Thịnh Thế Kiều Y

Đi Một Con Đường Khác


trước sau

"Đúng vậy, đúng vậy, mau đi đi." Mặc dù mọi người không hiểu vì sao Cố nữ y luôn cung kính, nghe lời Trương Hoa, nay lại có thái độ khác thường, nhưng họ cũng lo lắng cô nương này trẻ tuổi sốc nổi, sẽ bị lão già Trương Hoa gian trá kia dằn vặt nên nhao nhao khuyên.

Cố Thanh Hoàn thấy đã đến độ, bèn cười mà như không, liếc nhìn Trương Hoa, đứng dậy cung kính nói: "Trương Viện thủ, xin lỗi, cái tai này của ta trước giờ chỉ thích nghe lời ngon ngọt, thứ lỗi, thứ lỗi."

Trương Hoa nghẹn tức, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Thanh niên ấy mà, không thể quá cuồng vọng."

Cố Thanh Hoàn cười không nói, lúc đi ngang qua Lưu Triệu Ngọc, khẽ nhướng mày với hắn ta.

Lưu Triệu Ngọc cúi đầu, hiểu ý mỉm cười.

Di Xuân Cung, nguy nga lộng lẫy, nhưng vẫn kém hơn Vĩnh Xuân Cung của Quý phi một bậc.

Ban đầu Cố Thanh Hoàn không rõ, về sau mới biết được, lúc Tần Hoàng hậu được nâng lên chính vị, cung điện vốn nên được tu sửa cho tương xứng, nào ngờ Đột Quyết xâm phạm biên quan Tây Bắc, chiến sự căng thẳng.

Hoàng hậu bèn quỳ xuống cầu xin Hoàng đế, nói rằng các tướng sĩ đang máu nhuộm sa trường, mình là Hoàng hậu một nước, xin giản lược toàn bộ chi phí ăn mặc đi lại.

Mà bấy giờ, Ân Quý phi thất bại trong cuộc cạnh tranh hậu vị, quấn lấy Hoàng đế đòi hỏi bù đắp. Hoàng đế vì an ủi mà bất đắc dĩ lệnh cho người xây dựng rầm rộ.

Đúng lúc này, Hoàng hậu lại xướng một vở tuồng như vậy, khiến Bảo Khánh đế cảm động không thôi. Ngài nói một câu "Hoàng hậu cần kiệm, chăm lo việc hậu cung cho trẫm, là người hiền đức" ngay trước mặt hậu cung.

Vì vậy, dù Tần thị trở thành Hoàng hậu đã nhiều năm, nhưng cung điện vẫn y như ban đầu.

"Nữ y Thanh Hoàn thỉnh an Hoàng hậu nương nương." Giọng Cố Thanh Hoàn bình thản, tỏ ra hơi nhút nhát.

"Đứng lên đi, Cố nữ y." Tiếng nói khoan thai vang lên, Hoàng hậu lười biếng, hơi rướn người dậy.

Bấy giờ Cố Thanh Hoàn mới ngẩng đầu, ánh mắt khẽ đảo qua người Hoàng hậu. Người đàn bà trên ghế phượng mặc bộ cung trang bằng gấm đỏ rực, đeo trang sức bằng vàng chói lóa, đến cả nếp nhăn nơi khóe mắt trông cũng có vẻ ung dung, lộng lẫy.

"Cố nữ y, gần đây ngực bản cung không thoải mái lắm, phiền nữ y bắt mạch cho bản cung."

Cố Thanh Hoàn vội khiêm tốn đáp: "Nương nương ngọc thể quý giá, nên để Trương thái y bắt mạch cho nương nương trước, Thanh Hoàn không dám vượt quy củ."

Thái y coi trọng vai vế, mặc dù Hoàng hậu chỉ đích danh muốn cô bắt mạch, nhưng cô không thể đồng ý ngay được, phải tỏ vẻ một hai. Đây là luật bất thành văn của Thái Y Viện.

Coi như ngươi thức thời.

Trương Hoa thấy cô lại giống như mọi khi thì hơi yên tâm, bước đến trước một bước, quỳ xuống nói: "Xin để thần bắt mạch cho người."

Lúc này Tần Hoàng hậu mới nhìn sang Trương Hoa.

"Vậy làm phiền Trương thái y rồi."

"Thần không dám." Trương Hoa cung kính lấy một cái khăn lụa ra, phủ lên cổ tay ngọc ngà của Hoàng hậu, sau đó mới đặt ba ngón tay lên trên.

Chốc lát sau, ông ta vuốt râu, nói: "Tim thiếu dương khí, chức năng gan trì trệ do bị lạnh, phổi hoạt động không tốt,..."

"Nói trọng điểm!" Tần Hoàng hậu mở miệng cắt ngang.

Trương Hoa vội nói: "Bệnh của nương nương là do tâm mà ra, tâm khí hư nên sinh hỏa, khiến đêm không thể chợp mắt, tinh thần rã rời, không muốn ăn uống."

Nói rất văn hoa, quy lại thành một câu, chính là nương nương không có bệnh, chỉ là lo nghĩ quá mức.

Tần Hoàng hậu nói: "Làm sao để chữa?"

Trương Hoa suy nghĩ một chốc, đáp: "Theo bệnh chứng thì thân thể nương nương thiếu nước dư lửa, dùng hai đồng nhân sâm, hai đồng bạch thuật, ba đồng vân linh, hai đồng quy thân..."

Cố Thanh Hoàn nghe một hồi liền biết Trương Hoa chỉ là kê ít thuốc bổ, không cầu có công, chỉ mong không mắc lỗi. Cô thầm cười mỉa mai, thì ra người đạt đến vị trí tương đối cao rồi cũng sẽ sợ chết.

"Nương nương, liệu có cần viết phương thuốc ra không?"

Vẻ mặt Tần Hoàng hậu rất thản nhiên, nhìn không ra vui giận, tầm mắt Hoàng hậu chếch qua: "Cố nữ y, ngươi tới chẩn mạch cho bản cung."

Cố Thanh Hoàn quỳ xuống đất, cũng không đặt tay lên bắt mạch ngay, mà là cầm khăn lụa trên cổ tay Tần Hoàng hậu, ném sang một bên: "Nương nương thứ lỗi, Thanh Hoàn bắt mạch, ghét nhất là cái thứ vô tác dụng này."

Mặt Trương Hoa thoáng biến sắc, ông ta đang muốn trách cứ mấy câu thì lại thấy vẻ mặt Hoàng hậu, ngay tức khắc cũng không dám nói gì.

"Ừm." Tần Hoàng hậu miễn cưỡng đáp một tiếng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Cố Thanh Hoàn mang đầy hàm ý.

Từ phương thuốc của Trương Hoa, Cố Thanh Hoàn đã đoán được thân thể Hoàng hậu không có gì bất ổn, chẳng qua là có tâm bệnh mà thôi, uống thuốc theo đơn này tầm nửa tháng sẽ hết.

Nhưng hôm nay cô không muốn ra bài theo lẽ thường.

Trương Hoa này ngồi vào cái chức Viện thủ ngay sau khi tổ phụ gặp chuyện không may, liệu ông ta có giở trò quỷ gì trong chén thuốc kia không, nếu có thì ông ta đã ra tay thế nào... Cô phải điều tra rõ rừng cái.

"Bệnh của nương nương cần dùng kim châm huyệt Túc Tam Lý và huyệt Tam Âm Giao, hành châm liên tiếp bảy ngày, vậy mới giúp điều dưỡng can tỳ của nương nương."

"Tuyệt đối không thể."

Trương Hoa lập tức đứng ra: "Hai huyệt này chữa chứng chân cẳng tê mỏi, đau đớn có hiệu quả, nhưng không có ích lợi gì với điều dưỡng can tỳ."

Cố Thanh Hoàn nhíu mày, rất không khách sáo mà phản bác: "Chẳng lẽ Trương Thái y đã quên, Tam Lý cũng có thể thăng dương ích vị, Tam Âm càng có thể tư âm kiện tỳ."

"Cái này..."

Trương Hoa giận đến nghiến răng. Cố Thanh Hoàn này mấy lần trước bắt mạch đều rất biết chừng mực, sao hôm nay bỗng nhiên lại dở chứng.

Ông ta nhanh trí giải thích: "Nương nương, cái này là phương pháp truyền miệng ngoài dân gian, thái y trong cung không ai dám hành châm."

"Nếu có thể chữa khỏi cho nương nương, dù là phương pháp truyền miệng hay phương pháp chính thống cũng nên thử một lần." Cố Thanh Hoàn không hề khách khí cãi lại.

"Xảy ra chuyện thì nên làm sao đây?"

Cố Thanh Hoàn thản nhiên cười đáp: "Trương Thái y, người châm cứu là ta, xảy ra chuyện đương nhiên là do ta gánh chịu." "Ngươi..." Trương Hoa nghẹn lời.

"Được rồi!"

Tần Hoàng hậu cười khẽ: "Trương Thái y, ngươi lui ra đi."

Trương Hoa thoáng lảo đảo, ánh sáng lạnh trong mắt biến mất, không hề cam tâm tình nguyện đáp: "Thần, xin cáo lui!"

Cố Thanh Hoàn cung kính nói: "Hoàng hậu nương nương, xin cởi y phục để Thanh Hoàn châm cứu."

Tần Hoàng hậu mỉm cười nói: "Thôi bỏ đi, bản cung sợ đau nhất, ngươi kê vài thang thuốc cho ta là được."

"Hoàng hậu nương nương..." Cố Thanh Hoàn ngẩn người, tựa như hoàn toàn không hiểu được.

"Đừng ngẩn ngơ, đến trò chuyện với bản cung." Tần Hoàng hậu tỏ vẻ thân thiết.

Cố Thanh Hoàn cúi đầu nhìn chân mình, do dự một hồi rồi mới bước đến, vẻ mặt lo sợ: "Thanh Hoàn vụng về, không biết cách nói chuyện, sợ làm dơ tai nương nương."

"Không ngại,
ở đây chỉ có hai chúng ta."

Hoàng hậu lệnh cô đến bắt mạch, nhưng nhìn mạch tượng thì không có bệnh gì, xem ra gọi cô đến cũng không phải là vì xem bệnh. Bà ta đuổi Trương Hoa đi, rõ ràng là có lời muốn nói, nếu mình còn giả vờ không hiểu, vở kịch sẽ hạ màn.

Vì vậy, Cố Thanh Hoàn kính cẩn thuận theo: "Vâng, nương nương."

Trong Thái Hòa Điện, Hoàng đế ngồi trên cao, bách quan đứng yên, ba vị vương gia xếp thành một hàng. Thụy vương phong thái phóng khoáng, mặt chứa ý cười, hiển nhiên tâm tình rất tốt.

Hắn đợi ba tháng, cuối cùng phụ hoàng cũng ra tay, hôm nay lúc ra ngoài, chim hỉ thước trên cành líu lo ca hát, quả nhiên có việc vui.

Hiền vương thì nhíu chặt chân mày, sắc mặt xanh mét. Phụ hoàng điều động Tô Tử Ngữ đến bên cạnh, ngoài mặt là thăng quan nhưng thực chất lại là giáng chức. Phen này, mình không chỉ mất lòng phụ hoàng mà còn mất đi một viên đại tướng, đúng là biết vậy chẳng làm.

Khóe miệng Triệu Cảnh Diễm nhếch lên, ánh mắt nhìn về phía Tô Tử Ngữ mang theo sự khinh khỉnh.

Tô Tử Ngữ phát hiện, cũng nhìn lại. Người thanh niên kia mặc áo xanh, lưng đeo thắt lưng ngọc, mão vàng buộc tóc, tay cầm một cây quạt giấy, đôi mắt phượng hẹp dài khi cười mang theo vẻ mị hoặc, vô cùng phấn khởi khi nhìn hắn ta.

Tô Tử Ngữ dời mắt, quỳ xuống, cao giọng đáp: "Thần tuân chỉ!"

Bảo Khánh đế thản nhiên nói: "Tô thị vệ, an nguy của Trẫm giao cho khanh đấy."

Vẻ mặt Tô Tử Ngữ nghiêm nghị: "Thần quyết dùng mạng hộ giá."

Bảo Khánh đế gật đầu, ra vẻ thoả mãn, lại nói tiếp: "Chuyện đường sông tiến triển như thế nào?"

Việc sửa chữa đường sông do Công bộ quản lí. Nếu là lúc trước, Cao Thượng thư tất sẽ đứng ra bẩm tấu, nhưng giờ đây ông ta chỉ đành nhìn sang Thọ vương. Bởi ông ta biết, Hoàng đế muốn nghe Thọ vương bẩm báo.

Thế nhưng Thọ vương kia lại chỉ đứng phe phẩy quạt, ánh mắt không biết đang nhìn về nơi nào, dường như lại đang thả hồn theo mây theo gió.

Suốt ba tháng qua, bách quan đã nhìn cảnh này đến mòn cả mắt.

Cao Thượng thư thấy toàn triều im hơi lặng tiếng, thầm thở dài, dùng sức ho khan mấy tiếng như mọi khi mới thấy được Thọ vương nhìn sang.

Cao Thượng thư tự an ủi mình. So với tháng đầu tiên mình phải ho đến độ muốn văng luôn phổi ra thì giờ vương gia đã tiến bộ không ít rồi. Ông ta khẽ nhắc nhở: "Vương gia, Hoàng thượng đang hỏi chuyện tu sửa đường sông."

Triệu Cảnh Diễm chớp mắt với Cao Thượng thư, giả vờ nghiền ngẫm: "Cái này... Cái kia..."

"Như thế nào?" Bảo Khánh đế trừng mắt.

Hoàng đế vừa trừng, Triệu Cảnh Diễm dứt khoát mặt dày, cười khan mấy tiếng đáp: "Bẩm phụ hoàng, chuyện tu sửa đường sông nhi thần không biết, tất cả đều do Cao Thượng thư làm hết, phụ hoàng hỏi ông ta đi."

Dứt lời, bách quan lại xôn xao lên.

Cao Thượng thư không lớn tuổi lắm mà lúc bước ra lại run lẩy bẩy, cũng không biết có phải bị hoảng sợ không.

"Bẩm Hoàng thượng, các đoạn kênh đào có địa hình tương đối phức tạp, không bằng phẳng, các công tượng của Công bộ đã thăm dò rõ tình hình, chỉ chờ đợt lũ mùa Hè qua là có thể khởi công. Chúng thần cũng đã dự tính xong, đến mùa Xuân năm sau nhất định có thể hoàn công. Sau khi hoàn công, Tế Ninh ở phương Bắc..."

Cao Thượng thư nói liên tục, thuộc nằm lòng toàn bộ mọi chuyện, tựa như đã đọc thầm trong lòng cả nghìn lần, ngược lại Thọ vương thì hỏi gì cũng không biết, làm ông chủ treo danh thật đúng là nhẹ nhàng, sung sướng...

Mọi người thầm thở dài.

Ba tháng này, Hoàng đế thượng triều luôn đưa Thọ vương theo, thật giống như muốn giao giang sơn vào tay Thọ vương. Thế nhưng vị vương gia ham chơi này... đúng là kẻ vô dụng, không nâng đỡ nổi mà.

Đương nhiên Triệu Cảnh Diễm không nghe thấy được mấy lời lẽ oán thầm của mọi người, nhưng vẻ khinh bỉ trong mắt bọn họ, hắn lại thấy rất rõ ràng.

Hắn mở quạt che nửa bên mặt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.

Một đám ngu xuẩn.

Đến cả Cố Thanh Hoàn cũng đã nói, hắn được Hoàng đế sủng ái, nếu còn không biết sống chết mà bộc lộ tài năng, vậy thì không phải là hắn liên thủ với người khác, mà là người khác liên thủ giết chết hắn.

Kế sách hiện giờ là chỉ có giả ngây giả dại, mới là kẻ thông minh.

Huống hồ, nếu không có sự ngu ngốc của mình thì làm sao tôn lên sự hiền đức, sáng suốt của đại ca. Sau này, hắn ta có thể danh chính ngôn thuận ngồi lên ngôi vị Hoàng đế...

Một tiếng gọi chói tai kéo hồn vía Triệu Cảnh Diễm về lại chỗ cũ, bãi triều nhanh như vậy, tốt lắm tốt lắm, giờ chỉ mong phụ hoàng không gọi hắn ở lại nữa.

"Thọ vương ở lại."

Triệu Cảnh Diễm sặc một cái, trong lòng oán thầm, đúng là sợ cái gì thì cái đó đến.

Hắn láo liên nhìn hai bên, khinh bỉ liếc mắt rồi cười nói: "Hai vị huynh trưởng, xin lỗi, hôm nay đệ lại không thể đồng hành với hai huynh rồi."

Thụy vương vỗ vai hắn, vẻ mặt ân cần: "Đi nói chuyện với phụ hoàng đi, buổi chiều đến phủ Nhị ca uống rượu."

Triệu Cảnh Diễm phất quạt, khóe mắt thoáng lướt qua khuôn mặt Hiền vương, cười đáp: "Nhị ca, hai huynh đệ chúng ta, quy củ cũ."

Huynh đệ thân thiết, vừa nhìn là biết ngay.

Hiền vương cười khẩy, phất tay áo bỏ đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện