Thịnh Thế Kiều Y

Muội Che Chở Nhị Tỷ


trước sau

Dưới ánh mắt như vậy, một bụng lời của Quản thị không biết làm sao mà nói ra miệng, cuối cùng chỉ khẽ nói: "Lục muội đi rồi, trong phủ này quạnh quẽ đi nhiều. Tẩu không mong gì hơn, chỉ mong nếu Lục muội rảnh rỗi thì hãy thường xuyên về phủ chơi. Dù thế nào đi chăng nữa, muội và đại ca của muội cũng chung một dòng máu, rốt cuộc vẫn là huynh muội."

Hay cho câu rốt cuộc vẫn là huynh muội, Cố Thanh Hoàn thầm thở dài, nhìn Quản thị.

Người phụ nữ kia mặc váy đỏ, làn da nhẵn nhụi, lông mày mảnh dài, thanh thoát, hơi nhạt màu, đôi môi đầy đặn xinh đẹp, khóe mắt cong cong quyến rũ.

Vẻ quyến rũ này khiến trong lòng Cố Thanh Hoàn khẽ giật thót. Cô trầm mặc một hồi mới hỏi: "Thiếu nãi nãi, bệnh tình của Đại nãi nãi bắt đầu từ khi nào?"

Ánh mắt Quản thị chợt lóe: "Gần đây mới cảm thấy không được khỏe, luôn thấy người không có sức, nhạt miệng, cả người mệt mỏi."

Cố Thanh Hoàn thuận miệng hỏi tiếp: "Mời mấy vị đại phu đến xem rồi? Họ nói thế nào?"

"Đã mời ba bốn vị rồi, đều nói là suy nghĩ quá nhiều nên mới vậy. Lục muội, có gì không ổn sao?"

Cố Thanh Hoàn cười nhạt: "Suy nghĩ quá nhiều, vậy chính là có tâm sự. Tâm bệnh không dễ chữa đâu."

Quản thị thoáng rùng mình, cổ tay cũng run rẩy, nói với vẻ vô cùng mất tự nhiên: "Lục muội nói phải, ta sẽ khuyên nhủ Đại nãi nãi nhiều hơn."

Ánh mắt Cố Thanh Hoàn lướt qua tay Quản thị, cô gật đầu đáp: "Ừm, vậy thì tốt."

"Lục muội đi thong thả."

Cố Thanh Hoàn quay đầu lại nói: "Đại thiếu nãi nãi cũng nên sống cho tốt với Đại thiếu gia. Thanh Hoàn cáo lui."

Quản thị đanh mặt, nhìn bóng lưng Cố Thanh Hoàn đi xa, trong mắt hiện lên cảm xúc không muốn người khác biết.

Lan Nhi yên lặng tiến đến: "Đại thiếu nãi nãi, đây thật sự là Lục tiểu thư sao, sao nô tỳ vẫn không thể nào tin được."

Một tiểu thư điên khùng trong một đêm biến thành danh y, còn vào Thái Y Viện. Nếu là trước đây, dù thiên lôi có giáng xuống, bản thân cô ta cũng không tin nổi.

"Nếu không tận mắt nhìn thấy, đừng nói là ngươi, dù là ta cũng không tin."

Quản thị khẽ thở dài, "Nói ra e rằng cũng không ai tin, nhưng từ ngày đầu tiên nhị phòng vào Kinh, thái thái bảo ta dẫn các vị muội muội đi dạo quanh vườn, ta đã cảm thấy Lục tiểu thư khác thường rồi."

"Nơi nào khác thường, nô tỳ không thấy vậy?"

Quản thị cười khổ, "Ta cũng chỉ cảm nhận như vậy, sao có thể thật sự nhìn ra được."

"Thiếu nãi nãi, Lục tiểu thư che giấu giỏi thật, cả phủ đều bị lừa. A Di Đà Phật!" Lan Nhi không đầu không đuôi nói thêm một cậu.

Quản thị nghi hoặc nhìn Lan Nhi.

Lan Nhi vội đáp: "A Di Đà Phật vì chúng ta trước giờ chưa hề bạc đãi cô ta, bằng không, chưa biết Lục tiểu thư sẽ hận chúng ta thế nào."

Quản thị siết chặt khăn tay, không nói một lời. Ra khỏi Đông Viện, Cố Thanh Hoàn ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm: "Ngân Châm, ngươi đoán Nhị tỷ có đứng giữa đường đợi không?"

Vẻ mặt sầm sì Ngân Châm bấy giờ mới có chút ý cười. Trong Cố phủ này, người tiểu thư sẵn lòng gặp cũng chỉ có Nhị tiểu thư thôi. Nhị tiểu thư lúc nào cũng đợi giữa đường, tranh thủ nói vài câu với tiểu thư.

"Không cần đoán nữa, ngươi xem, tỷ ấy đến rồi."

Ngân Châm ngước cổ nhìn qua, cách đấy mấy trượng, hai nha hoàn cầm đèn lồng vây quanh Nhị tiểu thư đi đến.

Cố Thanh Hoàn khẽ cười, chủ động đi đến.

"Nhị tỷ."

Cố Thanh Chỉ thản nhiên cười nói: "Đều gặp rồi?"

"Vâng, ngoài hai mẹ con ở Tây Viện kia ra, cũng chỉ thiếu mấy di nương nữa thôi." Cố Thanh Hoàn tiến lên khoác tay Cố Thanh Chỉ, hiếm khi tỏ ra trẻ con.

Thanh Chỉ phất tay, ý bảo nha hoàn đi cách xa một chút, hai tỷ muội chậm rãi mà bước.

Trên con đường đá nhỏ yên ắng, một tiếng thở dài khe khẽ vang lên, tựa như ở nơi chân trời xa xăm truyền đến, Cố Thanh Hoàn quay đầu nhìn Cố Thanh Chỉ, cười hỏi: "Đang yên đang lành, sao Nhị tỷ lại thở dài?"

Cố Thanh Chỉ cười khổ, "Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi khó tin."

Trước đây Thanh Hoàn là kẻ ngốc nói năng còn không rành mạch, bỗng chốc biến thành nữ y trong cung, nếu không phải người này thật sự đứng trước mắt, cô nhất quyết sẽ không tin việc này đã xảy ra với Lục muội của mình. Điều càng khiến cô cảm thấy không thể tin nổi là Lục muội dám tự lập môn hộ, trở thành người đứng đầu một nhà.

"Cảm giác... giống như mơ một giấc mơ."

Cố Thanh Hoàn nao nao, thở dài nói: "Muội cũng cảm thấy như đang mơ."

Chỉ là giấc mơ này hết sức chân thực, mỗi một bước đi trong mơ đều là cô bước từng bước mà tới.

Cố Thanh Chỉ trầm mặc một hồi mới căn dặn: "Lão tổ tông đối với muội ân trọng như núi, về sau muội gả vào Tưởng phủ, nhất định phải hiếu thuận với người."

Khóe miệng Cố Thanh Hoàn ẩn giấu ý cười.

Trong mắt thế nhân, mình có đại trạch để ở, có tiền để tiêu, dám độc lập môn hộ,... tất cả là vì có lão tổ tông Tưởng gia làm chỗ dựa phía sau. Nhưng có ai lại biết rằng, lão tổ tông chỉ là tấm bình phong của cô.

Cô không muốn nói ra, chỉ gật đầu đáp: "Nhị tỷ yên tâm, muội xem người như tổ mẫu ruột thịt của mình."

Cố Thanh Chỉ lại lo lắng hỏi: "Của hồi môn mười vạn lượng bạc kia, muội đã giao cho lão tổ tông xử lý chưa?"

Ngày Cố Thanh Hoàn rời khỏi Cố gia, mặt mày Cố lão gia phờ phạc hẳn đi. Ông cụ run rẩy hai tay, lấy một hộp vuông từ trong ngực áo ra, sau đó lại run lẩy bẩy mà đưa cho Lục muội. Cô thấy rất rõ, ánh mắt Cố lão gia lúc ấy là ánh mắt muốn giết người.

Nếu có thể, chắc chắn lão già này nhất định sẽ xông lên, hung hăng bóp cổ Cố Thanh Hoàn đến chết.

"Nhị tỷ yên tâm, bạc đã giao cho lão tổ tông rồi." Cố Thanh Hoàn nói lướt qua.

Cố Thanh Chỉ vui mừng nói: "Có Tưởng gia thay muội lo liệu, ta yên tâm rồi."

Cố Thanh Hoàn chỉ cười trêu: "Nhị tỷ đừng mải lo cho muội nữa. Hai tháng nữa là tỷ thành thân rồi, của hồi môn các thứ đều chuẩn bị xong cả chưa?"

"Ừ." Cố Thanh Chỉ khẽ đáp: "Thái thái đều thay ta chuẩn bị rồi. Chuyện này vốn dĩ cũng không đến phiên ta bận tâm, tự có phụ mẫu làm chủ." Cố Thanh Hoàn nghe ngữ khí của cô không đúng, nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: "Làm sao vậy, có phải là đã xảy ra chuyện gì không?"

Cố Thanh Chỉ gượng cười đáp: "Nào có chuyện gì, ta..."

"Lục tiểu thư."

Hồng Y bỗng nhiên bước đến, quỳ xuống trước mặt Cố Thanh Hoàn: "Xin Lục tiểu thư làm chủ cho tiểu thư của nô tỳ."

"Hồng Y!" Cố Thanh
Chỉ quát lớn.

Cố Thanh Hoàn liếc nhìn Nhị tỷ của mình: "Hồng Y, ngươi nói đi."

"Nhị tiểu thư..."

Hồng Y thoáng suy nghĩ, sau đó nói thẳng ra: "Lục tiểu thư, phủ Trung Dũng bá lại mang thêm ít sính lễ sang. Theo lễ nghi, của hồi môn của Nhị tiểu thư cũng nên thêm một ít, nhưng Đại nãi nãi nói tăng thêm nữa thì sẽ ngang với đích nữ rồi, Cố phủ không có quy củ này."

"Lão gia, thái thái nói như thế nào?"

Hồng Y cười lạnh nói: "Thái thái đương nhiên là muốn cho tiểu thư được nở mày nở mặt, thế nhưng lão gia nói một câu không có bạc, chặn đứng hết lời khuyên."

"Nha đầu kia, ai cho ngươi lắm mồm." Cố Thanh Chỉ mắng.

"Nô tỳ đau lòng thay tiểu thư, không thể nhìn tiểu thư cứ âm thầm thở vắn than dài được."

Hồng Y nói rồi lại ngẩng đầu: "Lục tiểu thư, người đừng trách nô tỳ lắm miệng. Nhưng trong phủ cũng không phải thiếu mấy lượng bạc này, chẳng qua lão gia muốn dùng chuyện của hồi môn để gây khó dễ tiểu thư của nô tỳ, nhằm khiến cho tiểu thư khuyên Lục tiểu thư hồi phủ."

Cố Thanh Hoàn nghe xong, cười lạnh: "Thì ra là thế. Bảo sao Nhị tỷ không bao giờ chủ động tìm ta, chỉ dám đứng chờ giữa đường."

"Muội đừng nghe nha đầu kia nói bậy, không có chuyện đó đâu." Cố Thanh Chỉ vội lấp liếm.

Cố Thanh Hoàn không để ý tới Cố Thanh Chỉ, cô đưa tay đỡ Hồng Y dậy bảo: "Làm tốt lắm, sau này tiểu thư nhà ngươi có chuyện gì thì cứ lén tỷ ấy tới tìm ta. Tỷ ấy cũng không dám làm khó dễ ngươi đâu. Ngân Châm, thưởng cho ta."

Cố Thanh Chỉ càng cuống hơn: "Lục muội, nha đầu này nói năng lung tung, vậy mà muội còn bênh vực nó."

Cố Thanh Hoàn nhìn thẳng vào Cố Thanh Chỉ, ánh mắt rất chăm chú.

Cố Thanh Chỉ chột dạ, hồi lâu mới nói: "Ta chỉ không muốn muội khó xử."

Bấy giờ Cố Thanh Hoàn mới thong dong cười nói: "Nhị tỷ, trước giờ, giữa hai tỷ muội chúng ta chưa từng có chuyện khó xử hay không khó xử. Ngân Châm, lấy đồ ra."

Ngân Châm lấy một bọc khăn gấm trong ngực áo ra, giao đến tay tiểu thư.

Cố Thanh Hoàn nhìn xung quanh rồi ra lệnh: "Các ngươi rời xa một chút, ta và Nhị tiểu thư có lời riêng cần nói."

Các nha hoàn nghe vậy bèn tránh thật xa.

Lúc này Cố Thanh Hoàn mới nói nhỏ: "Đây là quà cưới của muội, muội định tặng cho Nhị tỷ từ trước rồi."

Cố Thanh Chỉ tò mò cầm lấy xem thử, ngay lập tức giật mình đến trợn tròn mắt.

"Một điền trang này là để cho Nhị tỷ phòng thân. Nhiều thì muội không dám chắc, nhưng chắc chắn mỗi năm cũng phải thu được hai nghìn lượng bạc. Chuyện này Nhị tỷ không được nói cho bất kì kẻ nào, kể cả Lương Hi kia."

Cố Thanh Hoàn cầm tay Cố Thanh Chỉ, lại nói tiếp: "Không phải muội nghĩ nhiều, nhưng phủ Trung Dũng bá kia bỗng nhiên thêm sính lễ, chắc chắn là vì biết tỷ muội chúng ta thân thiết, có thể thấy được chủ nhân cũng là kẻ quen thói bợ đỡ. Nhị tỷ phải chú ý nhiều hơn, lỡ tương lai có chuyện gì xảy ra thì còn có đường lui."

Cố Thanh Chỉ rơi nước mắt lã chã, cầm chặt tay Thanh Hoàn: "Muội... lấy tiền đâu ra?"

"Nhị tỷ quên rồi sao, muội có của hồi môn mười vạn lượng bạc."

Cố Thanh Chỉ tức giận, siết tay đánh Lục muội của mình: "Thứ vô tâm này, đó là đồ Nhị thẩm để lại cho muội, muội tiêu xài phung phí như vậy, sau này lấy gì mang qua Tưởng phủ."

Cố Thanh Hoàn cười xòa: "Nhị tỷ, tỷ quên muội là quan nữ y, có thể kiếm được tiền sao?"

"Kiếm được tiền cũng không được. Tưởng gia là dòng dõi cao quý, lại được lòng Hoàng đế, nếu muội..."

"Nhị tỷ, tỷ quên năm đó, khi muội sắp bị đưa cho Hiền vương, Nhị tỷ đã đưa mấy trăm lượng bạc đến sao?"

Cố Thanh Hoàn cắt ngang, nắm tay Cố Thanh Chỉ, nói: "Mặc dù muội ngu ngốc nhưng trong lòng lại rất rõ ràng. Nhị tỷ, đừng so đo những chuyện này với muội."

Trong lòng Cố Thanh Chỉ dâng lên cảm giác chua xót, cô dùng sức nắm chặt tay Cố Thanh Hoàn, khóc nói: "Chuyện từ đời thuở nào, vậy mà muội cứ nhớ mãi."

"Nhớ chứ, phải nhớ cả đời."

Cố Thanh Hoàn dịu dàng nói: "Lúc trước là Nhị tỷ che chở muội, sau này để muội che chở Nhị tỷ."

Hai tỷ muội nắm tay nhau thật chặt.

Cố Thanh Hoàn ngẫm nghĩ, bỗng nói: "Tỷ qua chỗ Đại nãy nãi đi, bà ấy bị bệnh, tỷ là con gái cũng nên đến chăm sóc. Dù sao cũng là lòng hiếu thảo của tỷ."

Cố Thanh Chỉ đang đắm chìm trong tỷ muội tình thâm, thuận miệng đáp: "Từ lúc bà ta muốn hại chết ta, lòng hiếu thảo của ta đã không còn nữa."

Cố Thanh Hoàn không khỏi nhướng mày.

"Ai? Ai ở đó?"

Một tiếng quát chói tai cắt đứt cuộc trò chuyện của hai tỷ muội. Cố Thanh Hoàn nhìn theo hướng tiếng kêu của Hồng Y thì thấy một người run rẩy đi ra từ đằng sau cái cây cách đó mấy trượng.

Ánh đèn mờ hắt lên khuôn mặt mập mạp của một người đàn bà, chính là tâm phúc của Quận chúa - Đàm ma ma.

Cố Thanh Chỉ vừa nhìn thấy bà ta, lạnh mặt hỏi: "Đàm ma ma, bà lén la lén lút ở đây làm cái gì?"

Đàm ma ma cười trừ, nói: "Nô tỳ đến vấn an Lục tiểu thư, thấy hai vị tiểu thư đang nói chuyện nên không dám bước đến quấy rối, chỉ đành tránh ở một bên chờ. Lục tiểu thư bình an!"

Cố Thanh Hoàn cười đáp: "Đàm ma ma bình an, bà đến đưa thức ăn cho ta chăng?"

"Đưa thức ăn?"

Đàm ma ma sửng sốt, đưa thức ăn gì?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện