẩy dâng bao đựng kim châm đến, Cố Thanh Hoàn rút một cây kim châm ra, kẹp giữa hai ngón tay, động tác thành thạo đâm lên mười đầu ngón tay của Hoàng đế, ngay lập tức có máu đen trào ra.

"A..."

Sau khi Tần Hoàng hậu, Ân Quý phi quá sợ hãi nên hô khẽ một tiếng, trong đại điện đã không còn tiếng động gì nữa.

Giờ phút này, đôi mắt hẹp dài của Hiền vương cũng đã trợn trừng, nhìn chằm chằm bóng lưng đẹp đẽ kia, khuôn mặt lạnh lẽo như phủ băng.

Đêm khuya, trong một căn phòng đơn sơ.

Triệu Cảnh Quỳnh chắp tay sau lưng, lẳng lặng đứng trước bức "Vạn mã đồ", bóng lưng dù gầy gò nhưng vẫn thẳng tắp.

Từ khi có tin do lão Bát truyền đến, hắn ta đã đứng trước bức tranh này, không nói một lời suốt gần nửa canh giờ.

Xưa nay, tồn tại được trong chốn cung đình phần nhiều đều là "ma quỷ", thế lực rắc rối phức tạp, bên dưới sự bình thản kia chính là những dã tâm không ngừng rục rịch, chỉ chờ đến ngày bộc phát ra.

Người nào đứng sau chuyện này? Có liên quan đến chuyện sáu năm trước không? Một kế này không thành, liệu có lại nảy sinh kế khác không...

Trong mắt Triệu Cảnh Quỳnh thoáng lóe lên một tia lạnh lẽo, hắn ta hít một hơi thật sâu, khẽ lẩm bẩm: "Phật tổ nói, vạn sự vạn vật trên thế gian đều có nhân quả..."

Ba tiếng gõ cửa rất khẽ vang lên, thời khắc này, trừ người đó ra sẽ không còn ai khác tới đây, Triệu Cảnh Quỳnh không hề do dự.

"Vào đi!"

A Ly lách mình vào phòng: "Bẩm gia, theo tin truyền ra từ trong cung, có người cho thêm mấy thứ vào thức ăn và hương liệu của Hoàng thượng."

Triệu Cảnh Quỳnh chậm rãi xoay người lại, khẽ nói: "Quả nhiên trong cung có kẻ có mưu đồ."

A Ly không biết tiếp lời thế nào.

"Ai đang chữa trị cho Hoàng thượng?"

Một tiếng "Hoàng thượng" này, mang theo toàn bộ oán hận và bất mãn trong lòng hắn ta.

A Ly co đầu rụt cổ, vội đáp: "Lão tổ tông mời được Lục tiểu thư Cố phủ tới, Lục tiểu thư đã tiến hành cứu chữa cho Hoàng thượng."

Triệu Cảnh Quỳnh lạnh lùng nói: "Long thể Đế vương, há lại có thể để cho một tiểu thư khuê các cứu chữa, chỉ sợ chủ tử nhà ngươi đã phải tốn không ít công sức, đúng không?"

A Ly có cảm giác như nghe được cả tiếng tim đập của mình.

Bảo sao vị này nói gì là gia nhà mình sẽ nghe nấy. Mặc dù vị này bị giam lỏng suốt sáu năm, vậy mà vẫn có thể đoán được chân tướng sự việc chỉ từ một câu nói đại khái của mình, thật đúng là lợi hại.

"Bẩm gia, đúng là chủ tử tốn không ít tinh lực, nhờ lão tổ tông ra mặt." Triệu Cảnh Quỳnh nhìn về phía ánh nến đang nhảy múa lập lòe. Ánh sáng của chúng chiếu rõ khuôn mặt u ám, chết lặng của người này, giống như ảo ảnh của chốn thâm cung vẫn luôn khiến hắn ta không hiểu rõ được.

Sáu năm trước, hắn ta không hiểu rõ, hiện giờ cũng vậy. Mà lúc này, vừa hay cô ta lại xuất hiện, có phải cũng có nghĩa là quân cờ này đã bắt đầu sống rồi không? Nếu như là đúng... vậy đặt cô ta ở đâu là thích hợp nhất?

Trong phòng trở nên lặng im như tờ, đầu A Ly càng cúi thấp hơn nữa.

Một lúc lâu sau, Triệu Cảnh Quỳnh thở dài, đưa ra quyết định: "Đi nói với chủ tử của ngươi, nghĩ cách để cô ta ở lại trong cung làm nữ y."

A Ly căng thẳng, mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra.

"Gia, Lục tiểu thư là vị hôn thê của Thất gia, lại còn là đích tiểu thư của nhị phòng Cố phủ, làm sao có thể..."

Một ánh mắt sắc như dao bắn đến, A Ly lập tức nuốt những lời chưa nói vào bụng.

"Ngươi chỉ cần nói với chủ tử của ngươi một câu, năm đó, thuốc mà Tiền thái y sắc cho Hoàng thượng, đã bị li miêu tráo thái tử."

Mặt A Ly biến sắc, cậu ta đánh bạo ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt. Khuôn mặt người kia ẩn trong bóng tối, thâm sâu, khó lường.

A Ly hít sâu một hơi, khom người nói: "Vâng, gia!"

Giang sơn, hoàng quyền, từng bước đều ẩn chứa nguy cơ chết người, mỗi một bước đều là rút dây động rừng, không được phép sai, và cũng không thể sai. Trong lúc mơ hồ, giống như là Phật tổ đã nói cho hắn ta biết, cô gái này chính là cơ hội duy nhất của hắn ta.

Cố Thanh Hoàn, chỉ hy vọng rằng, cô sẽ không khiến ta thất vọng.

Triệu Cảnh Quỳnh bình tĩnh nhìn bức "Vạn mã đồ", gợn sóng dâng trào nơi đáy mắt.



Máu đen chảy hết, Cố Thanh Hoàn lệnh cho Lý công công cởi quần áo của Hoàng đế ra, chỉ chừa lại tiết khố, mau chóng bắt đầu châm cứu.

Hoàng đế bị cởi gần hết quần áo, chỉ còn lại một cái tiết khố, mọi người nào dám nhìn nữa, nháo nhác nhìn qua chỗ khác.

Cố Thanh Hoàn không hề nhận ra, vẫn chuyên tâm ghim kim châm cứu, vừa nhanh vừa chính xác, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, kim châm cứu đã cắm khắp toàn thân Hoàng đế.

Sau một đợt châm cứu, trong lòng đám người Tần Hoàng hậu đã không còn nghi ngờ gì nữa. Hành động thuần thục như nước chảy mây trôi, động tác lại rất dứt khoát, đây rõ ràng là tay nghề mà chỉ những lão thái y đã hành nghề lâu năm mới có được. 

Mọi người đều lo lắng về long thể của Hoàng đế, vẫn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, Cố Thanh Hoàn còn nhỏ tuổi như vậy, làm sao đã có được bản lĩnh bậc này?

Cố Thanh Hoàn chỉ biết chữa bệnh cứu người, sau khi ghim một cây kim cuối cùng vào đúng huyệt vị, sắc mặt cô đã trắng bệch, thân hình lảo đảo như sắp ngã.

Một bàn tay to lớn vươn đến.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện